Chương 4: Huấn luyện vũ đạo

Sau khi vứt bỏ đi lương tâm của mình, Tạ Sâm cũng tìm được niềm vui trong những khoá huấn luyện không biết xấu hổ này. Sau một vài lần hắn vẫn chưa hài lòng, hắn liền chọn thêm một vài nhiệm vụ trong danh sách để có thể thực hiện cùng nhau.

Xung quanh phòng tập vũ đạo được bao phủ bằng gương ở bốn phía, ngoài tất cả các thiết bị cần thiết cho việc tập luyện vũ đạo, gần cửa ra vào còn có một dãy ghế dài để nghỉ ngơi. Tạ Sâm tùy ý chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống, hắn lấy ra một cây gậy mát xa và đưa các ngón tay của mình vào người Dư Thanh.

“Cởϊ qυầи và giày ra đi”

Dư Thanh ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, trong tiềm thức đã rất muốn từ chối, nhưng ngay khi chân trái lùi lại một bước, đã bị Tạ Sâm hừ lạnh một tiếng khống chế: “Sao chậm chạp vậy, còn muốn được tập luyện nữa không?”

...Tập luyện. Dư Thanh do dự nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tạ Sâm, rồi quay sang nhìn thứ đạo cụ gớm ghiếc trong tay hắn.

Cũng đúng, vì đây cũng là một phần của huấn luyện, không có gì phải làm ầm ĩ. Dư Thanh liếʍ môi, áp đầu lưỡi vào gò má hơi đau trong miệng, cúi đầu cởϊ qυầи ngay ngắn.

Đôi chân thon thả thẳng tắp thoát khỏi lớp quần jean bó sát, trong ánh sáng trắng lạnh lẽo hiện lên một vầng hào quang mỏng manh. Sau khi hạ quyết tâm, bản thân đã không còn do dự nữa, Dư Thanh liền giẫm lên giày và tất, cùng nhau cởϊ qυầи lót, không mặc gì đứng trước mặt Tạ Sâm và bình tĩnh trước ánh nhìn của hắn, trên gương mặt vô cảm của anh bỗng dưng đỏ bừng lên.

Dư Thanh chỉ là một người mới trưởng thành, ở độ tuổi này khung xương mới phát triển, tuy nhìn người anh gầy nhưng không hề ốm yếu vì anh kiên trì tập luyện, bốn múi cơ bụng trắng nõn thấp thoáng, đường vân nàng tiên cá rất gợi cảm trong vùng chữ T giữa hai chân, bàn tay đưa vào côn ŧᏂịŧ mềm mại và thưa thớt, côn ŧᏂịŧ nửa cương cứng của anh nghiêng sang một bên, và một nước tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng chảy từ trên xuống một cách từ từ.

Tạ Sâm nhìn với vẻ mặt hài lòng và vỗ vào đùi hắn: “Ngồi lên đây”

Không được do dự trong việc này. Dư Thanh liền siết chặt đôi bàn tay, rồi vòng tay qua vai hắn, co đôi chân dài ngồi lên.

Hai viên bi ở vùng chữ T mềm mại và đàn hồi dính chặt vào đùi qua lớp vải, và cơ thể gầy gò của anh đang nằm trong vòng tay của hắn, thở hổn hển. Tạ Sâm trong lòng thở dài một tiếng “wow”, nhưng tay hắn không chút do dự chạm vào thân thể mịn màng của người trong tay hắn.

.......ồ........hả.......

Đôi bàn tay to lớn khéo léo vuốt ve làn da ấm áp, tay hắn đi đến bất cứ chỗ nào trên cơ thể anh đều sẽ để lại chút hạnh phúc kɧoáı ©ảʍ nhỏ. Không thể không nhấc gót lên, vài ngón chân chạm đất.

Tạ Sâm đưa tay xuống cảm nhận tấm lưng mịn màng của anh. Những đường cơ hơi nhấp nhô co lại và căng ra một cách lo lắng dưới bàn tay của hắn. Dư Thanh đưa đôi chân bám chặt trên đùi Tạ Sâm, bằng hai chân trần đặt trên sàn gỗ, khẽ run rẩy như không thể ngồi yên vì động tác của hắn, anh không thể không nhón gót lên, ngón chân chạm đất, và những ngón chân không thể không cử động, cong lên, ửng đỏ thành màu trắng.. Dư Thanh không khỏi mím môi, và anh thở anh ngày càng gấp gáp hơn, không biết bản thân đang né tránh hay thoả mãn hắn. Anh nâng eo lên, để ngụy trang, anh đưa cặp mông của mình vào tay của hắn.

