Chương 30: Tuyến tàu điện ngầm số 7(19.1) — Cô đang dạy tôi cách phá đảo sao

_________

Nó giống như đang tự lầm bầm lầu bầu với chính mình trong sợi dây chuyền của Tô Dao Linh, tự nhiên không ai có thể nghe được âm thanh này.

"Suy đoán của cô rất chính xác, trên tàu quả nhiên có một con quái vật có thể tạm thời chống cự lực đẩy, chính là con biến dị quái vật bị cô đánh chết, da của nó cùng những quái vật khác hoàn toàn bất đồng, có lẽ tôi nhận ra nó..."

Tốc độ nói của 777 khá nhanh, nhưng có lẽ vì phương thức trao đổi không phải là âm thanh nên Tô Dao Linh không có áp lực nào khi phải tiếp nhận tốc độ tin tức như đạn pháo của nó.

Hơn nữa, tưởng chừng như lời nói của 777 rất dài nhưng thực chất đều truyền đến tai cô trong tích tắc.

Đây là ưu thế có được sau khi nó trở thành vật triệu hoán của cô.

“Nó là hành khách mà tôi chọn trúng lúc trước, cũng rất thông minh, trước đó vẫn một mực rất cẩn thận, nhưng vừa đến điểm dừng này đột nhiên hoàn toàn thoái hóa, vượt qua ba giai đoạn ô nhiễm trực tiếp không coi mình như một con người nữa. Không ngờ bây giờ nó lại đột biến, còn ẩn giấu trên tàu lâu như vậy, xem ra thi thể trong khoang tàu chính là bị nó gặm nuốt thành xương trắng, nó tiến lên từ lúc nào... Tôi cũng không phát hiện..."

"Nhưng điều đó không quan trọng, cô còn sống sót, chỉ cần vượt qua một cửa ở trạm cuối cùng, chúng ta có thể rời khỏi đây, đã chờ đợi lâu như vậy, đã chết nhiều lần như vậy, rốt cục, cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây!!"

Thanh âm của 777 dần dần hưng phấn lên: "Bất quá, cô cũng không thông minh như vậy, đừng buồn, cô đã làm đủ tốt rồi, tôi nói rồi cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác với tôi, chỉ có tôi mới có thể giúp cô kích hoạt Cuốn Sách Điên Cuồng, tuy rằng tiêu tốn hầu như gần hết "sinh mệnh" của tôi, nhưng thế có là gì, đây chính là Cuốn Sách Tử Thần đó..."

“Hơn nữa đúng như tôi nghĩ, bên trong Cuốn Sách Điên Cuồng không có sách linh. Bằng không, khi cô bước vào tàu điện ngầm số 7, nó đã sớm tự thức tỉnh và kích hoạt, căn bản không cần đến tôi nữa. Thanh âm già nua kia...? Có lẽ là của người chế tác ban đầu lưu lại trong cuốn sách, cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi, tôi sẽ không cho rằng bên trong có sách linh, dễ dàng bị doạ đến đâu."

"Cô căn bản không có năng lực khống chế Cuốn Sách Điên Cuồng này, tiếp theo, thành thành thật thật nghe lời, chờ tôi trở thành sách linh, có thể hoàn toàn khống chế cuốn sách này, khi đó, sẽ là cô, ah ha, đương nhiên tôi sẽ đối đãi với cô thật tốt……" 777 mặc dù đang sung sướиɠ giống như tự bạo cũng không nói thẳng ra là— sau khi rời khỏi tàu điện ngầm, nó sẽ nghĩ cách gài bẫy Tô Dao Linh đến chết, Cuốn Sách Tử Thần sẽ trở thành vật vô chủ.

Người duy nhất có thể chế ước quyền hạn của nó biến mất, mà nó có thể thuận lý thành chương thượng vị sách linh, trở thành chủ nhân của thần vật này, đạt được sức mạnh của riêng nó.

Tô Dao Linh không muốn nghe cũng không sao, cô quá nhỏ bé, nếu nó chỉ là một vật bị phong ấn trong sách thì thật sự không thể làm gì cô, nhưng nếu trở thành chủ nhân của cuốn sách, nó có thể sử dụng sức mạnh của chính Cuốn Sách Điên Cuồng, cắn trả cùng khống chế Tô Dao Linh.

Bất cứ lực lượng cường đại nào đều là con dao hai lưỡi, nếu không thể điều khiển sẽ bị điều khiển ngược lại và nuốt chửng.

