Chương 5

“Là Thần tượng, khi đóng vai ăn xin ở trên sân khấu, anh không được để bản thân mình trông quá xấu” Tạ Sâm nghiêm túc nói, đưa tay đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của Dư Thanh mà nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cái eo anh ta run lên, đầu óc mê muội nhức nhối, vành tai thì đỏ bừng lên như lửa đốt “Chín mươi phần trăm người hâm mộ sẽ nhìn vào gương mặt của anh trong lần gặp đầu tiên, vì vậy bất kể anh làm cái gì cũng phải đảm bảo khuôn mặt của mình phải thật đẹp”

Hắn nói chuyện không hề gấp gáp, giọng nói trầm xuống giống như đang tán tỉnh, Dư Thanh khẽ cúi đầu, vành tai của anh ngày càng đỏ bừng hơn, anh di chuyển đôi chân đang bị đau nhức của mình, cùng với sự tác động của hắn Dư Thanh hợp tác khoanh chân lên đùi hắn đặt nửa người ngồi lên người hắn. Tạ Sâm lợi dụng tư thế thuận lợi này liền một tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ trắng nõn mềm mại, nắn bóp nhẹ nhàng trong lòng bàn tay. Khi phần côn ŧᏂịŧ của anh đã ở rất gần dươиɠ ѵậŧ của hắn, thậm chí anh cũng có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của côn ŧᏂịŧ và cả sự nóng bỏng của cơ thể hắn.

“Hự...”

Dư Thanh xấu hổ, nhìn thấy bản thân mình trong gương với đôi mắt ủ rũ, đôi lông mày bất giác sụp xuống một cách yếu ớt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào má, giống như một con mèo đang bị ướt cố gắng che mặt trong cơn bão.

“Không, tôi không thể làm như vậy được”

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng ở qυყ đầυ, Tạ Sâm

nắm lấy xoa nắn cặp mông của Dư Thanh rồi giữ hông của anh ở một vị trí nhất định, thuận tiện để hắn chọc cho dươиɠ ѵậŧ đang phình trướng vào nơi mẫn cảm của anh. Cái đầu khấc to tròn hung hăng đẩy mở lỗ thịt đang co rút bên trong, trong ruột huyệt hơi co giật, sự đưa đẩy đυ.ng chạm này hoàn toàn khác với gậy mát xa kia, khiến cho cái mông nhỏ của Dư Thanh vừa nhấm nháp nuốt chửng lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, vừa vặn kí©h thí©ɧ, cả người Dư Thanh nóng bừng cả người. Lúc này đầu óc hoảng loạn mơ hồ, theo phản xạ muốn cố gắng đẩy chiếc côn ŧᏂịŧ to lớn kia ra để chạy thoát thân.

“Đừng sợ, cứ tin tưởng vào anh” Ngay khi Dư Thanh nâng hông muốn thoát ra khỏi hắn, hắn

đã nắm lấy eo của anh kéo mạnh xuống chạm vào côn ŧᏂịŧ to lớn đang trương lên của hắn, côn ŧᏂịŧ của hắn dày màu đen và dài như một thanh giáo, côn ŧᏂịŧ thô bạo chọc mở lỗ thịt mềm mại, cao trào thụt ra thụt vào bên trong người anh.

“...ư...ư.....ư....”

Dư Thanh hét lên vì quá đau do phải đưa đẩy nhấp cùng hắn quá nhiều, cơ thể run lên người thì mệt lả đi, anh ngã gục lên người hắn, cơ thể anh có cảm giác như bị một chiếc đinh sắt dài khủng khϊếp đâm xuyên qua, ngón chân co quắp lại vì đau, đùi thì co lại đạp giãy giụa. Thân trên trần trụi dùng sức ngả về phía sau nhưng bị hắn ôm chặt hơn, đôi mắt anh rưng rưng nước mắt, toàn thân run rẩy lên

Tạ Sâm hít một hơi, da đầu trở nên tê dại, cảm giác khô khốc của nơi đó thật hơn nhiều so với việc quan hệ bằng miệng, vẻ đẹp của nụ hôn dần hé mở, âm hậu của Dư Thanh dường như bị hắn làm cho sợ hãi, ngay khi côn ŧᏂịŧ đút sâu vào bên trong, vách thịt non bên trong đang căng lên từng lớp quấn lấy côn ŧᏂịŧ to dày mà mυ"ŧ chùn chụt không chừa một kẽ hở, bản thân hắn rất thoải mái, hai người thở hổn hển, hắn cầm lấy côn ŧᏂịŧ tròn vo lên xuống để rút ra rồi chọc vào cho đến khi vùng thịt mềm mại bên trong nuốt trọn côn ŧᏂịŧ.

