Chương 31: Tuyến tàu điện ngầm số 7(20) — Đừng nên tin thông báo

_________

777 nhịn không được chửi ầm lên: “Nếu không đối đầu với tôi, cô sẽ chết sao?”

Quả nhiên bị phá vỡ phòng ngự rồi, đúng vậy.

Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng 777 cũng hiểu tại sao nó lại tức giận, bởi vì lần nào Tô Dao Linh cũng phản đòn rất đúng, thực chất không phải cô đang tranh cãi với nó mà là đang uốn nắn “sai lầm” của mình.

Nếu như không gặp Tô Dao Linh, 777 có thể vẫn rơi vào loại tự tin như vậy, bởi vì địa vị bất bình đẳng với hành khách dần dần ảnh hưởng đến tâm lý của nó, mặc dù nó quả thực xảo quyệt, thông minh hơn hầu hết hành khách, đồng thời đối với tàu điện ngầm số 7 hiểu biết càng sâu.

Nhưng sự xuất hiện của Tô Dao Linh đã phá vỡ địa vị bất bình đẳng này.

Cô càng thông minh, phản ứng càng nhanh, thì những âm mưu và dối trá của 777 không hề có tác dụng gì đối với cô.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Dao Linh vẫn còn tiếp tục bổ đao.

"Cô có biết tại sao đối tác trước đây của mình thất bại không? Bởi vì có cô cái loại quân sư đầu chó này, cô tốt nhất là câm miệng đi, học tỷ."

777: "???"

Quân sư đầu chó? ? ?

Thứ khiến nó tức giận nhất không phải là thái độ của Tô Dao Linh, mà là—

Nó hiện tại vừa hy vọng mọi chuyện sẽ giống như nó suy đoán, để có thể tát thẳng vào mặt Tô Dao Linh, cho cô biết rõ nó mới là quân sư vĩ đại nhất, vừa hy vọng suy đoán của Tô Dao Linh là chính xác, cô có biện pháp cũng nắm chắc có thể còn sống thoát ra ngoài.

777 dứt khoát câm miệng không nói chuyện nữa.

Dù sao điều gì nên nói nó cũng đã nói xong.

Điều nó có thể đảm bảo là sâu trong ký ức của một số hồn ma mà nó đã nuốt chửng, họ đều có những mô tả trái ngược nhau về nhà ga, một số mô tả nó là lối thoát duy nhất ra khỏi tàu điện ngầm số 7, trong khi mô tả khác lại nói rằng đó là một vùng đất hoang vu điên cuồng tuyệt đối không thể đào thoát.

Kết hợp việc tên của trạm cuối chưa bao giờ được nghe thấy cũng như các biện pháp kiểm soát ô nhiễm mà nhà ga thực hiện, 777 tin rằng độ chính xác trong suy đoán của mình là khá cao.

Nhưng Tô Dao Linh lại không nghĩ như vậy.

Nếu bản thân tàu điện ngầm là một sự tồn tại vô danh, đáng sợ và mạnh mẽ, mà phía nhà ga, cũng chính là đám người giấy, không thể hoàn toàn khống chế tàu điện ngầm, cho nên trạm cuối của tàu điện ngầm kết thúc ở chỗ nào, tuyệt đối sẽ không do phía nhà ga vẫn luôn muốn kiểm soát ô nhiễm đến quyết định.

Nếu như dựa theo suy luận của 777, trên tàu đều là hành khách an toàn thì tàu điện ngầm sẽ đi đến trạm có thể rời khỏi, còn nếu tàu chở đầy hành khách bị ô nhiễm thì tàu điện ngầm sẽ đi hướng vùng đất hoang điên cuồng, vậy nếu có cả hai loại hành khách trên tàu, chẳng phải tàu điện ngầm sẽ trực tiếp mâu thuẫn nổ tung sao? ?

Đưa tất cả hành khách ô nhiễm và không ô nhiễm đến ga tử thần, vậy thì các quy tắc hành khách và nhắc nhở từ nhà ga đều là vô ích.

Bởi vì một khi thiết lập như thế này, phần lớn hành khách trên tàu chắc chắn sẽ bị ô nhiễm, nếu ngồi về phía sau thì lượng hành khách bình thường sẽ rất hiếm, còn 99,99% hành khách bất thường sẽ tồn tại.

Nếu đều chạy hướng điên cuồng, cuối cùng tất cả hành khách đều tử vong hoặc biến thành quái vật, vậy thì rất nhiều điều khoản hoàn toàn là vô ích.

Nói cách khác, coi như là ôm mục đích thà gϊếŧ lầm còn hơn là bỏ sót, bất kể trên tàu có hành khách an toàn hay không, chỉ cần có hành khách bị ô nhiễm, tàu điện ngầm liền hướng đến tử vong, cái này tàu điện ngầm số 7 ngay từ ban đầu cũng không có đường sống.