Tạ Sâm hai tay nắm lấy cặp đùi trắng như tuyết của Dư Thanh, vuốt ve dọc theo hai bên đùi của anh vài cái, thuận thế mở được cái mông đang bị co chặt, để lộ ra bộ phận sạch sẽ tư mật bên trong. Sau đó, hắn dùng lực của bàn tay, nâng cặp mông trắng nõn của Dư Thanh lên một chút, và chỉ đối diện với bức tường gương đối diện, cảnh vật không bị cản trở chút nào.

Âm hậu co rút nhỏ lại và mềm mại, khi tiếp xúc với không khí thì co rút căng thẳng, những nếp gấp màu hồng nhạt hơi sưng lên, Tạ Sâm không nhịn được cười khi thấy nó, hắn vỗ mông Dư Thanh mà trêu chọc: “Với tính cách cứng rắn như vậy, tại sao mông mềm mại như thế?”

Dư Thanh đỏ mặt nghiến răng, muốn phản bác nhưng lại sợ vừa mở miệng sẽ là một tiếng rêи ɾỉ nhục nhã, nghĩ xong chỉ có thể cúi đầu xuống vai hắn và nắm chặt bàn tay lại.

Các ngón chân nhỏ khá là đẹp. Tạ Sâm không nhịn được cười, l*иg ngực rung động áp vào má Dư Thanh, khuôn mặt tươi cười của Dư Thanh như ngọn lửa thiêu đốt. Sự phản kháng vô ích của anh không gây tổn thương hay ngứa cho hắn, nhưng phần da thịt co lại trong gương càng thu hút, tăng sự kí©h thí©ɧ trong hắn hơn.

Bàn tay to lớn phóng khoáng từ phía sau trơn bóng trượt trên tấm lưng nhẵn nhụi sạch sẽ của anh. không chút do dự mà luồn vào khe hở của mông, ngón giữa áp lên khe hở nhỏ, xoa nắn khe hở một cách chậm rãi thuần thục, cắm vào âm huyệt của anh.

“Tốt....……”

Đôi chân săn chắc của Dư Thanh đang căng thẳng, anh cắn môi rêи ɾỉ nhẹ nhàng. Từ góc nhìn của hắn, hắn cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng phản chiếu từ bức tường phản chiếu phía sau. Bộ phận chỉ dùng để bài tiết đã bị hắn dùng đôi bàn tay quấn quanh nắn bóp. Một cảm giác khác biệt về cơ thể được truyền từ đó đến não, khiến trong tiềm thức của anh muốn né tránh nhưng bị lí trí dập tắt một cách kiên quyết.

Kiên nhẫn ... đây là quá trình rèn luyện cần thiết....

Tạ Sâm không để ý tới sự vướng víu của Dư Thanh, tâm trí của hắn hoàn toàn đắm chìm trong hành động mở rộng động huyệt. Vừa mới đút vào, Tạ Sâm đã bị sự ẩm ướt mềm mại trong hoa huyệt làm cho choáng váng, ngón tay ngập ngừng đưa vào, ra vào cũng rất trơn tru. Hậu huyệt của Dư Thanh nhìn có vẻ chắc chắn khó vào, nhưng thật ra lại mềm mại ngoan ngoãn, có thể dễ dàng nuốt một ngón tay vào, ruột gan nóng rực sẽ ngoan ngoãn ngậm và quấn lấy kẻ xâm lược.

Tạ Sâm di chuyển ngón tay sang trái và phải, gõ gõ ngón tay vào bên trong huyệt đạo mỏng manh . Dư Thanh cả người run lên, anh thở ra những tiếng thở dốc, vành tai đỏ bừng cả lên.

“Đây là lần đầu tiên à?” Tạ Sâm thản nhiên hỏi.

Dư Thanh hít thở nhẹ nhàng, lỗ hậu cũng co rút nuốt lấy ngón tay của hắn, kiên nhẫn lắc đầu: “Đúng vậy, lần đầu tiên...”

