Chương 2: Huấn luyện dung tích khí trong phổi (thượng) (Blow job)

*Blow Job: còn có tên gọi khác là “thổi kèn”, buscu trên phương pháp quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng

Tạ Sâm đã ngất xỉu và phải nhập viện vì vết thương quá nặng. Hắn ngủ trong bệnh viện hai ngày, nhưng không có ai đến thăm. Sau đó, Tạ Sâm không may chiếm lấy cơ thể này, ý thức ban đầu của hắn đã biến mất không còn dấu vết.

Bây giờ tỉnh lại, đương nhiên không còn được bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho nữa. Tạ Sâm tự mình mày mò ra khỏi phòng, đi làm thủ tục xuất viện, thanh toán viện phí, hắn có chút khó chịu vì phải tự mình làm hết, sau đó thu dọn đồ đạc trở về căn hộ ban đầu.

Trên đường đi, Tạ Sâm không quên tìm hiểu về thế giới này. Kết hợp giữa sự giải thích của hệ thống cùng với những gì bản thân quan sát và nghe ngóng được, hắn đã hiểu sơ qua về nơi này.

So với thế giới Tạ Sâm từng sống, thì thế giới này phát triển hơn rất nhiều, công nghệ cũng phát triển vượt bậc. Mặc dù con người vẫn chưa đạt đến thời đại đi lại tự do trong không gian giữa các vì sao, nhưng tất cả các ngành đã đi từ “Công nghiệp ô nhiễm” phát triển đầy đủ thành "Công nghiệp bảo vệ môi trường”, vì vậy mặc dù thế giới này có rất nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng không khí lại rất trong lành. Đồng thời, bằng cách nào đó, dân số cũng ít hơn nhiều so với dân số ở thế giới trước của Tạ Sâm. Thế giới này tự do, bình đẳng, phúc lợi cũng cao. Điều đó đã thúc đẩy ngành công nghiệp giải trí cực kỳ phát triển. Đây là lý do tại sao hệ thống trò chơi “Đào tạo thần tượng R18” được chọn ở đây.

Đi trên vỉa hè sạch sẽ, có thể nhìn thấy đủ các loại tấm áp phích to lớn in hình trai xinh gái đẹp ở khắp mọi nơi. Bức tường bên ngoài của tòa nhà cao chọc trời có màn hình điện tử cùng với hiệu ứng ánh sáng đang phát một bản nhạc sôi động. Năm thanh niên trong bộ đồ đen trắng đang nhảy khoe dáng và hát to trên nền nhạc đầy nghệ thuật.

Tiếng trống đột ngột vang lên, bốn thanh niên quỳ một gối xuống theo tiếng trống, ca sĩ chính từ sau bốn bức tường được chắn bằng người nhảy ra, lộ ra vòng eo cường tráng đối mặt với máy quay, sau đó anh ta cũng quỳ một gối xuống như vậy. Trông đẹp trai như một hiệp sĩ thời trung cổ với mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, máy ảnh cũng quay cận cảnh anh ta.

Tôi thấy đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở, hàm răng trắng và chiếc lưỡi đỏ mọng thấp thoáng trong miệng, tiếng trống dần dần thấp xuống, thay vào đó là tiếng đàn dương cầm du dương và giọng hát của ca sĩ chính cùng với âm thanh của tiếng đàn piano, như đang thì thầm vào tai một cô gái. Một lời thì thầm yêu thương bên tai, và cuối cùng là nở một nụ cười nhẹ nhàng, quyến rũ.

Cuối MV, 5 bạn trẻ đứng dậy cùng nhau tạo dáng thật đẹp trai.

“Album mới của nhóm nhạc thần tượng mạnh mẽ MIST đang được phát hành!《Kiss your Heart》đang được xuất bản!"

Sáng sớm hôm sau, Tạ Sâm mặc một bộ vest và đi bộ đến công ty của hắn. Cơ thể ban đầu bây giờ đã kiệt sức. Tháng trước hắn buộc phải chuyển từ một căn biệt thự sang trọng sang một căn hộ hai phòng ngủ, đồng thời cũng phải bán chiếc xe hơi sang trọng của mình đi. Tất cả số tiền nhận được sẽ được đưa vào vốn bù đắp của công ty. Bây giờ hắn không có một xu nào trên người.

Lúc đầu, hệ thống trò chơi đã cho một nghìn nhân dân tệ, nhưng số tiền đó đủ để làm gì chứ? May mắn thay, không cần phải chi tiền khi ký hợp đồng với thực tập sinh đầu tiên, nếu không Tạ Sâm sẽ thực sự nhảy từ tầng ba mươi ba xuống.