Đi đến thời điểm này, khả năng cao là mọi người đều bị ô nhiễm, chỉ là mức độ nhiều hay ít mà thôi.

Cái này không được gọi là phó bản tân thủ nữa mà gọi là phó bản chịu chết là được rồi.

Tô Dao Linh thậm chí còn có một loại trực giác rằng trạm giữa ngay từ đầu cũng không phải nguy hiểm như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mới dẫn đến quái vật tràn lan, hành khách bị ô nhiễm càng sa đoạ nghiêm trọng.

Có thể là như 777 nói, quái vật tiến hóa và trở nên mạnh mẽ hơn, hoặc có thể là do ở đây hành khách bị gϊếŧ tích luỹ ngày càng nhiều, tóm lại độ khó của tàu điện ngầm số 7 lúc đầu khẳng định không có khủng bố như hiện tại.

Cho nên, cô sẽ không vì một suy đoán có vẻ không đáng tin cậy mà cùng đồng bạn của mình tự gϊếŧ lẫn nhau.

Lưu Tiểu Sa nhất định bị ô nhiễm, còn có Giang Lăng, Đàm Thanh và đứa nhỏ mới chín mười tuổi cũng bị ô nhiễm, cô cũng phải ra tay sao?

Muốn sống không có gì sai, nhưng cô muốn dựa theo cách riêng của mình mà sống sót.

Ba phút cuối cùng, tốc độ của tàu điện ngầm đột nhiên chậm lại, đường hầm bên ngoài cửa sổ cũng không hoàn toàn tối đen nữa, thay vào đó là một luồng ánh sáng màu đỏ hồng nhàn nhạt từ bầu trời phía xa truyền đến -

Không sai, bọn họ dường như đã ra khỏi đường hầm, lao vào một vùng hoang vu cổ xưa, trên vùng hoang dã, có vô số bóng người đứng nhìn chằm chằm vào đoàn tàu.

Những bóng người kia chỉ đứng đó, dường như đã đứng đó rất lâu mà không có bất kỳ cử động nào, họ cũng không phải là tượng đá, xa hơn là những ngọn núi không thể nhìn rõ đường nét, những đám mây dày đặc trên đỉnh đầu che phủ bầu trời và mặt đất, chỉ còn lại ánh sáng đỏ hồng như ánh chạng vạng, rơi xuống từ kẽ hở của đám mây dày đặc.

Đàm Thanh ngơ ngác nhìn "Người" bên ngoài đoàn tàu: "Kia, đó là cái gì?"

Giang Lăng đi tới bên cạnh cửa sổ, liếc nhìn mấy lần rồi nói: "Là người."

Họ là người, nhưng lại không phải người bình thường, bọn họ ăn mặc vải thô áo gai, kiểu dáng có chút cổ xưa, nhưng chắc chắn không phải là quần áo hiện đại, cách ăn mặc của họ giống người cổ đại hơn.

Giọng nói của 777 vang lên từ chiếc vòng cổ: “Những người đó hẳn là chủ nhân của những ngôi mộ được tìm thấy ở nơi xây dựng tàu điện ngầm số 7.”

Nó nói: "Nơi này rất tà môn, từ xa xưa đã có những nghi thức hiến tế kỳ lạ, quy mô có tới hàng ngàn, thậm chí lên đến hàng vạn người. Nhìn vô số người ở vùng hoang dã không thấy điểm cuối bên ngoài kia, bọn họ đã không còn là con người nữa, chỉ là những xác chết biết đi ở đây thôi."

Cơ thể của bọn họ sẽ không bao giờ mục nát, nhưng tinh thần và linh hồn của họ đã chết từ lâu.

"Những ngôi mộ được phát hiện trên tàu điện ngầm số 7 chỉ là một phần trong đó. Dù sao, sau khi ra ngoài tuyệt đối không nên quay lại nơi này nữa."

Tô Dao Linh nói, "Chỉ e rằng tàu điện ngầm số 7 không phải là một phó bản tân thủ đi. "

777 đề cập tới nội dung liên quan đến phó bản tân thủ cho thấy nó đã từng tiếp xúc với "người chơi" trước đó, "Đúng vậy, cái gọi là trò chơi thực ra đã bắt đầu từ lâu. Bắt đầu từ nhiều năm trước, những người đã biến mất một cách khó hiểu và những người sắp chết sẽ bị kéo vào thế giới này, cô có thể hiểu giai đoạn này giống như là "nội trắc"."

