Chương 13

Chương 13: Cứu vợ.

L*иg ngực căng chặt của Phó Chỉ cuối cùng cũng thở ra, quay đầu lại nhìn thấy người phụ nữ kia hình như là bị xe đυ.ng phải, thẳng tắp nằm cạnh chiếc xe, đang ồm ồm thở gấp.

Có điều bị đâm không nghiêm trọng, chỉ là ngã ở nơi đó, trên mặt đất cũng không có vết máu.

Người phụ nữ thở hổn hển một lát, đừng lên từ trên đất, sau khi khóa chặt bóng dáng của cô, lại thất tha thất thểu đuổi qua.

“Cùm cụp ——”

Cửa xe bị mở ra, sau đó là một đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống đất.

Ánh mắt Phó Chỉ nhìn từ cặp chân kia hướng lên trên, nương đèn xe mà thấy rõ mặt hắn.

Đồng tử cô dần trợn to, rung động bày ra nơi đáy mắt cũng không kém gì khoảnh khắc ánh mắt họ lần đầu chạm vào nhau.

Cố Bỉnh Quyền mở cửa xe đi xuống, hai chân thon dài bước từng bước một đến gần cô, bóng dáng cao to dường như muốn hòa làm một thể với bóng đêm mênh mông.

Bối rối trong lòng Phó Chỉ dần dần bình ổn lại, cô há miệng thở dốc muốn nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy người phụ nữ vốn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích lại bò lên đi về phía cô.

Bà ta cứ như là điên rồi vậy, ngay cả mạng của bản thân cũng không để ý nữa, nhất định phải dồn cô vào chỗ chết.

Cố Bỉnh Quyền rất nhanh cũng đã nhận ra tình huống nguy hiểm, bước chân của hắn đuổi theo nhanh hơn, theo đó cũng gần như đến trước mặt Phó Chỉ cùng lúc với bà ta.

Người phụ nữ giơ tay cầm bật lửa, nhấn xuống chốt mở.

Hắn theo bản năng mà chắn trước mặt Phó Chỉ, cầm cổ tay người phụ nữ đẩy mạnh về sau.

Đối phương trọng tâm không vững, bị đẩy cho té lăn quay trên mặt đất.

Lần này bà Hứa đã thật sự hết sức, hơn nửa ngày không đứng lên nổi nữa.

Cố Bỉnh Quyền sau đó quay đầu lại, đôi mắt hoa đào hẹp dài khi chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của cô thì hơi nhướng lên, “Hơn nửa đêm rồi, sao Phó tiểu thư lại ở đây?”

L*иg ngực căng chặt của Phó Chỉ vẫn còn đang sợ hãi, “Bị bà ta đuổi tới...”

Vừa dứt lời, lại thấy người phụ nữ kia lại bắt đầu giãy dụa.

Cố Bỉnh Quyền phân phó tài xế cùng tới đây đè tay bà ta lại, áp chế bà ta không được làm loạn nữa.

“Buông —— Buông ra ——”

Người phụ nữ khàn cả giọng mà gào thét, cho dù dùng hết toàn lực giãy dụa cũng chẳng thấm vào đâu.

Bà ta vốn là điên cuồng chạy một đoạn đường dài, hơn nữa còn bị xe đâm, lúc này sớm đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn là chỗ oán khí kia chống đỡ đến giờ.

Cố Bỉnh Quyền không để ý bà ta gào thét, sắc mặt bình tĩnh chất vấn: “Có ý đồ phóng hỏa đốt người, biết là tội gì không?”

“Ha ha ha —— Tội? Có thể có tội gì chứ? Cùng lắm là bị phán tử hình thôi, con điếm này hại tao đến bước đường này, tao sống còn không bằng chết!”

Cố Bỉnh Quyền theo lời bà ta mà xuôi ra vài manh mối, “Bà có thù oán với cô ấy?”

“Có, đương nhiên là có!” Người phụ nữ lạnh lùng cười, cười đến độ nước mắt chảy ra, “Đồ đê tiện này câu dẫn chồng tao, hại chồng tao phế đi một bàn tay, giờ lại hại hắn ở trên giường không thể nhúc nhích —— Tao muốn nó đền mạng, tao muốn nó chết!”

“Tôi nói lại lần nữa, tai nạn xe của Hứa Văn Đàn không liên quan gì đến tôi!” Phó Chỉ nhịn không được cãi lại, “Cái tay kia của hắn là bị anh Bưu phế, nguyên nhân là vì hắn ngủ với người phụ nữ của anh Bưu!”

Thẩm Tứ Niên chẳng qua chỉ là thêm dầu ở giữa mà thôi.

Muốn nói là định tội, bọn họ đến cả đồng lõa còn không tính.

Hắn ta là người chấp pháp, không thể nào lấy thân phạm pháp.

“Đương nhiên là mày không thể nào để tội danh lên người mày rồi,” Người phụ nữ hung tợn nhìn chằm chằm vào cô nói, “Nhưng Phó Chỉ à, nếu chồng tao không gặp mày, thì chuyện như vậy xảy ra được à?”

“...”

Phó Chỉ cảm thấy không thể giảng thông được đạo lý cho bà ta.

Đối phương nhận định cô là người lại Hứa Văn Quần, vậy mặc kệ cô nói cái gì, đều là vô dụng thôi.