Mặc dù bây giờ đã rơi vào trạng thái sướиɠ như điên, nhưng nó cũng không ngu, hiện tại vẫn còn chưa ra khỏi tàu điện ngầm đã nói ra ý đồ của mình, với tính cách của Tô Dao Linh nếu cùng nó cá chết lưới rách——

Tô Dao Linh: "Sao cô lắm mồm vậy?"

"Cái gì?"

“Tôi nói cô rất ồn ào.”

777 không thể chịu đựng được nữa.

Nó rất muốn nhảy lên tát thẳng vào mặt Tô Dao Linh một cái.

Cô biết tình hình bây giờ là gì không? Vừa rồi là tôi cầu xin cô, hiện tại đến phiên cô cầu xin tôi mới đúng, cô không nghe ra ý tứ lời tôi vừa rồi lẩm bẩm sao?

Nếu bây giờ muốn sống sót thì phải xem tôi như một vị thần mới đúng.

Đây là thái độ khi nói chuyện với thần đó à?

Nó là trang 001, Cuốn Sách Tử Thần là nó kích hoạt, bên trong không có sách linh, không có quái vật khác, căn bản không có đối thủ cạnh tranh, tiếp theo chỉ cần tự nhiên đạt được quyền hạn của sách linh, từ nay về sau nó có thể...

Bỗng nhiên, sự hưng phấn trong giọng nói của 777 đột nhiên im bặt, thay vào đó là sự hoảng sợ và khó hiểu: "Chuyện gì vậy? Tại sao tôi không thể lấy được quyền hạn của sách linh? Tôi rõ ràng là trang 001, cô, cô đã làm gì?? Đợi đã, cuốn sách này bị người sửa chữa qua, mẹ nó, nó được sửa đổi bằng dung dịch sửa đổi???"

Để giải thích chuyện này, phải bắt đầu nói về món quà sinh nhật của Tô Dao Linh năm chín tuổi.

Lúc đó mẹ cô vội vàng đến lục lọi trong túi, cuối cùng tìm được một hộp quà từ trong góc túi, sau đó nói với Tô Dao Linh rằng đây là một món quà tinh xảo mà bà đã chuẩn bị kỹ càng và mua từ một tiệm bảo bối nào đó trước đó một tuần.

Tô Dao Linh mở ra thì thấy đó là một chiếc vòng cổ màu trắng bạc, mặt dây chuyền là một cuốn sách màu trắng bạc tinh xảo, trông hơi cổ xưa, trên đó khắc kí hiệu khó hiểu.

Mẹ cô lời thề son sắt mà giới thiệu: "Đây là một chiếc vòng cổ siêu cấp lợi hại, người bán nói rằng nó tuy nhỏ nhưng có thể đem toàn bộ quái vật từ khắp nơi trên thế giới giấu vào trong! Lợi hại đúng không!"

Tiểu Tô Dao Linh mặt không biểu tình: "Mẹ, con chín tuổi rồi, nếu mẹ nói nó tượng trưng cho sự may mắn và phú quý, có thể con sẽ tin."

Mẹ Tô cẩn thận suy nghĩ: "Kỳ thật mẹ chỉ là tùy tiện nói mà thôi, ý nghĩa thực sự của chiếc vòng cổ này là tượng trưng cho sự may mắn và phú quý. Nó..."

Tô Dao Linh: "??"

Quên đi, đừng nói nữa, cô “vui vẻ” chấp nhận.

Mẹ Tô hài lòng: “Mẹ đã nói với con là con nhất định sẽ thích mà! Bố con vẫn không tin, nói rằng con sẽ cho rằng nó được mua ngẫu nhiên ở một quán ven đường. Đúng rồi, khi lấy được, mẹ phát hiện ra rằng chiếc vòng cổ này có chút khuyết điểm nhỏ nên đã dùng dung dịch sửa đổi tu sửa qua một chút, nếu có kẻ xấu muốn vòng cổ của con thì con tuyệt đối không thể đưa cho, đây là lễ vật mà mẹ tự tay chuẩn bị, chỉ có con tự mình giữ lấy, nhớ kỹ? Ngoài ra, mặc dù con có thể không hiểu, nhưng đây là thiết lập thay đổi tốt nhất của mẹ, sau khi thay đổi, nó sẽ trở thành một cái bẫy nhỏ, hừ hừ, nếu như gặp phải một chút đồ vật lòng mang ý xấu, những cạm bẫy này sẽ cho chúng nó biết cái gì gọi là tự chui đầu vào lưới."

