Chương 3

“Xì… xụp…”

Trong phòng khiêu vũ có phần trống trải, âm thanh liếʍ mυ"ŧ rõ ràng vang vọng. Hai người đàn ông một đứng một quỳ thân mật dính chặt với nhau, người đàn ông đang quỳ trông còn rất trẻ, đang nghiêm túc quan sát ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt mình, xem việc thổi kèn như đang hoàn thành một việc lớn.

Miệng Dư Thanh ngậm một vật kích cỡ quả trứng, đầu lưỡi quấn lấy nếp gấp của hậu môn liếʍ láp, chiếc lưỡi hơi thô ráp quét qua lớp biểu bì đầy đặn hoà lẫn dịch hậu môn với nước bọt rồi nuốt xuống. Hai tay cũng không nhàn rỗi, một tay vân vê hai viên bi, một tay thì vuốt ve dươиɠ ѵậŧ.

Với sự cố gắng của anh thì cuối cùng ©ôи ŧɧịt̠ cũng cương cứng hoàn toàn, cứng ngắc và hung tợn như một thanh gươm sắc bén toả hơi nóng. Hơi thở nam tính mạnh mẽ toát ra khiến cho mặt mũi thanh niên đỏ bừng, lỗ tai cũng bắt đầu đỏ lên, động tác xoa lắn bỗng dưng trở nên luống cuống, hàm răng vô tình va vào ©ôи ŧɧịt̠ của anh ta.

“Này!” Tạ Sâm thở hổn hển rút ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra dùng nó tát vào mặt của Dư Thanh:

“Anh làm gì vậy hả!? Muốn cắn tôi à?”

“Xin, xin lỗi….” Cây gậy thịt của hắn đánh không mạnh nhưng cũng để lại trên mặt thanh niên một vết đỏ ửng. Dư Thanh lắp bắp xin lỗi, thở ra một hơi, bí mật nhéo lòng bàn tay nhưng lại không dám dừng sức, chỉ có thể vụng về ngửa đầu há miệng ra, vươn đầu lưỡi thử liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt mình.

Cái lưỡi đỏ mọng bất lực liếʍ trong không khí vài lần mới chỉ liếʍ vào vết nước trên cây gậy thịt được bao quanh bởi những đường gân xanh, nhưng mãi không chạm tới được, Dư Thanh lo lắng đến hai mắt đỏ lên, cố gắng nâng cằm vươn đầu lưỡi ra, không nhịn được phát ra tiếng thở gấp khẩn trương như con chó mãi không gặm được miếng thịt trước mắt. Tạ Sâm cảm thấy rất thú vị khi nhìn thấy biểu cảm của thanh niên, anh ta đấy hông về phía trước khi Dư Thanh sắp chạm tới anh ta lại rụt hông lại, cứ như vậy vài lần đến khi Dư Thanh thẹn quá nói:

“Đừng chơi nữa!”.

Tạ Sâm nhún vai nói:

“Được rồi, nhưng anh không thể lại cắn nữa.”

Hắn ta thôi làm loạn Dư Thanh nhanh chóng ngậm ©ôи ŧɧịt̠ quen thuộc vào miệng, anh hoảng sợ há miệng đưa lưỡi vào dưới ©ôи ŧɧịt̠, hai má anh căng ra co rút lại, đưa qυყ đầυ vào miệng dùng sức liếʍ mυ"ŧ làm cho hơi thở của Tạ Sâm nặng nề hơn một chút, hắn ta nói:

“Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu đi vào vấn đề…. Hừ, lại liếʍ một lúc nữa.”

Dư Thanh ngoan ngoãn nghe lời, vừa mở miệng đã bị kéo căng đến cực điểm, cổ họng co rút khó thở.

Côи ŧɧịt̠ tiến vào quá sâu, Dư Thanh không nhịn được muốn ói ra, buồn bực thì thào:

”Hừ…a..sâu quá, hự …”.

