Chương 11

Cố Bỉnh Quyền tự nhận bản thân không phải loại người tham luyến sắc đẹp, sau khi kết hôn lo lắng thanh danh, cũng chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện lung tung nào ở bên ngoài.

Nhưng giờ khắc này, liền ở giờ khắc này, hắn cảm thấy chính mình hình như bị cô câu mất hồn rồi……

Hầu kết hắn lăn lộn, ngay cả bụng dưới cũng dần dần có một chút cảm giác nóng rực.

……

Rạng sáng hai giờ rưỡi.

Sau khi tan cuộc, Phó Chỉ đỡ lấy Tần Giai Giai đã uống đến say như chết từ bên trong Vụ Ẩn đi ra.

Cô cũng uống rượu, không thể tiếp tục lái xe, vì vậy vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, sau khi thanh toán tiền liền nói cho tài xế địa chỉ, làm hắn đem người đưa trở về.

Những người chị em khác đều lục tục rời đi, cô tìm một người lái thay, sau đó đứng chờ ở ven đường.

Ban đêm mùa thu có chút lạnh, gió quất vào người, đông lạnh đến mức trên làn da nổi lên một tầng da gà.

Phó Chỉ kéo kéo áo khoác trên người, cúi đầu buồn chán đến chết ở ven đường đi qua đi lại.

Đột nhiên, cô nhìn thấy trên mặt đất có một bóng đen đang nhanh chóng tiến gần về phía cô.

Phó Chỉ giật mình trong lòng, nhưng khi lấy lại tinh thần thì đã muộn, chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, liền không kịp phòng ngừa mà bị hắt một thân chất lỏng sền sệt.

Chất lỏng toả ra một mùi hương gay mũi, có chút tựa như xăng.

“Mày là đồ điếm, lạn hóa ——”

Tiếng chửi bậy sắt bén từ phía sau truyền đến, không chờ cô quay đầu nhìn lại, người nọ đã đi về phía trước.

Nhờ ánh đền đường mờ nhạt, Phó Chỉ thấy rõ gương mặt cô ta, đó là một người phụ nữ trung niên tầm bốn năm chục tuổi, nhưng cô không quen biết.

Đối phương tay trái đặt ở trong túi, như là đang sờ lấy thứ gì.

“Mày là thứ đê tiện, kỹ nữ, tao sẽ không bỏ qua cho mày ——”

Thanh âm hùng hùng hổ hổ vẫn còn tiếp tục, người đàn bà mặt mày vặn vẹo thần sắc dữ tợn, giống như một kẻ điên.

Phó Chỉ cảm giác xăng trên người cô dọc theo cổ áo chảy vào bên trong rất nhiều, quần áo đều dính vào trên người.

“Phó Chỉ, đều tại mày, tất cả đều tại mày đem chồng tao hại thành bộ dạng kia!” Người đàn bà tiến tới gần cô từng bước một, trong mắt phụt ra lòng hận thù giống như hoá thành thực chất, “Tiện nhân, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao muốn gϊếŧ mày!”

“Tôi không quen biết chồng bà.” Phó Chỉ cố nén cảm giác dính nhớp trên người, ngữ điệu bình tĩnh: “Bà là ai?”

“Ha ha —— Thứ hạ tiện như mày —— Mày đem hắn hại thành như vậy, lại còn nói không quen biết hắn!”

Phó Chỉ nhăn lại mày đẹp lại, tất cả kiên nhẫn đều bị bộ dạng điên điên khùng khùng của bà ta làm cho mất hết, “Chồng của bà rốt cuộc là ai?”

“Chồng tao là Hứa Văn Đàn.” Giọng nói của người phụ nữ vì tiếng khóc than mà có chút nghẹn ngào, “Phó Chỉ, đều tại con điếm như mày hại hắn, tao phải cho hắn báo thù!”

Hứa Văn Đàn.

Phó Chỉ nhanh chóng ở trong đầu hồi tưởng tên này, cuối cùng cũng nhớ lại một đoạn ký ức có chút mơ hồ.

Đó là chuyện của nửa năm trước.

Nửa năm trước cô cùng mấy người chị em ở quán bar tụ hội, cũng uống chút rượu, vào lúc đi toilet dặm trang điểm đυ.ng phải Hứa Văn Đàn.

Hứa Văn Đàn là một thương nhân, mặc dù về mặt địa vị không cao bằng người nắm giữ quyền cao chức trọng như Thẩm Tứ Niên, nhưng ở bến cảng Nam Thành buôn bán hải sản, cũng được coi là có chút thành tựu.

Lúc ấy hắn uống say, có lẽ là nương men say thấy sắc nảy lòng tham, lôi kéo cô hướng về phía toilet nam.

Phó Chỉ đương nhiên sẽ không để hắn làm bậy, một bên kêu một bên giãy giụa, gây ra động tĩnh rất lớn.

Có lẽ thấy rất nhiều người tiến đến vây xem, Hứa Văn Đàn cảm giác mặt mũi bản thân bị cô làm mất hết, lại thấy cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, trực tiếp làm trò trước mặt người khác lột quần áo của cô, mắng cô là kỹ nữ.

Sau đó trở nên lớn chuyện, hắn đã biết cô là người của Thẩm Tứ Niên, tự mình tới cửa nhận lỗi xin lỗi, nói chính mình mắt chó không biết Thái Sơn, hy vọng Phó tiểu thư đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân.