Quyển 1 - Chương 7: Anh trai “tốt” (1)

Editor: Heo Hư Hỏng

Đồ vật kia nho nhỏ tròn tròn, được làm từ silicon, vẻ ngoài màu hồng nhạt ái muội, phối hợp với ánh mắt lộ liễu của người đàn ông, hiệu quả vô cùng kinh khủng.

Mặt Chúc Chân trắng bệch, nhìn Chúc Thần móc một cái điều khiển vô tuyến nhỏ xíu từ trong túi ra, nháy mắt đột nhiên nhanh trí, xâu chuỗi lại những tin tức mà cô có được.

Biểu tình tối tăm của thiếu nữ bên trong bức ảnh, động tác nhỏ và nụ cười xấu xa của anh trai, những dòng văn chứa đầy sự tuyệt vọng, cùng với câu nói “tuỳ hứng chạy ra ngoài trời mưa”, chỉ sợ tất cả đều do tên cầm thú trước mặt ban tặng.

Trong thời gian dài bị anh trai ruột dâʍ ɭσạи nhưng không dám tố giác hành vi độc ác của hắn, cô làm sao có thể không hậm hực không vui cho được?

Chúc Thần ngồi xuống cạnh cô, giơ tay sờ gương mặt nhỏ đang chảy đầy mồ hôi lạnh, cười nói: “Nhưng mà, em hôm nay ngoan hơn mọi lần nhiều lắm, không khóc không quậy, còn cười với anh trai. Xem ra vừa bệnh một trận, đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Anh trai rất vui, sẽ dịu dàng với em một chút.”

Cánh tay thon dài chui vào trong chăn, sờ lên bộ phận bị thiếu, tươi cười trên mặt hắn càng thêm cổ quái: “Anh trai thích nhất búp bê Tây Dương gãy tay gãy chân, trong đó, Chân Chân là xinh đẹp nhất. Rất muốn cất em vào bình thủy tinh, sau đó trưng bày ở trong phòng ngủ, mỗi buổi sáng vừa mở mắt là có thể nhìn thấy…”

Không chỉ là một kẻ mê em gái, hắn còn là một tên biếи ŧɦái tàn nhẫn!

Lông tơ sau lưng Chúc Chân đều dựng lên, cô cố tỏ ra trấn định, uy hϊếp nói: “Anh trai đối xử với em như vậy, không sợ mẹ và cha đột nhiên trở về bắt tại trận hay sao?”

Chúc Thần kéo một sợi tóc đen đặt dưới mũi hít sâu, giống như nghe thấy lời ngu ngốc gì đó, cười nhẹ ra tiếng: “Lâm Gia Hoà đúng là xui xẻo, không biết chọc phải nợ phong lưu ở đâu, anh nghe mấy mấy thằng bạn nói, một dao kia cắm thẳng vào tim, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, mẹ chắc chắn chưa kịp về. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, đỡ mắc công anh trai tự mình ra tay…”

Hắn ái muội vuốt ve cánh môi hệt như tơ lụa của Chúc Chân, đôi mắt sâu hoắm ảm đạm: “Chân Chân, em vĩnh viễn là của riêng anh, ai cũng đừng mơ cướp em khỏi anh. Tối nay anh trai phá thân cho em có được không?”

Nghe lời nói bệnh hoạn bỉ ổi của hắn, Chúc Chân chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cô nghiêng mặt né tránh cái vuốt ve của hắn, sống lưng thẳng tắp, cố gắng chống cự nói: “Còn cha thì sao? Bây giờ đã khuya, cha có thể trở về bất cứ lúc nào…”

Chúc Thần hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng nói: “Cha ra ngoài xã giao rồi, đến nửa đêm cũng chưa chắc về. Mà cho dù ông ta có trở về, vì tị hiềm, chắc chắn cũng không vào phòng em kiểm tra đâu.”

Hắn nghi hoặc đánh giá biểu tình của cô, không hề thấy đáy mắt trào ra nước mắt như trong tưởng tượng, càng thêm nghi ngờ: “Chân Chân đã học được cách chơi chiêu cùng anh trai sao? Nhất quyết không muốn uống rượu mừng chỉ muốn uống rượu phạt à?”

Hắn bỗng dưng bóp chặt cằm cô, lực đạo vô cùng lớn, da thịt nơi đó đau đớn như có lửa thiêu đốt.

Đè thiếu nữ xuống dưới, Chúc Thần cười lạnh bên tai cô: “Chân Chân, em đừng quên, chân em sao lại thế này.”

Chúc Chân khó có thể tin mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Chúc Thần xé rách áo ngủ mỏng manh trên người cô, sau đó nhét trứng rung vào trong vạt áo, cuối cùng ấn chốt mở.

Cảm giác chấn động truyền đến dây thần kinh bên dưới da thịt, nhưng khiến người khác không thể chịu đựng được hơn chính là lời nói mà hắn thốt ra sau đó.

“Khi đó em mới 6 tuổi, rất đáng yêu, mỗi ngày đi theo sau anh trai như một cái đuôi nhỏ, anh trai thích em nhất.” Ngón tay hắn cầm vật nhỏ dao động trên cơ thể tràn ngập thanh xuân của thiếu nữ. Chúc Thần vuốt ve tóc mai đen nhánh, sau đó in một nụ hôn giữa hai mày cô em gái đang kinh hoàng như một chú nai con.

Động tác hắn thân mật dịu dàng, nhưng giọng nói lại âm trầm kể lại đoạn quá khứ đẫm máu: “Nhưng điều mà anh trai tiếc nuốt nhất, chính là tứ chi hoàn hảo của Chân Chân. Em gái có thể chạy, cũng có thể nhảy, khiến anh trai cảm thấy tác phẩm nghệ thuật này thiếu đi một chút mỹ cảm.”