Tạ Sâm vuốt ve mái tóc ngắn của Dư Thanh:

“Còn cần sâu hơn, anh phải ngậm qυყ đầυ vào sâu trong cổ họng, việc này phải dựa vào chính bản thân anh rồi.”

Dư Thanh gật gật đầu chớp mắt, hoãn lại hơi thở di chuyển lưỡi và môi, niêm mạc miệng mềm mại quấn chặt lấy con cặt, cẩn thận tránh né, miễn cưỡng đè lại cảm giác, rút ra nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ to lớn vào sâu hơn, tiếng rêи ɾỉ nặng nề thoát ra từ cổ họng của anh.

“Ân … Hừ…hừ…a….”

Lần đầu tiên thử nuốt sâu như vậy rất khó, thấy Dư Thanh làm việc chăm chỉ như vậy, Tạ Sâm có chút không đành lòng. Thật đáng tiếc khi công thức” luyện phổi= sâu họng” trong luật chơi là điều chắc chắn, nếu không làm việc này thì sẽ không nhận được chút kinh nghiệm nào.

Dư Thanh là một người không chịu thừa nhận thất bại, muốn nỗ lực hết mình trong mọi việc, theo anh nếu không thể hoàn thành khoá đào tạo đầu tiên ở công ty theo yêu cầu, thì nói gì tới ước mơ? Bạn phải làm hài lòng ông chủ của bạn và chính bạn.

Với suy nghĩ như vậy, Dư Thanh cố hết sức mở cổ họng của mình và để cho ©ôи ŧɧịt̠ của Tạ Sâm vào, cuối cùng cũng có thể nuốt gần hết ©ôи ŧɧịt̠ của hắn.

Cổ họng mềm dẻo ấm nóng đến bất ngờ, thắt chặt lấy qυყ đầυ, Tạ Sâm da đầu tê rần, nhanh chóng ngăn cản Dư Thanh tiếp tục:” Đây là lần đầu tiên huấn luyện, như vậy đã rất tốt rồi không cần di chuyển ở độ sâu này. Nuốt từ từ, cứ quen với nó đã.”

Dư Thanh lúc này không thốt lên lời chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ bị bóp nghẹt, thành thật quỳ ở đũng quần Tạ Sâm ngậm thứ to lớn trong miệng thở dốc.

Sau một lúc anh cũng quen với cảm giác khó thở và muốn nôn kì lạ này, bắt đầu khẽ nhúc nhích đầu của mình nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông.

“Hừm… ư…hừ.., hừ.. Tốt lắm…”

Khi nhổ ra lưỡi liếʍ quanh vòng tròn, ngậm miệng lại ©ôи ŧɧịt̠ mềm mượt cọ sát vào lớp biểu bì một cách nhiệt tình, khi nuốt vào cổ họng thì nghẹn lại, khoang miệng nóng hổi nuốt gần hết ©ôи ŧɧịt̠ vào thật sâu. Cổ họng co rút và siết chặt khép lại mang lại cho Tạ Sâm cảm giác thích thú không gì sánh được.

“Ừm…ừm..”

Cổ họng đau rát, miệng cứng đờ đau đớn vì mở ra quá lâu, ánh mắt đau xót của Dư Thanh cứ ngây ra, chỉ biết máy móc lặp lại động tác nuốt nước bọt. Tạ Sâm rất thoải mái khi được anh phục vụ mặc dù không có bất kỳ kỹ thuật nào nhưng chỉ cần cắm sâu vào cổ họng là đủ. Tạ Sâm giữ miệng Dư Thanh quan sát trong chốc lát, sau một lúc Dư Thanh chủ động đảo mắt kết thúc nó.

Bất ngờ ©ôи ŧɧịt̠ trong cổ họng đột ngột to ra cứng rắn va vào vách tường mỏng manh bên trong cổ họng, Dư Thanh trong tiềm thức muốn phun ra vật trong miệng để tránh né nhưng Tạ Sâm lại tàn nhẫn ấn đầu anh, thở hổn hển cười nói:

“Ngoan, đều nuốt xuống cho tôi.”