Nói như vậy thì phải kể đến chức năng “ký hợp đồng” khủng khϊếp của trò chơi này.

Chức năng này cũng giống như các trò chơi đào tạo thần tượng khác, nghĩa đen là ký hợp đồng với những người tiềm năng, năng lực và để họ trở thành thực tập sinh của chính công ty mình, trong trò chơi có thể gọi là “gia nhập nhóm”.

Có hai cách để tìm thực tập sinh, một là rút các nhóm thẻ, hai là “tìm kiếm” xác suất. Nhưng dù thế nào đi nữa, tất cả cũng đều cần đến tiền mới được.

Hay nói cách khác, đó chính là Krypon vàng.

Bỏ chuyện tìm kiếm sang một bên, nhóm hoàn toàn được kiểm soát bởi hệ thống trò chơi.

Hệ thống trò chơi này, được cho là đến từ một thế giới đa chiều hơn, có khả năng cưỡng bức thay đổi bất kỳ nhận thức thông thường nào trong thế giới này. Khi Tạ Sâm đặt tên công ty điện ảnh và truyền hình của mình trên bảng trò chơi là “Công ty Điện ảnh và truyền hình Đại Điểu Chí Khí”, thay cho cái tên ban đầu “Công ty Điện ảnh và truyền hình Tế Nhuyễn”.

Ngay dưới con mắt của Tạ Sâm, số nhà của hắn đã trở thành “Công ty Điện ảnh và Truyền hình Đại Điểu Chí Khí”, đặc biệt cho dù Tạ Sâm có hỏi các nhân viên của "Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tế Nhuyễn" ban đầu là tại sao họ lại làm việc trong công ty, họ đều trả lời như một sự thật hiển nhiên: “Đại Điểu Chí Khí. À, ông chủ có chuyện gì vậy?”

Đương nhiên, ngành giải trí ở thế giới này cũng khác với những bối cảnh vô liêm sỉ khác trong trò chơi. Tất cả những quy tắc kỳ lạ chỉ có hiệu lực ở trong công ty của Tạ Sâm, không có một ai ở bên ngoài công ty biết chuyện. Thực tập sinh mới ký hợp đồng sẽ được truyền đạt tất cả các “Hiểu biết”, và chấp nhận chúng như lẽ thường.

Vì thế, khi Tạ Sâm rút được nhóm thẻ, hệ thống sẽ tự động tìm kiếm tất cả những người đàn ông tiềm năng gần đó, chia họ thành bốn hạng khác nhau là N, R, SR và UR tùy theo tiềm năng của họ và thêm dữ liệu của họ vào nhóm thẻ, điều chỉnh xác suất rút thăm giữa các lớp khác nhau (xác suất rút được UR là là rất nhỏ), và sau đó là câu hỏi về xác suất.

Tạ Sâm sẽ chọn ngẫu nhiên một người mới trong số đó, và sau đó hệ thống sẽ kiểm soát bộ não của người mới đó, cấy ý chí “Mong muốn được gia nhập vào công ty này” vào não của họ, và khiến họ đến “Công ty Điện ảnh và Truyền hình Đại Điểu Chí Khí” để ký hợp đồng, Tạ Sâm đương nhiên sẽ phải trả phí hợp đồng.

Mặc dù theo quan điểm của Tạ Sâm, khuôn mẫu hoạt động của hệ thống trò chơi này đã là một tội ác, nhưng vì người hưởng lợi chính là hắn, nên không có gì phải phàn nàn.

Đối với những nạn nhân vô tội ...

Tuyệt vọng, lách cách,..

Tạ Sâm dừng lại nhìn phòng tập nhảy bên cạnh, có những tiếng trống nhịp nhàng phát ra từ bên trong.

Công ty điện ảnh truyền hình này tuy nhỏ nhưng lại rất đầy đủ, đã từng rất tuyệt vời. Mặc dù bây giờ đã thất bại, Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cũng không thiếu chỗ cho thực tập sinh luyện tập.

Tạ Sâm dùng tay đẩy cửa ra, nhìn thấy một người trong phòng tập đang nhảy múa trước gương.

Dường như anh đã tập luyện trong một thời gian dài, chiếc áo phông trắng ngần ướt đẫm mồ hôi bó sát vào cơ thể, lộ ra những đường cơ trẻ trung nhưng không kém phần gợi cảm. Đôi chân quấn trong chiếc quần jean rách dài mảnh khảnh và khỏe mạnh, những cú đá loạng choạng nhanh như cắt ở trên sàn, mái tóc ngắn màu trắng bạc của anh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm, anh nhìn chằm chằm vào sự di chuyển của mình trong gương, mở rộng cơ thể và khép lại, đó chính là điệu nhảy Tạ Sâm nhìn thấy trên màn hình điện tử vào hôm qua.