“A...ư...a...ư...ư ...”

Lượng tϊиɧ ŧяùиɠ xuất ra của hắn quả thực lớn hơn rất nhiều so với một máʏ яυиɠ.

Lỗ thịt mềm mại sưng tấy lên, qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ được đẩy vào sâu bên trong nơi mà gậy mát xa không chạm tới được, khiến Dư Thanh nức nở, há hốc mồm hét lên một tiếng, túm chặt lấy quần áo của hắn. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh.

“Ưm ... cái đó quá lớn ... quá sâu, thật đáng sợ ...”

Tạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, dừng lại một lúc , rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt Dư Thanh một cái, cau mày giả vờ: “sắc mặt của anh như vậy là có ý gì?”

Dư Thanh sững sờ nhìn vào gương, liền thấy sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ hoe, trên môi có vết răng vằn vện, vẻ mặt méo mó vì đau.

“Xin lỗi ......” Dư Thanh khàn khàn nói, cúi đầu khóc lóc, hai chân run rẩy ôm lấy eo Tạ Sâm, âm hậu vặn vẹo nuốt lấy côn ŧᏂịŧ ra vào liên tục và nói, “Đau quá ... Nó vào rất sâu rồi, tôi ...không thể chịu nổi..”

Tạ Sâm

hờ hững nói một câu: “Bản thân anh tự chú ý đi”

Dư Thanh cắn môi gật đầu, hai mắt đẫm lệ, bộ ngực trần trụi phập phồng dữ dội, hai viên bi to bằng hạt đậu đỏ rung rinh trong chiếc quần màu hồng nhạt.

Trẻ trung và gợϊ ȶìиᏂ, hầm hố và gợi cảm.

Tạ Sâm hai mắt như muốn rơi ra ngoài, đầu lưỡi dài cuộn lên rồi ngậm lấy một bên ngực của anh trong miệng, vừa mυ"ŧ vừa cắn, đồng thời hắn dùng lực ôm eo của anh đút côn ŧᏂịŧ to lớn rồi chậm rãi bắt đầu khám phá lỗ huyệt.

Côn ŧᏂịŧ to lớn được rút ra nhanh chóng, trông giống như miếng xúc xích màu hồng, côn ŧᏂịŧ ấy dính đầy một tầng nước tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, giây sau lại bị đâm vào một cách mãnh liệt. Chiếc quần dài của hắn thật khó chịu, nhưng nó đặc biệt mạnh mẽ. Phần bụng cứng rắn va chạm vào cặp mông trắng mềm, mái tóc dày buộc chặt cùng với âm thanh nhạy cảm, Dư Thanh phát ra một âm thanh nghẹn ngào rõ ràng, như thể anh muốn tắt thở. Anh rêи ɾỉ với vẻ mặt đau khổ, đầu gối co quắp lại, anh nhướn người lên không ngừng run rẩy dưới sự tấn công đầy mạnh mẽ của hắn

“A....a...a...a..” ti ngực của Dư Thanh bị hắn liếʍ thật mạnh, mυ"ŧ như muốn hút hết linh hồn anh, vừa liếʍ vừa cắn núm ti mẫn cảm, những vết cắn trên ngực anh gần như sưng tấy , và hơi nóng phả vào mặt hắn. Một cảm giác phấn khích lạ lùng đi qua khắp cơ thể. “Liệu đàn ông cũng có cảm giác kɧoáı ©ảʍ sao?” Dư Thanh đã phải ảo tưởng mình biến thành phụ nữ, để cho đàn ông chơi cùng, và anh cũng có được niềm vui từ việc đó.

“Ưm ... đừng đút nó vô, đừng đút nó vô nữa ...a..a ... chịu không nổi nữa rồi......”

Dư Thanh khóc và lắc đầu, ngón tay run rẩy bất giác luồn vào mái tóc của hắn đang gãi, bất cứ nơi nào mà môi và lưỡi của hắn liếʍ qua đều để lại một hơi ấm như tia lửa của thảo nguyên bốc cháy. Trước lời cầu xin vô dụng của anh, eo và tay chân đã bị hắn kéo xuống ôm chặt trong vòng tay.

“Có vẻ ngực của anh rất nhạy cảm?” Tạ Sâm ngạc nhiên nói và hắn dùng đầu lưỡi linh hoạt như máy móc quấn lấy đầu ti sưng đỏ đã bị cắn rồi đưa vào miệng mυ"ŧ thật mạnh, Dư Thanh đã khóc rất thảm thiết, cơ thể của anh uốn éo quằn quại một cách rất khó chịu trên cơ thể hắn

“không muốn... ưʍ....đừng vào trong...ưʍ...đừng vào trong nữa...đau quá...”

