Quyển 1- Chương 6: Một ngày bình tĩnh (2)

Editor: Heo Hư Hỏng

Chúc Chân mở app nói chuyện phiếm ra, điều tra lịch sử trò chuyện với tên tội phạm gϊếŧ người kia. Từ đoạn chat, cô lờ mờ nhận ra vài dấu vết để lại, cuối cùng tìm được một cái Weibo khác của đối phương, cô kéo xuống xem nội dung được chia sẻ trên Weibo.

Suy đoán của cô rất đơn giản, gã kia có bản lĩnh bắt chước thiếu nữ phải nói là không một kẻ hở, thủ đoạn cắt yết hầu vô cùng thành thạo, nhất định đã phạm tội nhiều lần.

Cô muốn tìm ra bằng chứng phạm tội của hắn, sau đó bắt hắn chịu tội trước công lý.

Bằng không, không thể đảm bảo được chuyện hắn có tra được địa chỉ nhà của cô, rồi tìm cơ hội tiếp cận, sau đó cho cô một dao như lúc trước hay không.

Không thể để mất bò mới lo làm chuồng được.

Quả nhiên, sau khi lướt đến những bài viết từ năm 2018, cô phát hiện có một tác giả văn học mạng liên tục xuất hiện.

Ngữ khí của tên phạm nhân vô cùng nhiệt tình, hắn ta điên cuồng biểu đạt sự mê say của mình đối với tác giả kia, những lời nói đó vô cùng quen thuộc với Chúc Chân.

Cô tìm kiếm tên tác giả ở trên mạng, cuối cùng cũng tìm thấy một ít tin tức, cô gái đó bị người ta cắt yết hầu ở một công viên ven hồ vào tháng 8, tử vong tại chỗ, không có bất kì nhân chứng nào cho nên vụ án trở thành án treo, đến nay vẫn chưa được phá.

Chúc Chân thở một hơi dài, viết một bưu kiện nặc danh gửi đến đồn công an, đồng thời chụp và lưu giữ lại những chứng cứ có liên quan. Nếu phía cảnh sát còn không coi trọng, cô sẽ lén lút sưu tầm chứng cứ phạm tội của gã, quyết tâm tống cổ hắn vào ngục giam mới có thể an tâm.

Làm xong hết mọi chuyện, Chúc Chân duỗi eo, nghe thấy phòng cách vách của cha mẹ truyền đến tiếng ồn ào mơ hồ, bọn họ dường như đang cãi nhau. Cô dựa theo nguyên tắc bớt một chuyện còn hơn nhiều một chuyện mà làm rùa đen rụt đầu.

5 giờ rưỡi chiều, mẹ cô bỗng dưng kinh hoảng xông vào, giọng nói run rẩy: “Chân Chân, mẹ… mẹ nói chuyện này với con, con nhất định không được hốt hoảng, cũng đừng khóc, mọi chuyện đã có mẹ lo, biết không?”

Chúc Chân mơ hồ đoán được là chuyện gì, nhưng vẫn cố tình bày ra vẻ ngây thơ vô tri, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

“Mẹ Gia Hoà mới gọi cho mẹ, nói Gia Hoà bị… thằng bé bị một bà điên đâm một dao, còn đang cấp cứu ở bệnh viện…” Người phụ nữ lo lắng nhìn về phía con gái mình, “Mẹ đi bệnh viện xem tình huống như thế nào, Chân Chân, con đừng sợ, Gia Hoà phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì…”

Nội tâm Chúc Chân không chút gợn sóng, thậm chí cô còn muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Tử đại hữu bất tử bần đạo*, huống chi cô cũng không phải thánh mẫu, cho dù Lâm Gia Hoà có thật sự chết đi, cô cũng chỉ cảm thấy đáng đời tra nam mà thôi.

“Mẹ ơi…” Chúc Chân ra vẻ hoang mang lo sợ, miễn cho mẹ cô cảm thấy bất thường, đỡ gặp phải phiền phức, “Sao có thể? Con… Con…”

Cô vốn định khách sáo một chút, tỏ vẻ bản thân không để ý, nhưng sợ bà nhận ra sự thật, đành phải che miệng, hai vai run rẩy, diễn ra bộ dạng chịu không nổi đả kích.

Người phụ nữ quả nhiên đau lòng, khom lưng ôm chầm lấy cô, dịu dàng nói: “Con ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ, có tin tức gì mới mẹ sẽ gọi cho con ngay.”

Nhìn bà vội vã ra ngoài, trong lòng Chúc Chân mờ mịt, cô quay đầu nhìn sắc trời đang dần tối sẫm, cảm xúc hoảng loạn dần được trấn an.

Chịu đựng đến 12 giờ đêm, cuối cùng cũng bắt đầu một ngày mới.

Biết đâu cô có thể phá vỡ vòng tuần hoàn hoang đường này, trở lại cuộc sống vui sướиɠ thường ngày.

Trong lòng Chúc Chân tràn ngập mong chờ, cô ăn cơm chiều ở phòng ăn, đến lúc chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người đàn ông gõ cửa xong thì tuỳ ý bước vào, ngữ điệu thân mật: “Chân Chân, sao cả ngày nay không thấy em xuống lầu? Còn đang giận anh trai sao?”

Chúc Chân không biết hắn nói “tức giận” là tức giận chuyện gì, cô giả ngu: “Đâu có đâu, em sao có thể giận dỗi với anh trai? Em vẫn chưa khỏe lại nữa, cả người không có sức…”

Ánh mắt Chúc Thần loé lên, đi đến trước giường, khom lưng xoa đầu cô: “Không tức giận thì tốt, cả ngày nay anh cứ lo lắng, sợ em không để ý đến anh nữa.”

Chúc Chân ngoan ngoãn cười cười, lắc đầu nói: “Em thật sự không có tức giận mà.”

Đôi mắt người đàn ông càng thêm sáng ngời, hắn đề nghị: “Nếu em không giận, ba mẹ cũng không ở nhà, chi bằng chúng ta lại chơi tiếp trò chơi hôm trước còn đang chơi dở?”

Nhìn Chúc Thần móc ra một đồ vật hình tròn, tươi cười trên mặt Chúc Chân cứng đờ.

(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, tương tự câu “Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi”.