Đây là thực tập sinh đầu tiên hắn chọn, và là nghệ sĩ duy nhất của công ty ở thời điểm hiện tại, Dư Thanh - chàng trai nhạc rock.

Tạ Sâm đóng cửa sau lưng anh, thản nhiên dựa vào cửa, lặng lẽ đứng yên quan sát để không làm phiền đến người kia. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào quả táo căng phồng của chàng trai, chiếc cổ ướt đẫm mồ hôi, cùng với đường nét của các cơ thắt phía sau, vạt áo bay bổng.

Dư Thanh cũng nhìn thấy Tạ Sâm được phản chiếu trên gương, nhưng anh cũng không nhìn nữa, để tập trung khi làm việc, anh phải cố gắng hết sức để hoàn thành nó, vì vậy anh sẽ không dừng lại chào hỏi, mà tự mình lặp lại động tác này. Cho đến khi mọi thiếu sót được sửa chữa để hoàn thiện.

Sau một giờ, Dư Thanh dừng lại không tập nữa. Mái tóc ngắn cũn cỡn vốn đã ướt đẫm mồ hôi, mềm mại dính sát vào da đầu. Dư Thanh thở hổn hển vén vạt áo phông lên lau mồ hôi, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.

“Nhảy không tệ” Một chiếc khăn tắm sạch sẽ được đưa ra.

Dư Thanh ngẩng đầu, lông mi ướt dài và cong, bên mép lấm tấm vài hạt mồ hôi.

“… Cảm ơn”. Sau khi do dự, Dư Thanh vươn tay cầm lấy khăn tắm, tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, choàng lêи đỉиɦ đầu, khăn tắm trắng như tuyết treo ở hai bên mặt, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp mang theo biểu cảm lạnh lùng đỏ bừng vì tập luyện vất vả.

Tạ Sâm mỉm cười, đưa một chai nước khoáng chưa mở nắp cho Dư Thanh, Dư Thanh cau mày nhận lại, anh ngẩng đầu, uống một hơi hết nửa chai.

“Cậu là thực tập sinh mới à? Xin chào, tôi là ông chủ của công ty này, Tạ Sâm.”

Dư Thanh sững sờ một lúc, vô thức liếʍ đôi môi ửng hồng, dùng đầu lưỡi chạm vào miệng chai, hai giây sau, anh trầm giọng nói: “Dư Thanh, ... xin chào.”

Giọng anh vẫn rất ngọt ngào như những gì hôm qua hắn nghe được.

Tạ Sâm

cười nói: “Có vẻ như cậu không giỏi giao tiếp với người khác, có nhận ra tôi không?”

Dư Thanh yên lặng ngước mắt nhìn hắn từ dưới lên, đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen xuyên thấu qua lông mi dày, mang đến một cảm giác khó tả không thể giải thích được.

“Không. Anh là một người rất tuyệt.”

Tạ Sâm cong môi tìm chủ đề khác: “Tôi vừa mới xem cậu tập nhảy, cậu nhảy rất đẹp. Sau này cậu có muốn đi theo con đường ca hát, nhảy múa không?”

“Không muốn.” Dư Thanh trầm giọng nói, cầm chặt chai nước khoáng, “Tôi muốn... hát.”

Sau một lúc ngập ngừng, anh mới lặp lại: “Hát nhạc rock.”

“Ừm? Vậy thì tại sao cậu lại tập nhảy?”

“Công ty này khởi đầu là một thần tượng.” Dư Thanh nhẹ giọng nói: “Nếu làm tốt, có thể sẽ phát triển hơn, đúng không?”

“Đúng vậy.” Tạ Sâm mỉm cười: “Sau khi luyện tập xong, tôi sẽ sắp xếp để cậu ra mắt với tư cách là một thần tượng. Nếu tích lũy được độ nổi tiếng tốt, cậu có thể tiến xa hơn theo những hướng khác. Nhưng tiền đề là phải làm công việc của một thần tượng thật tốt.”

Hát, nhảy, ăn uống, quản lý biểu cảm... Những điều đó không phải chuyện đơn giản.

“Không thành vấn đề.” Dư Thanh uống một ngụm nước, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Cũng có thể hát?”

Anh bình tĩnh lặp lại: “Chỉ cần tôi được hát, những việc khác đều không thành vấn đề.”

Tạ Sâm bật cười: “Đó là một quyết định đúng đắn, tôi có linh cảm rằng trong tương lai, cậu sẽ đạt được điều mình muốn. Bây giờ cậu đang nghỉ ngơi như thế nào? Cậu có thể đến tập luyện được không?”.