Đúng vậy, cái miệng nhỏ nhắn này chỉ theo bản năng mà co rút lại, phản ứng vẫn là rất kém, hẳn là còn chưa có kinh nghiệm, chính là ... “Trước khi tới đây có phải rất sạch sẽ không?”

Dư Thanh cắn môi ngẩng đầu lên khỏi vai hắn, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn một cái nhìn hằn học: “Đây không phải là yêu cầu trong giới nghệ sĩ sao ... ?”

Hóa ra hợp đồng đã ký trước đây cũng bao gồm cả thứ này? Tạ Sâm kinh ngạc nhướng mày, điều này tiện thật.

“Xin lỗi, tôi quên mất.” Tạ Sâm thản nhiên nói, rồi tiếp tục giữ lấy hoa huyệt mềm mại trên tay và nhanh chóng khiến nó phải mở ra. Vẫn còn một ít glycerin ẩm còn sót lại trong đường đi, giúp ngón tay có thể đi ra vào được.

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, sẽ có thể dễ dàng đút ba ngón tay vào trong lỗ huyệt trong thời gian ngắn.

“Ừm, ừm ... ưm ...a...a ...”

Đưa ba ngón tay vào trong lỗ huyệt mềm mại nhanh chóng cọ xát thành lớp hoa huyệt mỏng bên trong, Tạ Sâm di chuyển ngón tay linh hoạt, một lúc ba ngón tay đã chụm lại thành một bó, hung hăng đâm vào hoa huyệt mẫn cảm, co bóp mềm mại . Một lúc sau, cả ba ngón tay xếp cạnh nhau, đẩy ra thụt vào, kéo căng lỗ huyệt thành một dải dài, tiếng nước đút vào nghe róc rách. Đôi mắt bị hãʍ Ꮒϊếp của Dư Thanh rủ xuống, anh ngẩng đầu lên vì không chịu đựng được nên đã há miệng rêи ɾỉ thấp giọng, đầu lưỡi đỏ mọng non nớt thò ra hàm răng trắng nõn, giống như muốn được hôn một cái.

Tạ Sâm cúi người xuống, dùng chiếc lưỡi của mình cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của Dư Thanh, dùng môi hắn dán chặt môi anh, tò mò đẩy lưỡi vào trong miệng anh mà thăm dò, gần như hút hết tâm trí của Dư Thanh. Dư Thanh khóc thút thít, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa của hắn, một lúc sau, anh bị hôn đến khó thở, choáng váng, gục vào trong vòng tay hắn, cái eo mềm, hai đầu lưỡi dính vào thân mật quấn lấy nhau. Mỗi lần hắn dâʍ ɖu͙© lại khơi dậy một tia run rẩy từ tận sâu trong tâm hồn anh, khiến anh run rẩy không ngừng đáp ứng mong muốn của hắn, đã có lần hắn và anh đã nuốt không ít nước miếng của nhau.

“Ưm ... hự, hự ... hự ... hự ”

Hôn cũng là một phần của tập luyện sao? Dư Thanh ôm cổ hắn, cơ thể của hai người có sát vào nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cảm giác giữa môi và lưỡi của hai người hòa quyện với nhau thật không thoải mái. Kỹ năng hôn của hắn cũng tốt đến bất ngờ, và chiếc lưỡi của hắn lần mò cạy mở khám phá khoang miệng của anh khiến bên trong nóng rực lên. Bờ môi bị cắn sưng đỏ. Lúc này côn ŧᏂịŧ của hắn cương cứng hẳn lên, dính cứng giữa hai hạ bộ của hai người. Một ý nghĩ lướt nhanh qua bộ não Dư Thanh, nhưng nó chỉ thoáng qua. Nhưng thật thoải mái ....nên anh đã để hắn làm điều đó.

Tranh thủ lúc Dư Thanh không hôn nữa, Tạ Sâm cầm lấy cây gậy xoa bóp bên hông, dùng ba ngón tay mở hoa huyệt mềm mại theo hình ziczac, đầu gậy xoa bóp hăng hái ấn tấn công vào hoa huyệt. Hắn ngậm lấy đầu lưỡi Dư Thanh thì thào nói: “Tôi đút vào đó nha?”