"Con hiểu rồi, mẹ, bình thường bớt xem tiểu thuyết Chẩn Bạch đi, mẹ cũng không còn nhỏ nữa."

"Được rồi, chờ đã, để mẹ chụp vài tấm hình trước."

Tô Dao Linh: "...?"

Mẹ Tô lấy điện thoại di động ra nói: “Người bán nói nếu mang ba bức ảnh có đánh giá tích cực, sẽ được hoàn tiền năm tệ!”

Tô Dao Linh: "???"

***

Ngay khi 777 vừa ra tới, đã đem chiếc vòng cổ được phản hồi tốt sẽ được hoàn tiền này thổi tận lên trời, Tô Dao Linh khó tránh khỏi sẽ hoài nghi liệu nó có âm mưu gì, có phải đang muốn hãm hại chính mình.

Nếu những gì mẹ nói là đúng thì tác dụng của chiếc vòng cổ này rất có thể là để chứa quái vật, hơn nữa 777 cũng nói muốn đi vào bên trong vòng cổ để "lén lút vượt biên" ra ngoài.

Nhưng mẹ cũng nói chiếc vòng cổ này có khiếm khuyết, hơn nữa có thể bị người khác “cướp đi”.

Từ đầu đến cuối, Tô Dao Linh chưa bao giờ tin tưởng 777, nó rất xảo trá, cũng rất thông minh, biết rõ nên dùng thái độ gì tiếp cận chính mình để đạt được lợi ích lớn nhất.

Vì vậy, Tô Dao Linh sẽ không mạo hiểm để nó tiến vào chiếc vòng cổ trừ khi thực sự cần thiết, đặc biệt là nó còn rất giỏi trong việc khống chế tinh thần và ngụy trang.

Mặc dù không biết mẹ cô đã sửa đổi chiếc vòng cổ như thế nào, nhưng chắc chắn bà ấy đã bù đắp một số sơ hở, nếu cho 777 thời gian, nó có thể phát hiện ra những sơ hở này hay không, Tô Dao Linh không biết nên cô sẽ không mạo hiểm.

Cô vẫn một mực chờ đợi một cơ hội.

Một cái thời cơ mà cô phát hiện ra mình thực sự cần hợp tác với 777 để có khả năng sống sót cao hơn, còn 777 không có thời gian để suy nghĩ và kiểm tra xem chiếc vòng cổ có vấn đề gì hay không.

Mà thời cơ này chính là thời điểm ngay trước khi đến trạm giữa.

Sự bối rối, sợ hãi của 777 là nửa thật nửa giả, có lẽ nó thực sự lo lắng, nhưng việc nó là một “vua màn ảnh” và một “gã lắm chuyện” đã được công nhận rõ ràng. Một cái “vua màn ảnh” lại đem lo lắng cùng sợ hãi biểu hiện ra như thế, phần nhiều chính là để cho Tô Dao Linh xem.

Nó cho cô cảm giác bị áp bách, chuyển sự chú ý của Tô Dao Linh từ địch ý đối với bản thân sang tình thế cấp bách và nguy hiểm lúc đó, khiến Tô Dao Linh không kịp suy nghĩ, lập tức đồng ý cho nó tiến vào trong chiếc vòng cổ.

Mà Tô Dao Linh không phải là không cùng nó diễn kịch đâu?

Diễn lẫn nhau mà thôi, rất đơn giản.

Cuốn sách này ngay từ đầu đã là một cái bẫy, chính bởi vì là cạm bẫy nên nhất định phải khiến con mồi chủ động, tự giác, cái gì cũng không phát hiện liền nóng lòng muốn lao vào.

777 đề phòng với cô bởi vì nó cảm thấy cô quá thông minh.

Nếu cô tin tưởng 777 mà không hề có chút nghi ngờ, để nó tiến vào chiếc vòng cổ từ sớm thì chỉ sợ 777 đã có rất nhiều thời gian để dò xét tình hình, mà không phải vào giây phút cuối cùng giành giật từng giây từng phút chủ động tiếp nhận chiếc vòng cổ.

Thậm chí 777 sẽ dứt khoát sinh ra nghi ngờ.

Một con quái vật xảo quyệt và mưu mô như 777 sẽ nghĩ có gì đó không ổn nếu Tô Dao Linh cứ như vậy mà đơn giản đồng ý.