Dư Thanh uống thêm một ngụm nước, dùng bàn tay lau những giọt nước trên môi: “Thôi, bắt đầu đi.”

“Đào tạo” thực tập sinh là một khuôn mẫu khác đi kèm với hệ thống trò chơi, chủ yếu thông qua các khóa đào tạo vô liêm sỉ khác nhau để tăng kỹ năng và điểm kinh nghiệm của học viên. Có rất nhiều loại đạo cụ nâng cấp, nhưng nghèo như Tạ Sâm, bây giờ chỉ có thể sử dụng một loại.

“Vì cậu muốn phát triển theo hướng ngôi sao nhạc rock trong tương lai, dung tích khí trong phổi của cậu phải hít thở kịp.” Tạ Sâm liếc nhìn thanh tác vụ trong phúc lợi cho người mới và chọn một trong những cái tương đối phổ biến.

“Hãy tập luyện dung tích khí trong phổi của cậu trước.”

“Ừ.” Dư Thanh gật đầu không chút phản đối, nhưng bắt đầu do dự:

“Ở đây luôn ư?”

Tạ Sâm trấn an: “Tình hình hiện tại của công ty khá khó khăn, mong cậu thông cảm. Chúng tôi không bị giới hạn bởi vị trí, miễn là có thể đạt được mục đích đào tạo một cách hiệu quả.”

Dư Thanh đồng ý: “Được”

Vừa nói, anh vừa tiến lên hai bước, tự nhiên quỳ xuống dưới chân Tạ Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng hồng đang hướng về phía đáy quần của người đàn ông. Dư Thanh mím môi và mở khóa quần hắn ra, từ trong qυầи ɭóŧ hình viên đạn màu đen lấy ra côn ŧᏂịŧ đang cương cứng của hắn, nội tiết tố nam nồng nặc xộc vào mũi, Dư Thanh thở gấp hơn một chút, hai má cũng hơi ửng hồng.

Tạ Sâm

dựa lưng vào bức tường gương, cúi đầu nhẹ nhàng sờ lêи đỉиɦ tóc của Dư Thanh, thản nhiên hỏi: “Cậu đã từng tập qua loại hình huấn luyện này bao giờ chưa?”

Dư Thanh trầm giọng nói: “Tôi chưa từng làm chuyện như thế này”

Tạ Sâm

bật cười: “Lần đầu tiên làm chuyện này à?”

“Đừng sợ, tôi sẽ dạy cho cậu. Hãy tận hưởng trò chơi không biết xấu hổ này, tôi có phải là đồ đần không?”

Tạ Sâm nhìn vào đáy quần của anh, Dư Thanh đã làm theo hướng dẫn của hắn và thở một cách khó nhọc để cảm nhận được mùi vị ở đó, nụ cười hằn sâu trên gương mặt hắn.

Đây chỉ là một tên khốn đáng ghét.

“Trước khi luyện tập, cần phải làm cho côn ŧᏂịŧ của tôi cương cứng lên.” Tạ Sâm bình tĩnh nói, hướng dẫn Dư Thanh dùng hai tay vuốt ve hai hòn bi đầy đặn bên dưới côn ŧᏂịŧ của hắn, đồng thời thè lưỡi hôn lên bao qυყ đầυ.

Lôиɠ ʍυ dày có hơi vểnh lên, Dư Thanh ngoan ngoãn phục vụ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn, thè lưỡi nhỏ ra, cẩn thận liếʍ láp vùng da qυყ đầυ mỏng manh. Cái đó của hắn đã cương cứng rất lâu, nó nặng nề nằm trong tay anh, tỏa ra sức nóng đáng kinh ngạc.

“Hự ...․ Ừm...”

Dư Thanh không biết vì sao lại đỏ mặt, liếʍ liếʍ đầu dươиɠ ѵậŧ của hắn rồi liên tục thở dốc, dùng đầu lưỡi liếʍ hôn nhẹ lên hoa mắt ngựa trên qυყ đầυ, đầu lưỡi hơi thô ráp vòng qua đỉnh đỏ liên tục phát ra tiếng mυ"ŧ chùn chụt. Anh nghe thấy thanh âm đó phát ra thì đỏ mặt tía tai, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn lên, dùng hai tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ.

Dưới sự vuốt ve nhiệt tình của anh, da thịt mềm nhũn rũ xuống dần dần có phản ứng và căng phồng thành côn ŧᏂịŧ to lớn màu tím đen trong tay anh. Tạ Sâm hài lòng xoa mái tóc ngắn đẹp trai của Dư Thanh, thở phào khen ngợi: “Này… cậu làm rất tốt đấy, làm được việc này chứng tỏ cậu cũng rất có tài.”