Chương 30

“ Em không thể nhận chiếc vòng này được ”

Anh ngồi xuống ghế, thản nhiên như không: “ Dù sao anh cũng chỉ là tiện tay mua, em không thích thì có thể vứt đi ”

Mua một chiếc vòng kim cương, đối với anh giống như cô mua một gói đồ ăn vặt vậy. Sau câu nói đó của anh, cô như còn dám từ chối nữa, lẽ nào một chiếc đắt tiền anh thích liền bình tĩnh nói vứt đi như vậy...

Chuông điện thoại trong túi anh phá vỡ đi không gian lặng như tờ lúc này. Cô không mấy quan tâm, lại tiếp tục ăn phần của mình. Nhưng không biết đối phương đã nói gì, gương mặt anh đột nhiên tối lại. Cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “ Tôi biết rồi, cứ làm vậy trước đi ”

Cô cuối cùng cũng buông đũa, cố cười một cái. Tự trấn an bản thân, cũng muốn xoa dịu đi sự tức giận của anh: “ Xảy ra chuyện gì vậy ? ”

Phong Lạc Ngôn cất điện thoại, nhìn cô cười một cái: “ Một chút chuyện nhỏ, không cần quan tâm ”

Chuyện nhỏ ? Chuyện nhỏ gì lại đủ khiến khuôn mặt của Ngôn gia anh tối lại vậy ?

Sau cú điện thoại đó của anh cô cũng không còn tâm trạng gì để tiếp tục ăn. Sau bữa tối, anh lái xe đưa cô về Lạc Viên, cô ngồi trên ghế phụ, không khí im lặng tới mức khó thở. Tiêu Nhiên lấy điện thoại ra đọc một vài bài báo, đối với một sinh viên ngành Luật như cô, đọc báo tương đối phổ biến.

Cô lẩm nhẩm tên các tờ báo hay đọc, sau cùng lựa chọn một tờ báo tương đối uy tín. Như thói quen, cô lẩm nhẩm tên của bài báo mình vừa thấy: “ Lộ diện chủ tịch tập đoàn Dụ Phong, hóa ra không phải người lớn tuổi như trong lời đồn ”

Cô sợ tới mức suýt ngã ra khỏi ghế, vội vã quay qua nhìn Phong Lạc Ngôn. Nhưng anh vốn dĩ không quan tâm tới cô, giữ tư thế lái xe vô cùng tiêu chuẩn. Cô ấn vào xem tin tức, quả nhiên là ảnh của anh. Bức ảnh vừa nhìn liền nhận ra là chụp lén, tuy vậy gương mặt anh trong bức ảnh vẫn khá rõ ràng. Vừa nhìn liền nhận ra là một người đàn ông trẻ khỏe cường tráng, khí chất ngời ngời.

Trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới Tiêu Hoa, da gà đột nhiên lại nổi lên.

Phong Lạc Ngôn là ai cơ chứ ?



Người nhìn thấy mặt anh có thể đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng Tiêu Hoa là một người đáng nghi ngờ trong câu chuyện này.

Luồng suy nghĩ ấy khiến Tiêu Nhiên sợ tới không muốn nói chuyện. Cô tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Cô nhận ra Phong Lạc Ngôn đang nhìn cô, nhưng cô không buồn nhìn anh lấy một cái.

Cô thậm chí không quan tâm xe dừng lại từ bao giờ, sau khi xe dừng, anh quay qua nhìn cô, trầm ngâm một hồi.

“ Em không định vào nhà sao ? ”

Cô mất vài giây định thần, nhìn anh gượng gạo: “ Xin lỗi là do em không để tâm ”

Anh cười, thành thạo châm một điếu thuốc lá. Chiếc zippo của anh trong đêm tối phát ra ánh sáng, đốm lửa màu vàng lúc lớn lúc nhỏ, sau đó vụt tắt.

“ Nghĩ gì vậy ? ” Anh rít một hơi thuốc, sau đó hỏi.

Cô gãi đầu, quay mặt đi nơi khác: ” Em vừa đọc báo một chút ”

Phong Lạc Ngôn lập tức nghe hiểu ý cô, ánh mắt trầm xuống một chút: “ Chỉ là chuyện nhỏ không cần lo lắng ”

Cô không lo lắng anh không thể giải quyết được. Mà cô lo lắng cho người đυ.ng vào anh sẽ không thể toàn mạng...

Vừa vào bên trong, Triết Nam đã đợi sẵn, dường như muốn nói gì đó với anh. Cô không có hứng thú nghe câu chuyện của họ, liền một mình trở về phòng ngủ.

Vừa trở về, cô lập tức bấm điện thoại gọi cho Tiêu Hoa. Mất mấy hồi chuông, bên kia cuối cùng cũng bắt máy.



“ Có chuyện gì ? ” Giọng Tiêu Hoa đã ngà ngà say, tiếng nhạc và tiếng reo hò trộn lẫn, chói tay vô cùng.

“ Dừng lại đi, gỡ tất cả các bài báo xuống ”

Mất một lúc, đối phương mới đáp lời. Tiếng ồn ào cũng đã biến mất: “ Tôi không biết chị muốn nói gì. Bài báo gì chứ ? Chị bị điên rồi à ? ”

Tiêu Nhiên thở dài một cái, trấn tĩnh nói: “ Người gặp Phong Lạc Ngôn có thể đếm trên đầu ngón tay. Em nghĩ rằng nếu như chị cũng có thể nghĩ tới em, vậy Phong Lạc Ngôn thì sao ? ”

“ Tôi không quan tâm, anh ta nhất định phải là của tôi ”

Tiêu Nhiên vừa định đáp lại, liền nghe thấy tiếng động của anh ở phía cửa. Cô vội vã cúp điện thoại, lén lút giống như một tên trộm.

“ Anh đi tắm một chút, em ngủ trước đi ” Phong Lạc Ngôn khẽ cười, sau đó trực tiếp đi vào nhà tắm.

Hôm sau khi cô tới trường, vừa nhìn thấy chiếc dây chuyền của cô, Mẫn Thanh đã hét lên: “ Tiêu Nhiên cậu thành phú bà rồi ư ? ”

Tiêu Nhiên: “...”

Mẫn Thanh nắm lấy hai vai cô, căng thẳng nhìn sợi dây chuyền: “ Sợi dây chuyền này có tên “ TIAmo ” , vừa được đấu giá với giá trên trời tại buổi đấu giá danh tiếng tại Ý gần đây ”

Tiêu Nhiên không cảm thấy bất ngờ khi Mẫn Thanh biết nhiều thông tin về sợi dây chuyền này. Bởi cô biết Mẫn Thanh vốn dĩ rất quan tâm tới những buổi đấu giá, nhất là về trang sức.

“ Là Phong Lạc Ngôn đưa cho mình, vốn dĩ mình muốn trả lại. Nhưng anh ấy nói là tiện tay mua, nếu mình không thích thì vứt đi nên mình đành phải giữ lại ”