777 muốn tiến vào chiếc vòng cổ, điều khiển chiếc vòng cổ, điều khiển cô, lợi dụng cô để trốn thoát khỏi tàu điện ngầm, làm bộ chính mình rất yếu đuối, làm bộ cả nó và chiếc vòng đều nằm dưới sự kiểm soát của cô.

Tô Dao Linh cũng muốn nó đi vào chiếc vòng cổ, tiến vào cạm bẫy, thuận tiện sử dụng sức mạnh của nó để vượt qua mối nguy hiểm cuối cùng trong tàu điện ngầm, nhưng cô từ đầu đến cuối đều từ chối.

Nó có cần thiết không?

Cô dùng kinh nghiệm cùng sự cẩn thận sau nhiều lần qua cửa độ khó cao trò chơi kinh dị để tự nói với mình rằng, điều đó là cần thiết.

777:? ? ? ?

Nếu nó có khuôn mặt thì lúc này trên mặt nó sẽ đầy dấu chấm hỏi.

Bởi vì nó ý thức được mình đã bị bắt và trở thành vật bị phong ấn của Cuốn Sách Điên Cuồng, không thể cắn trả lại nguyên chủ, cho dù có gϊếŧ chết Tô Dao Linh, nó vẫn không thể đột phá quy tắc do tầng tầng “sửa đổi”, trở thành một sách linh. .

Đáng tiếc, tầng quy tắc này lại chỉ nhằm vào những quái vật bị phong ấn trong sách.

Ngược lại, nếu những sinh vật khác trở thành sách linh thông qua một số cách nào đó, chẳng hạn như Tô Dao Linh, một nhân loại vô cớ vớ được cuốn sách, có thể trực tiếp nằm thắng, đạt được quyền kiểm soát nó.

Cái này ngay từ đầu là một cái bẫy, nếu nó có đủ thời gian để hiểu rõ chiếc vòng cổ, lần lượt xem xét hiệp ước của Cuốn Sách Điên Cuồng ở phút cuối hiện ra, không chừng nó đã có thể phát hiện ra...

Nhưng là……

Nhưng là! !

Ngay từ đầu, nữ sinh loài người này từ chối, nghi ngờ, cho đến cuối cùng bất đắc dĩ, tất cả đều là giả dối, thuốc lá giả, rượu giả, bạn bè đều là giả*!

(*lời bài hát Vân Nam Sơn Ca)

Cuốn sách này ngay từ đầu đã là một cái bẫy hoàn hảo, ngăn cản sạch sẽ khả năng bất kỳ con quái vật nào muốn nắm giữ quyền hạn của sách linh để cắn trả lại chủ nhân ban đầu.

Mà những quái vật như chúng, nếu muốn trở thành sách linh, trước tiên phải trở thành vật bị phong ấn trong sách. Nhưng nếu trở thành vật bị phong ấn, nhưng cũng sẽ bị dung dịch sửa đổi phá hỏng con đường thăng tiến.

Đây chính là một cái ngõ cụt!

Lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo!

Tô Dao Linh chính là hành khách âm hiểm xảo quyệt, hèn hạ và vô liêm sỉ nhất mà nó từng thấy, không có một trong!

"Hiện tại, cô có thể nói cho tôi biết trạm cuối ở đâu rồi chứ."

Cố ý ngay lúc này Tô Diệu Linh lên tiếng.

777 vẫn đang tức giận: "Trước kia không phải cô không muốn biết sao?"

"Tôi sẽ không tin bất cứ điều gì cô nói trước đây, mà bây giờ đúng như cô nói, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây. Nếu tôi chết, cô cũng không có cách nào trở thành chủ nhân của Cuốn Sách Điên Cuồng. Vì vậy, bây giờ cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói ra sự thật.”

Cuốn Sách Điên Cuồng được kích hoạt, một lượng lớn thông tin vừa được kích hoạt đã tràn vào đại não Tô Dao Linh, cô cũng hiểu được cái gọi là cạm bẫy là gì, cùng với 777 hiện tại đã bị cô hoàn toàn điều khiển.

Cô chỉ cần dùng một cái ý niệm có thể xóa bỏ nó khỏi Cuốn Sách Điên Cuồng.

Đồng thời - cũng là xóa khỏi thế giới này.

Làm sao cô lại không muốn biết trạm cuối ở đâu chứ?

Nhưng sự kiên nhẫn, mưu kế của cô đều là đỉnh cao.

Lúc trước không muốn biết là vì chắc chắn lời nói của 777 có sự dối trá ở trong. Dù mục đích của nó là gì, nó sẽ không bao giờ nói sự thật ở thời điểm nó muốn lừa gạt mình.