Dư Thanh xấu hổ đẩy người ra, run rẩy ôm lấy ngực không cho chạm vào mình, Tạ Sâm ưng ý với bộ ngực của Dư Thanh, rồi hắn xoay người tập trung đút côn ŧᏂịŧ vào sâu trong hậu môn của anh.

"A..․ ưʍ... a... dươиɠ ѵậŧ của anh thật lớn”

Âʍ ɦộ bé nhỏ dần dần quen với côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn, phần thịt non mềm trong người anh quấn lấy, ngoan ngoãn cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ kia. Dư Thanh hai má đỏ bừng, hai mắt dần nhắm lại, Tạ Sâm dang rộng bàn tay của mình để ôm lấy thân thể của anh. Những lần thụt ra thụt vào của côn ŧᏂịŧ khiến anh khó chịu, hoa huyệt mở ra co rút, nhanh chóng đánh dập *bạch bạch* làm nát nhân huyệt. Dư Thanh áp sát người vào vai hắn, cả người run lên, miệng rêи ɾỉ trong tiềm thức.

“Haha... ưʍ... không, khóa đào tạo này... thật khó để luyện tập...ưʍ...”

“Trời ơi... tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình... sướиɠ quá”

Anh xấu hổ thẹn thùng bị hắn ôm hôn mãnh liệt, nhìn trong gương hai mắt ẩm ướt lộ ra vẻ kiêu ngạo khó tả, Dư Thanh trèo lên vai hắn chủ động vặn vẹo eo. Côn ŧᏂịŧ to lớn đang ngọ nguậy phục vụ cho cuộc làʍ t̠ìиɦ của hai người họ. Côn ŧᏂịŧ đang trương cứng lên và đâm dồn dập vào bên trong, làn da thô ráp cọ xát vào vách tường mỏng manh bên trong, kɧoáı ©ảʍ dâng trào tràn về phía anh, từng chỗ ngứa ngáy trong ruột đều bị sự dâʍ đãиɠ của hắn làm cho tê dại, Dư Thanh không tự chủ nhấc bụng dưới của mình lên, nhói lên kí©h thí©ɧ, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cứng rắn dính chặt vào bụng dưới của hắn, bao qυყ đầυ của Tạ Sâm cũng rất thoải mái, hai mắt đỏ lên vì du͙© vọиɠ, thở nặng nhọc, hắn nhún người đẩy mạnh cái đó vào sâu bên trong người anh như người đang đóng cọc. Qυყ đầυ tràn ngập hoa huyệt mê người. Du͙© vọиɠ làʍ t̠ìиɦ cứ mãnh liệt không thể kìm chế được mà cứ vàng vọng bên tai Dư Thanh, ân thanh của sự ham muốn tìиɧ ɖu͙©, càng muốn đút sâu côn ŧᏂịŧ càng chổng cao lên hơn, hắn nóng lòng muốn cái đó chui vào thật nhanh để có thể ăn hết trứng bên trong.

“Đ!tme” Tạ Sâm cau mày mắng, hung dữ xoay người lại, đẩy Dư Thanh nằm xuống băng ghế, dùng hai tay đè xuống, cúi người đè lên trên người anh. Hai chân Dư Thanh mở rộng, âm hậu đều đã bị chọc thủng, hai cạnh sưng phồng lên trông rất đẹp. Anh nhìn chằm chằm vào người hắn một cách điên cuồng, du͙© vọиɠ hiện rõ trên khuôn mặt anh.

“Vào đi... ưʍ... buổi tập luyện vẫn chưa kết thúc... bên trong...ưʍ... ngứa quá...”

“Tốt lắm” Tạ Sâm bị dụ dỗ mà liếʍ môi, đặt đầu gối lên trên, Dư Thanh cũng ngoan ngoãn nhanh chóng bắt lấy nhịp điệu của hắn, hắn nâng eo và mông của anh lên, đưa côn ŧᏂịŧ ướŧ áŧ tiến vào lỗ hậu của anh, kịch liệt vỗ *bạch bạch* vào trong đó như một dã thú.

“Ưʍ... vào nữa đi... ưʍ... côn ŧᏂịŧ bự quá... thích quá”

Dư Thanh kêu lên một tiếng vui sướиɠ, chân co lại, giẫm lên mặt ghế, cố sức nâng eo cùng hông lên, côn ŧᏂịŧ và âʍ ɦộ chạm vào với nhau, eo cùng bụng co rút lại gắt gao mυ"ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn trong ruột. Côn ŧᏂịŧ không thể cử động, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© rắn chắc trước mặt trương phình lên co quặp hai lần, cuối cùng hắn không thể kiềm chế được đã bắn ra chất nhầy của tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đặc, bắn lên bộ ngực trắng như tuyết của anh.