Vừa nói, môi cùng răng cắи ʍút̼ trên đầu lưỡi Dư Thanh, từng đợt từng luồng điện từ đó truyền đến não, đầu lưỡi sưng đỏ, tê dại không tránh khỏi sự kí©h thí©ɧ , Dư Thanh rêи ɾỉ ôm lấy cổ của hắn mơ hồ nói: “đút vào đi, muốn làm gì cũng được, ưmmmm ...”

Tạ Sâm từ từ rút ngón tay ra, cây gậy mát xa được đưa vào từng chút một, Dư Thanh rùng mình chịu đựng sự tấn công của một vật thể rắn vào lỗ hậu, ẩm ướt rùng mình cắи ʍút̼ lấy máʏ яυиɠ mát xa. Đây là lần đầu tiên chỗ đó của Dư Thanh được chăm sóc, Tạ Sâm cố ý chọn một cây gậy mát xa cỡ vừa, nhưng nó vẫn quá lớn đối với Dư Thanh khiến cậu uốn éo khó chịu đau đớn.

Cuối cùng hắn nhét cả cây gậy mát xa vào, chỉ để lại bàn tay ở bên ngoài, và hắn thưởng cho anh một nụ hôn lên khóe miệng, đồng thời vỗ bàn tay to lên cái mông trắng nõn mịn màng của anh: “Được rồi, đi xuống”

Dư Thanh mặt vẫn còn hơi đỏ, nhưng ngoan ngoãn gật đầu. Anh lảo đảo bước xuống khỏi người hắn, đôi chân dài trần trụi khẽ run lên, côn ŧᏂịŧ đẩy vạt áo phông rộng ra khỏi căn lều nhỏ, lớp vải phía trên cũng dần trở nên ướŧ áŧ.

Tạ Sâm ung dung bắt chéo chân, cười nói: “Buổi tập luyện vũ đạo sẽ chính thức bắt đầu. Sau khi ra mắt, nhất định sẽ vừa hát vừa nhảy trên sân khấu để phục vụ khán giả. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi có bất cứ tai nạn nào xảy ra trên sân khấu, anh phải học cách đối mặt với nó. Phải đảm bảo sẽ không mắc lỗi khi nhảy múa ”

Đương nhiên hắn chỉ đang nói nhảm nhí, nhưng Dư Thanh lại gật đầu đồng ý, đôi môi sưng đỏ bất giác mím lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Tạ Sâm lắc lắc gậy mát xa trong tay: “Tôi sẽ cho anh một phút để làm quen với nó, sau đó bắt đầu tập luyện với những thứ ở mông của anh. Yêu cầu của ta đối với khóa đào tạo này chỉ có hai điểm: 1. Gậy mát xa không được để nó rơi ra ngoài, 2. Không có bất cứ vấn đề gì. Dù sai chỗ nào, anh cũng không thể bỏ cuộc trước khi tôi nói dừng lại. Có thể làm được không?”

Dư Thanh nhận được gậy mát xa, đưa nó xâm nhập vào trong hoa huyệt, mới đầu mυ"ŧ lấy gậy mát xa đã bị trượt ra ngoài một chút. Anh nhận ra yêu cầu của Tạ Sâm đưa ra lúc này khó khăn như thế nào.

Dư Thanh chỉ đơn giản gật đầu: “được”

“Tốt lắm.” Tạ Sâm

cười nói “Bắt đầu đi nào”

Điều hòa không khí trong phòng huấn luyện đã bị hỏng hoàn toàn, trong không gian bịt kín ngột ngạt và nóng nực, âm thanh của anh di chuyển và quay vòng tròn đặc biệt rõ ràng. Với sự rêи ɾỉ và thở hổn hển không thể kiểm soát, Dư Thanh đứng trước bức tường gương và nhảy hết sức có thể. Chiếc áo phông trắng rộng chỉ vừa đủ che nửa mông. Qua lớp vải mỏng có thể thấy rõ những đường nét tròn trịa uốn éo đầy gợi cảm. Anh bước chân trần trên sàn nhà, để trần hai chân dài, uốn lượn thay đổi bước nhảy, hơi thở gấp gáp không tự chủ được, mồ hôi chảy ròng trên vầng trán mịn màng, trên mi còn có những giọt mồ hôi rơi xuống như những giọt pha lê.