Thậm chí có thể thêm mắm dặm muối một số thông tin khác để quấy nhiễu.

Hơn nữa, cô sẽ không bao giờ đi theo tiết tấu của nó, để nó điều khiển suy nghĩ của chính mình.

Nhưng bây giờ thì khác, vì dù muốn hay không thì hai bên cũng đã đạt thành khế ước, mạng sống của hai bên đều nằm trên cùng một đường thẳng, tuy độ tin cậy trong lời nói của 777 lúc này vẫn không cao nhưng so với trước thì đã tốt hơn.

777: "...Được rồi."

Nó biết rõ trạm cuối sắp đến, điều quan trọng nhất bây giờ như cũ là phải sống sót rời khỏi đây.

Vì vậy, mặc dù trong lòng vô cùng tức giận và mắng Tô Dao Linh hàng trăm lần, nhưng nó vẫn dứt khoát nói ra lý do tại sao không thấy tên trạm cuối ở đâu cả.

"Rất nhiều ký ức của tôi là lấy từ hành khách trên tàu và thôn phệ linh hồn có được, có một hành khách từng có một cái phỏng đoán, kết hợp kinh nghiệm mấy lần xâm nhập vào đây của tôi, tôi nghĩ đó là suy luận có thể tin cậy—"

"Không ai biết nhà ga ở đâu trước khi đến đó, kể cả hành khách, nhân viên nhà ga và chính tàu điện ngầm."

Những lời này cùng vô số quy định của tàu điện ngầm số 7 giống nhau. Thoạt nhìn thì có vẻ không hợp lẽ thường nhưng thực ra lại rất hợp lý.

"Cô có từng nghĩ tới hay chưa, tại sao nhân viên phục vụ phải kiểm tra tình trạng ô nhiễm của hành khách mọi lúc trên tàu? Chúng nó căn bản không có biện pháp trị liệu, đương nhiên, bảo vệ hành khách không bị ô nhiễm là một trong những nhiệm vụ của chúng nó",

777 tiếp tục nói: "Nhưng nhiều khả năng đây có thể là một cuộc kiểm tra thử nghiệm?"

"Nếu tất cả hành khách trên tàu đều bị ô nhiễm, thì chuyến tàu này sẽ không bao giờ đến được sân ga để có thể rời khỏi đây, bởi vì kiểm soát ô nhiễm là một trong những mục đích của nhà ga."

“Nếu có hành khách nào may mắn sống sót thì có lẽ tàu điện ngầm có thể đến được sân ga có thể rời khỏi đây.”

“Cho nên, mỗi khi tàu điện ngầm số 7 chạy, không ai biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, không ai biết có bao nhiêu hành khách sẽ sống sót đến cuối cùng, và liệu những hành khách đó có phải là những hành khách an toàn, không bị ô nhiễm và xứng đáng được bảo hộ an toàn hay không."

Là đang hướng đến một nơi vô tận điên cuồng hay là một nơi may mắn sống sót?

Tất cả phụ thuộc vào việc hành khách trên chuyến tàu này có đủ điều kiện để rời khỏi đây hay không.

Ở điểm dừng cuối cùng, có thể không có quái vật nguy hiểm nào,

Tuy nhiên, đó lại là điểm dừng mà con người dễ rơi vào tuyệt vọng nhất.

Một khi trạm cuối mà họ sắp đến không phải là lối ra thì đó sẽ là cái chết hoàn toàn.

Chuyến tàu điện ngầm này trước khi khởi động, không ai có thể đoán trước được nó sẽ kết thúc ở đâu, thậm chí cho đến trạm giữa, kết quả cuối cùng cũng là không biết.

Nhưng điều chắc chắn có thể xác định chính là, có trạm cuối cùng có thể sống sót rời khỏi đây và một sân ga chết không cách nào có thể sống sót.

Vì vậy, trong vòng năm phút cuối cùng, tàu điện ngầm đưa ra quyết định sẽ hướng đến sân ga nào?

Giọng nói của 777 vang lên: “Cho nên, suy luận của tôi là trên tàu phải có ít nhất một hành khách không bị ô nhiễm, tốt nhất là không có hành khách nào bị ô nhiễm còn sống, như vậy thì bất kể điều kiện thế nào, ít nhất chúng ta có thể đảm bảo xác suất cao là tàu điện ngầm sẽ chạy về phía nhà ga nơi chúng ta có thể trốn thoát!”