Nói rồi hai tay ôm lấy má Dư Thanh, thắt lưng co giật, ©ôи ŧɧịt̠ vừa to vừa dài của hắn ta gia sức thúc mạnh vào trong cái miệng mềm mại của Dư Thanh, qυყ đầυ thường xuyên đẩy vào trong cổ họng nhỏ hẹp với độ sâu dã man.

“Ư..ư..uh..uuh…”

Dư Thanh cảm thấy đau đớn vì hành động bất ngờ của hắn, cổ họng nóng bừng và sưng tấy sau khi bị thúc mạnh, khiến anh nghẹt thở, bàn tay của người đàn ông giữ chặt anh như kìm sắt khiến anh không thể trốn thoát, không thể trốn thoát chỉ có thể ngoan ngoãn như một con rối và chịu đựng ham muốn khủng khϊếp của hắn.

“Thật sự rất thoải mái! Bây giờ tôi sẽ bắn vào miệng của anh như bước cuối cùng của buổi huấn luyện này, hư… cũng thật đặc … Anh nhất định phải nuốt xuống toàn bộ tránh lãng phí biết không?”

Da đầu Tạ Sâm cũng đang tê dại , trước khi ràng buộc hệ thống này vì một vài lý do anh cũng đã phải kiêng khem hai năm.

Chỉ là lúc nào bị ánh mắt phát xanh kia nhìn vào, có thể phát tiết trong miệng tiểu mỹ nhân cũng khiến cơ thể hắn kích động đến nhịn không được rồi. Tạ Sâm nheo mắt thích thú rồi thẳng hông kéo ra đút vào cả trăm lần rồi, Dư Thanh bị anh ta thúc đến mất hết lý trí, hai mắt trống rỗng mở to ngước lên, đôi môi đỏ ngầu sưng lên, khuôn mặt sưng tấy giống như bị anh ta chơi hỏng rồi biến thành một cỗ máy, chỉ biết máy móc hít thở. Tạ Sâm cảm thấy bụng dưới co lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng không chút do dự xuất ra.

“Hừ.. hừ.., ân hừ…ưm…”

Dư Thanh đồng tử co rụt hoảng sợ, mơ hồ nghẹn lại trong cổ họng.Tạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, Dư Thanh người bị anh ta bắn sáu bày phát vào cổ họng thì tái xanh, toàn thân co giật.

“Đều nuốt hết xuống, một chút cũng không được nôn ra”

Tạ Sâm nghiêm nghị nói, ©ôи ŧɧịt̠ hắn vẫn đút trong miệng anh để ngăn không cho anh nôn ra. Dư Thanh không còn lựa chọn nào khác ngoài nuốt cái thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh và đắng ngắt đó xuống. Khi anh nuốt xong thì thanh trải nghiệm ở dưới ảnh đại diện nhân vật của anh trong bảng điều khiển trò chơi cũng được nâng lên rõ ràng và thanh đại diện cho kỹ năng quan trọng đã được trực tiếp nâng lên một cấp. Tạ Sâm thoả mãn lấy ©ôи ŧɧịt̠ mềm mại ra khỏi miệng Dư Thanh, Dư Thanh lập tức che miệng ho dữ dội, khôn mặt đỏ bừng lên vì ho, đôi vai gầy co rúm lại run rẩy, anh ngã xuống đất gập người lại như con tôm.

Tạ Sâm chỉnh lại quần áo xong, ngồi xổm xuống xoa mái tóc ngắn của Dư Thanh hỏi:

“Có ngon không?”

“không, khụ khụ… Không ngon.” Dư Thanh ho khan một tiếng, hai tròng mắt đều đỏ lên, khoé mắt còn chảy ra vài giọt lệ. Vừa mở miệng, cổ họng liền khàn khàn vì bị buộc phải há miệng một thời gian dài, dường như anh đã quên cả cách nói chuyện.

