Quyển 1 - Chương 8: Anh trai “tốt” (2)

Editor: Heo Hư Hỏng

“Anh trai nghĩ ra rất nhiều phương án, nào là mang em đi phòng khám tư nhân làm tiểu phẫu, hoặc là lúc đi du lịch tìm cơ hội đẩy em xuống vực sâu, nhưng cho dù là phương thức nào, đều không phải tuyệt đối không phát sinh sai lầm…”

Nhìn em gái biến thành một chú sơn dương non nớt chấn kinh hệt như mọi lần, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực hắn phát run, lại nghĩ đến tối nay có thể hoàn toàn chiếm hữu, tuỳ ý nhấm nháp con bé, Chúc Thần nói chuyện càng thêm thâm ý, đơn giản kể lại sự tích ác liệt lúc còn bé cho cô nghe.

“Vậy nên, anh trai nghĩ ra một cách rất hay.” Độ cung nơi khoé miệng Chúc Thần càng thêm sâu, nhét đồ vật màu hồng nhạt vào qυầи ɭóŧ cột nơ, bụng dạ khó lường dọc theo bụng nhỏ, đi thẳng đến nơi bí ẩn của thiếu nữ, sau đó đẩy mạnh, “Mùa hè năm ấy, cả nhà chúng ta đi cắm trại, trên đường cao tốc xe xảy ra trục trặc. Lúc đó cha mẹ đang vội vàng kiểm tra xe, anh trai cố ý ném quả bóng cao su mà Chân Chân thích nhất ra đường cái, dụ dỗ em đi nhặt về…”

Chúc Chân cắn răng nuốt xuống hận ý trong lòng, trừng mắt nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú tà ác của hắn, hỏi: “Anh có nghĩ tới, nếu vận khí của tôi kém một chút, nói không chừng đã bị người ta đâm chết…”

Chúc Thần khẽ chau mày: “Thì sao chứ? Anh có thể khuyên mẹ sinh thêm một đứa em gái khác, nếu không được, có thể nhận nuôi từ viện phúc lợi ~”

Vẻ mặt hắn tỏ vẻ đương nhiên: “Lúc mang thai em, mẹ từng nói sinh em ra là để có người chơi với anh. Chân Chân, em không phải muốn chối bỏ trách nhiệm của mình đâu đúng không?”

Thằng chó này rõ ràng là một tên biếи ŧɦái không hề có nhân tính.

“Nhưng mà…” Chúc Thần lúc này mới nhớ tới việc dỗ cô, “Chân Chân đừng tức giận, đó cũng chỉ là giả thiết mà thôi, em không phải vẫn sống hay sao? Anh trai thích em nhất, em ngoan một chút, đừng có lộn xộn, anh trai bảo đảm sẽ nhẹ nhàng, không khiến em đau khổ đâu.”

Chúc Chân hít một hơi thật mạnh, liều mạng kiềm nén xúc động muốn giãy giụa, nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng mặc người xâu xé.

Chúc Thần thấy vậy vô cùng vui vẻ, cởi hết tất cả cúc áo trước ngực thiếu nữ, sau đó cúi người hôn lên bầu vυ" mềm mại, vẻ mặt dần dần trở nên cuồng nhiệt, thân thể phấn khởi cực kì.

Chúc Chân mặc cho hắn sắp xếp, chờ đến khi người đàn ông không còn phòng bị, đang tận tình hưởng thụ thì bất ngờ mở hai mắt ra, lấy trâm cài sắc nhọn giấu dưới gối hung hăng đâm vào sau lưng Chúc Thần.

Lúc vũ khí sắc bén đâm thủng da thịt, cũng là lúc Chúc Thần kêu lên thảm thiết một tiếng, hắn che lại miệng vết thương đang đổ máu, lui về sau một bước.

Chúc Chân nhân cơ hội thoát khỏi khống chế của hắn rồi ngã xuống giường lớn, với tay cầm lấy gậy chống, té lộn nhào chạy trốn khỏi cửa.

Mới vừa chạy đến bên cửa, sau đầu bất ngờ truyền đến đau nhức, Chúc Thần dưới cơn thịnh nộ túm chặt tóc cô, lôi cô về phía sau, dị thường phẫn nộ: “Chúc Chân, mày dám đâm tao?”

Chúc Chân men theo động tác của hắn xoay người lại, bất chấp hết thảy mọi thứ, cầm trâm cài dính đầy máu tươi đâm chọc loạn xạ.

Hai người đánh tới đánh lui, không hiểu sao lại trùng hợp mở khoá chốt cửa, cả hai cùng lăn ra ngoài sảnh.

Chúc Thần đè Chúc Chân lên tường, đoạt lấy hung khí ném qua một bên, giơ tay tát cô mấy cái, đánh mạnh đến mức má cô sưng đỏ, khoé miệng đổ máu.

Biểu tình của hắn âm lệ, siết chặt hai tay đang liều mạng giãy giụa của Chúc Chân, liếc mắt đánh giá mấy giây mới cười lạnh nói: “Xem ra, đã đến lúc nên bẻ gãy tay mày.”

Tay chân cô bị khống chế, dưới tình thế cấp bách, Chúc Chân đành duỗi cổ cắn mạnh vào gương mặt tuấn tú của hắn. Chúc Chân đã dùng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ ra để cắn hắn, Chúc Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, theo bản năng đẩy Chúc Chân xuống cầu thang.

Cầu thang vừa cao vừa dốc, Chúc Chân chộp lấy eo người đàn ông, lôi kéo hắn ngã cùng. Cả hai ôm lấy nhau lăn xuống bậc thang, trước mắt cô toàn là sao xẹt, bên tai vang lên tiếng ầm ầm rung động.

Ngước mặt nằm ở chỗ ngoặt phía dưới cầu thang, một hồi lâu Chúc Chân mới có thể thanh tỉnh lại, sau khi lấy lại tinh thần, cô cảm thấy tay trái mình ấm áp, ẩm ướt, mùi máu tươi gay mũi lan tràn khắp không gian.

Chúc Chân ngẩn người, theo bản năng sờ soạng cơ thể mình, không có vết thương nào đang chảy máu, lúc này mới để ý đến không khí tĩnh mịch xung quanh nhìn về phía bên trái.

Cái ót của Chúc Thần đập vào góc bậc thang, đồ vật trắng trắng đỏ đỏ rơi vãi đầy đất.

Hai mắt hắn mở to, gắt gao nhìn chằm chằm Chúc Chân, vẻ mặt đầy kinh ngạc, dường như không thể tin tưởng tại sao đứa em gái luôn nhẫn nhục chịu đựng lại có thể to gan lớn mật phản kháng hắn.

Trong lòng Chúc Chân run run, ngón tay run rẩy đặt dưới mũi hắn, cảm nhận một hồi lâu mới dám xác định ——

Hắn đã tắt thở.

Cô… gϊếŧ người.