Cách kiểm tra hành khách có bị ô nhiễm hay không rất đơn giản.

Chỉ cần xem liệu người đó có thể tìm thấy vé của mình hay không.

Điều này cũng tương ứng với thông báo đã được lặp lại trước đó——

Hành khách xuống tàu cần mang theo vé khi ra khỏi ga.

"Tôi không biết vì sao cô lại một mực tự tìm đường chết vi phạm quy tắc, nhưng cô cũng không có bị ô nhiễm, có thể là bởi vì Cuốn Sách Điên Cuồng đang bảo vệ cô, hoặc là vì nguyên nhân nào khác, nhưng cô nhất định có thể an toàn rời khỏi đây."

Thanh âm của 777 vang lên: "Hiện tại chỉ còn một bước nữa là cô có thể sống sót rời khỏi tàu điện ngầm số 7. Tôi nghĩ không cần tôi nói cô cũng hiểu rõ bước này là gì."

Kiểm tra những hành khách bị ô nhiễm, gϊếŧ chết bọn họ và lưu lại những hành khách không bị ô nhiễm trên tàu để đảm bảo rằng đoàn tàu sẽ hướng đến sinh lộ thay vì một thế giới điên loạn.

Lưu Tiểu Sa nhất định đã bị ô nhiễm, hơn nữa ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, còn lại Giang Lăng, Đàm Thanh và Hứa Tử Lạc đều phải kiểm tra vé mới có thể biết được.

"Cô chỉ có năm phút, không, hiện tại hẳn là ba phút."

Một cơn gió lạnh từ khe hở thổi vào, không ai biết về cuộc trò chuyện kéo dài hai phút vừa rồi ngoại trừ Tô Dao Linh và 777, bọn họ đều đang chờ đợi đến trạm cuối cùng.

Bởi đó chính là hy vọng trốn thoát duy nhất sau hành trình sinh tồn dài dằng dặc và đầy nguy hiểm.

Bọn họ muốn đánh cược một lần.

Vì sống sót, vì sự an toàn tuyệt đối, có nhất thiết phải gϊếŧ chết những người bị ô nhiễm hay không?

Nếu đứng trước một lựa chọn như vậy, bạn sẽ chọn như thế nào?

Là để bảo đảm rất ít người có thể còn sống rời đi, mà phải "hy sinh" một số người, hay là để bảo vệ số ít đó mà khiến tất cả mọi người gặp nguy hiểm?

Trước khi tàu điện ngầm số 7 đến ga, không ai biết trạm cuối ở nơi nào, bất kể là hành khách, quái vật, nhà ga hay chính tàu điện ngầm.

Giống như lý thuyết lượng tử mà Tô Dao Linh đã đề cập trước đây, cũng có một lý luận cho rằng kết quả được xác định vào thời điểm bạn quan sát nó, mà kết quả là ngẫu nhiên nếu bạn không quan sát nó.

Gϊếŧ những người bị ô nhiễm có thể không nhất định dẫn đến trạm cuối an toàn, nhưng nếu không gϊếŧ họ thì khả năng cao là sẽ đến một trạm cuối không có cơ hội sống sót.

777 nói: “Ra tay đi, với năng lực của cô, chỉ cần cô có thể sống sót, cô sẽ trở thành tồn tại cường đại nhất trên thế giới này."

"Mà bọn họ, chẳng qua chỉ là những người qua đường có thể chết bất cứ lúc nào trên con đường của cô mà thôi."

Tàu điện ngầm vẫn đang di chuyển với tốc độ rất nhanh nhưng nó sắp sửa chậm lại ở điểm cuối cùng.

Khi 777 nói lời này, nó cũng không để cho bất kỳ kẻ nào nghe thấy, bất kể Giang Lăng, Đàm Thanh, hay là đứa bé kia, hay hoặc là Lưu Tiểu Sa đang run lẩy bẩy, đều không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với điều gì.

Nó đặt sự lựa chọn này vào tay Tô Dao Linh.

Cô muốn gϊếŧ chết Lưu Tiểu Sa rất dễ dàng, muốn phân biệt những hành khách còn lại có bị ô nhiễm hay không còn dễ dàng hơn, chỉ cần yêu cầu họ xuất trình vé là được.

777 đang sốt ruột chờ đợi vì Tô Dao Linh vẫn chưa có động thái gì.

Khi nó muốn tiếp tục thúc giục cô, 777 cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của Tô Dao Linh: “Phải không?”

Cô nói: "Cô đang ở đây dạy tôi chơi game à?"

_________