Tạ Sâm cười không chút thương hại:

“Nhiều ăn vài lần khác quen.”

Nếu cứ tiếp tục luyện tập một cách vô liêm sỉ như thế này, chắc chắn không bao lâu nữa tiểu mỹ nhân này sẽ vô thức trở thành của riêng hắn, uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn như uống mật hoa.

Nghĩ tới đây, Tạ Sâm không khỏi có chút thương cảm cho Dư Thanh, tiện tay cầm cho anh chai nước khoáng đi tới, nhè nhẹ vỗ lưng anh.

Dư Thanh trực tiếp uống hết một chai nước,cuối cùng miễn cưỡng bình tĩnh lại, anh không hiểu ẩn ý trong câu nói của hắn, chỉ nghĩ rằng đây là một câu động viên thông thường, anh thì thầm:

“Tôi sẽ chăm chỉ làm việc.”

Dư Thanh lạnh lùng tránh khỏi tay Tạ Sâm, lạnh lùng nói:

“Đừng chạm vào tôi.”

Nói xong anh liền đi sang một bên, ngồi trên sàn nhà nghỉ ngơi.

Trong lúc Dư Thanh nghỉ ngơi, Tạ Sâm mở ra bảng điều khiển trò chơi để kiểm tra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại hắn có quá ít thẻ, chỉ có Dư Thanh là thẻ duy nhất. Để mua thẻ thì hắn lại không kham nổi cho lên ưu tiên hàng đầu bây giờ là thành thạo càng nhiều kỹ năng, hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ càng tốt, vì vậy phúc lợi mới có sẽ được gửi miễn phí sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn phải có được. Tạ Sâm cũng không quên lúc đầu ký kết trò chơi, hệ thống đã nói sau một tháng không trả tiền, hắn sẽ bị ném xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn. Nếu Dư Thanh được xếp hạng S trong chương trình thần tượng đó là đủ, SS chính là dự định thứ 2 hắn chuẩn bị.

Mở ra danh sách nhiệm vụ, nhiệm vụ” đào tạo thực tập sinh” mở ngày đầu tiên đã hoàn thành. Tạ Sâm được thưởng 500 nhân dân tệ và một cây gậy mát xa.

Trong hai ngày nhiệm vụ hiện đang mở có tổng cộng tám nhiệm vụ, ngoại trừ một loạt 18+ ở ngoài vẫn có rất nhiều nhiệm vụ thông thường để Tạ Sâm có thể làm quen với cách vận hành trò chơi, chẳng hạn như đổi tên công ty một lần, làm việc chăm chỉ trong 5 giờ, rút thẻ, có nhiều hơn một thực tập sinh. Chờ đã, phần thưởng đều là 500 tệ tiêu chuẩn, không có những đạo cụ bổ sung như nhiệm vụ 18+.

Những đạo cụ tình thú này đều là những đạo cụ nâng cấp khi đào tạo học viên. Tạ Sâm lấy ra từ trong không gian hệ thống một cây gậy mát xa cỡ vừa màu hồng, nhẹ nhàng hỏi Dư Thanh:

“Dư Thanh, anh nghỉ ngơi tốt chưa? Bây giờ chúng ta bắt đầu huấn luyện giai đoạn hai.”

Dư Thanh theo âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đạo cụ trong tay Tạ Sâm hai mắt lập loè, hai má lặng lẽ nổi lên hai rạng mây hồng.

Tại sao lại là thứ này… Giống như đạo cụ sử dụng vào thời điểm đó?

Mặc dù cảm thấy sợ hãi nhưng Dư Thanh biết đây là quá trình tập luyện bình thường mà mọi thực tập sinh đều không thể tránh khỏi. Nếu muốn đứng trên sân khấu đầy sao trong mơ của mình, không vượt qua được những việc này thì không thể thành công được.

Thế là Dư Thanh đơn giản đứng dậy đi tới, lành lạnh nói:

“Tôi chuẩn bị xong rồi.”