“a...a a a” Dư Thanh mãn nguyện hét lên, ruột gan co quắp kẹp chặt lại với nhau, Tạ Sâm suýt nữa thì bắn vào trong cơ thể Dư Thanh, hắn nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nghiến răng bắt đầu đưa côn ŧᏂịŧ đút sâu vào hoa huyệt một cách mạnh hơn. “Aaaaa, đừng, đừng bắn vào lúc này...”

Dư Thanh mặt đầy nước mắt, khẽ rêи ɾỉ dưới người hắn, côn ŧᏂịŧ to lớn mở ra đóng chặt lỗ thịt chặt chẽ dư vị, lại hung hăng chiếm lấy côn ŧᏂịŧ mềm nhất, làm cho Dư Thanh làʍ t̠ìиɦ đến cao trào. Từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến, anh vừa khóc vừa đá đạp bừa bãi, nhưng lại bị hắn bắt ở phần dưới đùi.

Cho đến giờ nghỉ trưa, Dư Thanh vẫn bị mắc kẹt trong cạm bẫy du͙© vọиɠ do Tạ Sâm giăng ra mà không có lối thoát ra, phòng huấn luyện sạch sẽ bỗng trở thành thiên đường để hai người thỏa mãn du͙© vọиɠ, Dư Thanh bị người hắn ép trên ghế, trên sàn và trên gương. Cuối cùng Dư Thanh còn không đi được, chỉ có thể bò trên mặt đất nức nở, giãy dụa muốn thoát ra, nhưng lại bị hắn đỏ mắt kéo lại, tiếp tục làʍ t̠ìиɦ, nhét vào hậu huyệt của anh cho đến khi sưng tấy, không còn chút sức lực, sau khi chịu đựng nó phải đưa miệng và đùi của mình cho kɧoáı ©ảʍ của hắn. Cuối cùng anh ngất đi do không chịu đựng nổi.

【Tên: Dư Thanh (R)

Trình độ: 10

Năng lực vũ đạo: 4 (không quá tệ)

Năng khiếu ca hát: 6 (ít năng khiếu)

Biểu cảm: 5 (khá)

Độ chính xác: 100 (hắn điền đầy đủ cho anh)】

Trong văn phòng nghỉ ngơi của chủ tịch, Dư Thanh mệt mỏi ngủ thϊếp đi trong chiếc chăn bông, để lộ ra cánh tay đầy vết bầm tím và Tạ Sâm ngồi ở phía bên kia giường bên bảng vận hành trò chơi.

Tất nhiên, các nhiệm vụ như “một thực tập sinh ở giữa cơ thể” không cần phải đề cập đến, và một số nhiệm vụ hàng ngày khác cũng được hoàn thành cùng với đó Tạ Sâm đã hoàn thành 12 nhiệm vụ cho đến thời điểm hiện tại, và tiến độ thực hiện rất đáng mừng. Sau khi nhìn sơ qua các kỹ năng của Dư Thanh và nhìn thấy một số thanh tiến trình khá hài lòng, Tạ Sâm đã bị thu hút bởi một thứ.

Độ chính xác điền vào là thiết lập vừa mới xuất hiện, theo giải thích của hệ thống thì đây là điểm có tính miễn phí thường thấy trong các trò chơi khác, có thể dùng để nâng cấp các thuộc tính tài năng của học viên.

Giống như Dư Thanh, ba thuộc tính tài năng của anh là nhảy, hát và biểu cảm trong tệp R đều rất bình thường. Tỷ lệ hoán đổi là 1:50. Một giá trị cố định sẽ không tăng ngay cả trong quá trình đào tạo, hắn muốn khiến anh thay đổi để trở nên tốt hơn.

Tạ Sâm vừa làm cho Dư Thanh khóc như vậy, chính xác cũng chỉ được 100 điểm, tính ra được hai thuộc tính miễn phí, điều này cho thấy độ khó của việc nâng cấp thuộc tính tài năng khó như thế nào.

Hắn vuốt ve mái tóc ngắn trắng bạc của Dư Thanh một lúc, nghĩ đến đôi mắt lấp lánh của anh khi nói về ước mơ của mình, Tạ Sâm cầm bút lên và thêm hai điểm thuộc tính miễn phí vào khả năng ca hát của anh.

Dư Thanh chìm vào giấc ngủ say không còn biết gì nữa, nơi khóe mắt của anh vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, hơi đỏ lên.