Xoay người, bật nhảy, khuỵ gối, chân dài duỗi ra để tung một cú xoay người mạnh mẽ, Tạ Sâm mỉm cười nhìn Dư Thanh đang cắn môi để cố gắng thực hiện được một cú nhảy đẹp mắt và dứt khoát nhất nhưng đột lại ngã khụy xuống đất, ngượng ngùng rêи ɾỉ

“Ưm .... a...ưm ... ”

Âm thanh rung lắc rất rõ ràng, Dư Thanh co quắp cong đôi chân dài của mình lên, cái mông mịn lắc lư không kiểm soát, giống như chiếc bánh pudding rơi xuống mặt đất, cái mông run lên như sắp xoay người. Máy mát xa rung nhanh hơn khiến bờ mông rung kịch liệt, cọ xát liều lĩnh trong âʍ ɦộ mềm mại, thô ráp mịn màng da thịt mỏng manh bên trong co bóp không một kẽ hở, đầu nhọn áp vào hoa huyệt cử động không ngừng, Dư Thanh rơi nước mắt cơ thể khó chịu, co thắt toàn thân, anh phải cắn ngón tay gào thét, uốn éo thân mình thành con tôm đỏ rực, mới chịu đựng được kɧoáı ©ảʍ đáng sợ này.

“a..ưʍ.... trời ơi......chuyện gì thế này....ưʍ.....”

Tạ Sâm

điều chỉnh chế độ rung tùy ý, từ xa chơi đùa Dư Thanh, Dư Thanh cuộn tròn người trên mặt sàn, giãy dụa vặn vẹo như cá mắc cạn, eo mềm mại, hai chân co quắp và tiết ra một vũng nước dâʍ ŧᏂủy̠.

“Dư Thành đừng lười biếng nữa” Tạ Sâm nghiêm khắc mắng, nhưng trong lời nói lại có hàm ý cười, “anh đã bỏ qua một phần tư rồi”

Âm thanh truyền ra từ điện thoại di động khiến căn phòng đang đóng cửa im lặng vang lên, Dư Thanh nghiến răng nghiến lợi, hét lên rồi giãy dụa kịch liệt.

Cái eo chỉ còn chút sức lực, anh dựng thẳng hạ bộ của mình lên cao, côn ŧᏂịŧ cương cứng đến mức sắp nổ tung nhảy thẳng về hướng trần nhà, nó sẽ bắn ra ngoài bất cứ lúc nào. Dư Thanh mở to hai tay ra, dùng sức bóp chặt côn ŧᏂịŧ, ngay lập tức mang lại ham muốn mãnh liệt.

“Chết tiệt… Tôi đã không hoàn thành được?” Dư Thanh thở hổn hển nhét cái máʏ яυиɠ đã tuột ra một nửa, và đứng dậy khỏi mặt sàn với đôi mắt sắc bén, đờ đẫn giống như một con sói mới lớn đang đứng với đôi chân yếu ớt dựa vào tường, anh cúi đầu thở dốc.

“ồ” Tạ Sâm nhướng mày, “Làm vậy rất tốt. Hãy cứ tiếp tục đi”

Dư Thanh nuốt nước bọt, và sau hai giây dừng lại, anh kiên quyết giơ hai tay lên và tiếp tục quay lại với điệu nhạc.

Vẫn là MV nằm trong album mới của MIST, tất nhiên những tác phẩm được sản xuất bởi các nhóm nhạc thần tượng hàng đầu Trung Quốc sẽ không gặp khó khăn gì. Điệu nhảy này kết hợp nhiều yếu tố của hip-hop, đòi hỏi những động tác xoay eo mạnh mẽ và nhịp điệu nhanh năng động. Mọi cơ ở tay, chân, ngực, eo, cổ chân, cổ và toàn thân phải thật dẻo, nhưng điều này đều có tác dụng buộc người tập nhảy phải cố gắng. Mọi người chắc chắn sẽ không tìm thấy nhịp hoặc chậm nhịp ngay trong lần tập đầu tiên.

Dư Thanh đã nhảy điệu nhảy này trước đó rất tốt, nhưng trong trường hợp này, ngay cả khi đội trưởng của nhóm MIST đến nhảy, anh ấy có lẽ cũng sẽ nhảy rất vội vàng.

