Quyển 1 - Chương 9: Tình yêu là ánh sáng (1)

Editor: Heo Hư Hỏng

Hộc… Hộc…

Chúc Chân giống như cá mất nước há miệng liều mạng thở dốc, sắc mặt càng ngày càng trắng.

Mái tóc đen nhánh rối tung, có vài sợi bị mồ hôi và máu tươi tẩm ướt dán chặt lên gương mặt nhỏ nhắn, cô hậu tri hậu giác cảm nhận được đau đớn xuyên tim từ phía sau eo, chỗ cái chân bị gãy giống như tróc da, nóng rát đau đớn.

Cô ngơ ngác nhìn thi thể lạnh băng kia, trong lòng hoang mang lo sợ, suy nghĩ loạn vô cùng.

Bây giờ, cô không hề chết, nhưng trong lúc hỗn loạn, cô đã gián tiếp gϊếŧ người.

Nên làm gì bây giờ?

Kinh hoảng lặp đi lặp lại liên hồi khiến thần kinh Chúc Chân căng thẳng tột độ, cô chỉ thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, còn chưa kịp đưa ra phương án giải quyết, cô đã nghe thấy tiếng vang truyền đến từ lầu dưới.

Người đàn ông trung niên tóc mai đã điểm vài sợi bạc mặt vô cảm đi lên cầu thang, nương theo ánh sáng từ đèn cảm ứng ngoài hàng hiên, ông ta thấy rõ hiện trường gây án vô cùng đẫm máu và đáng sợ, tròng mắt màu nâu thẫm hơi ngừng lại một chút.

Chúc Chân run rẩy vịn chặt lan can, cố gắng đứng dậy, môi khẽ run, kêu lên: “Cha ơi…”

Cô không biết ông ấy có tin lời cô nói hay không, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Chúc Chân cố gắng duy trì bình tĩnh, trần thuật lại với đối phương xung đột đêm nay giữa cô và Chúc Thần một lần.

Cuối cùng, cô gục đầu xuống, mệt mỏi nói: “Cha, con không cố ý gϊếŧ chết anh trai, cha giúp con gọi điện cho cảnh sát báo nguy đi, con muốn đi tự thú.”

Mặc kệ thế nào, số phận con người có trời chứng giám, cô không thoát khỏi tội danh ngộ sát.

Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu, lại bước lên trước vài bước, đứng ở chỗ ngoặc Chúc Chân đang đứng, từ trên cao nhìn xuống tử trạng thê thảm của con trai mình, giọng nói chất phác, không nghe ra cảm xúc: “Chết rồi?”

Chúc Chân trầm trọng gật đầu.

Ông ta lại nhìn về phía Chúc Chân, xác nhận hỏi: “Con nói… nó muốn cưỡиɠ ɠiαи con?”

Chúc Chân gật đầu lần nữa, ánh mắt trong vắt: “Cha, con biết cha rất yêu con và anh trai, cho nên nhất thời không thể thừa nhận được đả kích này, nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra rồi…”

“Rất yêu?” Ánh mắt ông có chút vi diệu, qua một lúc lại gỡ xuống tươi cười tràn ngập cay đắng: “Đúng vậy, cha rất yêu các con…”

Ông giơ tay sờ mái tóc dính đầy máu của Chúc Chân: “Nhưng mà, cha còn yêu Chân Chân hơn cả Chúc Thần, đừng nói mấy lời ngốc nghếch như báo nguy gì đó nữa, mau đi soạn đồ, cha dẫn con đi.”

Phản ứng của ông nằm ngoài dự đoán của Chúc Chân, cô nhất thời sửng sốt: “Nhưng mà, cha… chuyện của anh trai nên xử lý thế nào đây? Cha muốn mang con đi đâu?”

Giọng nói của người đàn ông dần trở nên kiên định, đỡ cô vượt qua thi thể đi lên lầu: “Chúc Thần vẫn luôn qua mặt cha bắt nạt con, còn có tư tưởng bỉ ổi như vậy, chết là đúng tội. Cha đã mất đi một đứa con trai, làm sao có thể mất thêm con nữa? Cha sẽ giải thích với cảnh sát, nói hắn không cẩn thận ngã lầu. Con trước tiên tìm một nơi nào đó trốn đi, chờ mọi chuyện lắng xuống, cha sẽ đưa con về.”

Chúc Chân cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp lắm, nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy vấn đề gì, bị động mặc cho ông sắp xếp. Sau khi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, cô đã bị nhét vào chiếc Ferrari màu xám bạc.

Người đàn ông đưa cho cô một bình nước khoáng nói: “Chân Chân sợ hãi sao? Uống hai ngụm bình tĩnh lại nào.”

Chúc Chân nhận lấy uống một ngụm, yết hầu khô khốc cuối cùng cũng bớt đau, vô cùng cảm động với sự tin tưởng không chút do dự và bao che của ông, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cha.”

Đêm đã khuya, người đàn ông thuần thục điều khiển xe chạy, đi vào một con đường nhỏ yên lặng, nói với Chúc Chân: “Cha mang con đến nhà cô ở mấy ngày để con điều chỉnh tâm tình lại, quên hết mấy chuyện xảy ra tối nay đi. Sau khi mọi chuyện ổn định, cha sẽ sắp xếp cho con đi Mỹ, đổi một nơi khác có thể giúp tâm tình con tốt hơn, điều kiện chữa bệnh cũng tiên tiến hơn.”

Chúc Chân gật gật đầu, tâm lý sinh ra cảm giác may mắn, tin rằng bản thân mình thật sự có thể chạy thoát. Cô thở phào một hơi, quay đầu nhìn về ánh đèn đường tịch mịch bên ngoài cửa sổ xe.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Chúc Chân cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ.

11 giờ 40 phút.

Chỉ cần hai mươi phút nữa thôi, cô sẽ có thể thoát khỏi một ngày hắc ám chồng chất này, phá vỡ ma chú tuần hoàn.

Lúc này, người đàn ông nãy giờ vẫn luôn an tĩnh bỗng dưng mở miệng: “Chân Chân, còn nhớ chú Lưu không?”