Gậy mát xa vẫn còn rung lắc liên tục và mạnh mẽ trong người Dư Thanh, nó khiến anh không thể tập trung trong mỗi động tác khó, không được nhấc chân quá cao vì sợ gậy sẽ bị rơi ra ngoài, khi di chuyển cánh tay, gậy mát xa cũng rung cực mạnh, chưa kể lúc nãy bị chèn vào eo yếu ớt. Và bây giờ anh có thể đứng vững nhờ ý chí kiên cường.

“Thật ngứa ... thật ngứa cái mông ..ưʍ...” Dư Thanh bối rối nhìn thấy bản thân mình trong gương hai má đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ lên, môi cũng sưng lên và ướt sũng. Chứa đầy du͙© vọиɠ không thể chịu được.

“Nhưng tôi sẽ không chịu thua ...!” Dư Thanh hai mắt rưng rưng,

bản thân chỉ nắm bắt được một chút rõ ràng trong tâm trí của mình. Bị buộc phải nhảy đi nhảy lại điệu nhảy này cho đến khi thời gian huấn luyện nửa giờ kết thúc.

“hư..ư...”

“Làm tốt lắm” Tạ Sâm

mỉm cười tắt điều khiển từ xa, vỗ tay. “Mặc dù anh đã không nhảy được trong khoảng năm phút đầu, nhưng vẫn được tha thứ”

Dư Thanh thở hổn hển dựa trán vào cái gương, hai chân mềm nhũn như sợi mì, anh tách đôi hạ bộ của mình ra thành hình xương cá, một nửa cây gậy mát xa trong mông đã rơi ra ngoài, mọi sự rung chuyển của nó cuối cùng cũng ngừng lại, phần ở giữa hạ bộ tê dại sưng phồng lên. Nghe được Tạ Sâm lời nói, Dư Thanh yếu ớt sờ sờ trên mặt, cánh tay cũng ươn ướt. Dư Thanh hơi nhướng mi dài, một hạt mồ hôi rơi xuống đầu lông mi, khàn khàn nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ tiến bộ”. “Thật tốt khi biết rằng anh có thể tiến bộ.” Tạ Sâm mỉm cười khen ngợi anh và hài lòng khi thấy hai nhiệm vụ “đào tạo một học viên hai lần” và “đào tạo với đạo cụ” trong danh sách nhiệm vụ được đánh dấu là đã hoàn thành. Không khí trong lành. “Còn một tiếng nữa là đến giờ nghỉ trưa, anh có muốn chuyển sang tập luyện tiếp hay muốn nghỉ ngơi?”

Dư Thanh lảo đảo bước và không phải cố ý bước tới bên cạnh người Tạ Sâm, hoa huyệt mềm mại, không thể cầm nổi gậy xoa bóp, bước được mấy bước liền ngã xuống đất. Dư Thanh cúi người nhặt khăn tắm trên ghế, đắp lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi, cầm một chai nước khoáng mới lên uống. “Chương trình đào tạo tiếp theo ... nó như thế nào?”. “Đừng lo lắng, nó không phải là vật phẩm kiểm tra thể lực của bạn.” Tạ Sâm an ủi, “Hạng mục luyện tập tiếp theo là quản lý biểu cảm. Anh chỉ cần đảm bảo biểu hiện của mình là chính xác. Tôi sẽ làm công việc thể chất chính”. Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Dư Thanh, Tạ Sâm cởi bỏ quần của mình ra mà không khỏi đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, côn ŧᏂịŧ to với những tia gân màu tím đen đã cương cứng hoàn toàn dựng đứng lên, nhìn hướng về phía Dư Thanh bảo: “anh cứ ngồi lên đi”

Côn ŧᏂịŧ của Tạ Sâm trương lên rất to, hắn cầm côn ŧᏂịŧ của mình đi thẳng đến bên Dư Thanh

Dư Thanh mệt mỏi cầm chai nước khoáng, nắp chai rơi xuống đất, nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của Tạ Sâm, sau đó nhìn xuống cái côn ŧᏂịŧ của hắn, mũi anh dường như lại ngửi thấy nồng nặc mùi, nhớ lại hắn đã đặt như thế nào. Và trải nghiệm nhảy với một máʏ яυиɠ ở giữa, eo của Dư Thanh mềm ra, và khuôn mặt bừng bừng với nhận thức muộn màng của mình.