"Và các người hiện tại chính là đang ở giai đoạn "open beta". Tất cả nhân loại nếu muốn sống sót thì phải tham gia vào trò chơi này"

Tàu điện ngầm số 7 nguy hiểm rất lớn, nó chưa bao giờ thấy qua người mới đến đây.

777 cũng rất tò mò vì sao Tô Dao Linh lại chọn nơi này, dựa theo nó cắn nuốt linh hồn của người chơi biết được, ban đầu người chơi sẽ tiến vào phó bản nào là hoàn toàn ngẫu nhiên, hơn nữa cũng không cố định.

Ga tàu điện ngầm tình cờ là nơi xuất hiện gần cô nhất khi trò chơi vừa bắt đầu, và bên trong vừa vặn có một 777 có thể giúp cô kích hoạt phong cuồng chi thuật, dưới hoàn cảnh này, cho dù cô phạm quy bị “trông thấy” cũng không cách nào bị ô nhiễm...

Hết thảy những điều này giống như một chuyến đi được thiết kế riêng cho cô vậy.

Nói là trùng hợp cũng không tránh khỏi quá khéo.

Tuy nhiên, để tìm ra chân tướng và biết rõ ràng tất cả những điều này, chỉ có sống sót mới có cơ hội.

Rất nhanh, đoàn tàu lại tiến vào đường hầm, những xác chết dày đặc bên ngoài không còn nhìn thấy nữa, tốc độ của đoàn tàu cũng càng ngày càng chậm.

【Quý khách thân mến, xin chào, chuyến tàu này sắp đến trạm cuối. 】

Thông báo vang lên, không hề có tạp âm, trở nên giống như trước.

【Quý khách vui lòng mang theo vé và xuống tàu từ cửa bên phải, khi ra ga mời xuất trình vé đúng theo quy định và phối hợp với công tác của nhân viên soát vé. 】

【Cảm ơn bạn đã lựa chọn chuyến tàu này để đồng hành, toàn thể nhân viên gửi lời chào đến bạn. Chúc mừng bạn đã sống sót thành công đến ga cuối cùng, chúng tôi chân thành mong chờ được phục vụ bạn lần sau! 】

Giang Lăng: ...

Không có ai sẽ mong chờ được phục vụ lần nữa phải không?

Lưu Tiểu Sa vừa rồi trạng thái còn rất tốt nghe được đoạn này, đột nhiên lại phát điên: "Vé, làm sao bây giờ? Tôi không có vé, tôi làm mất vé rồi!!!"

Tô Dao Linh chỉ nói một câu đã khiến hắn câm miệng lại.

"Nói to lên chút nữa xem thử nhân viên phục vụ có nghe thấy hay không?"

Như vậy xem ra, trạm cuối cùng quả thực không có nguy hiểm gì, chỉ cần xuất vé ra và rời khỏi là được.

Nhưng đây lại chính là điểm khó khăn nhất đối với hành khách bị ô nhiễm.

Bởi vì bọn họ không biết tấm vé chính xác trông như thế nào.

Trừ khi lúc này trên tàu có một hành khách không bị ô nhiễm có thể giúp họ xác định tấm vé, và vé của bọn họ cũng không bị mất và được cất giữ ở nơi an toàn.

Lưu Tiểu Sa rất may mắn, mấy tiêu chí này đồng bạn của hắn đều có thể đáp ứng được.

Đoàn tàu lại tiến vào đường hầm, vùng hoang dã biến mất, ngoài cửa sổ trở lại sự im lặng chết chóc.

Tàu bắt đầu giảm tốc độ phát ra tiếng vang chói tai, tàu điện ngầm từ từ di chuyển đến gần nhà ga, lần này, thứ xuất hiện ngoài cửa sổ không còn là một sân ga tối tăm và đáng sợ nữa mà là một ga tàu điện ngầm vắng vẻ trông có vẻ bình thường.

Điều hiếm thấy nhất là trong khu vực đợi tàu có vài ngọn đèn trắng sáng, tuy độ sáng không cao nhưng cũng không phải là không nhìn thấy cái gì.

Ánh đèn bên trong khoang tàu cũng chuyển từ màu đỏ kỳ dị sang màu sắc lờ mờ trước đó.

Toàn bộ sân ga trống rỗng, rõ ràng đây là một sân ga bình thường có thể nhìn thấy ở khắp nơi, thậm chí không giống như bị bỏ hoang, nhưng lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.

Loại cảm giác kỳ quái này đến từ -

Đây là một sân ga bình thường, không bị bỏ hoang, không có quái vật, có ánh đèn và có tàu chạy nhưng lại không có hành khách.

Trên sân ga, không có một bóng người.

“Chờ một chút,”

Đàm Thanh bỗng nhiên quay người chỉ vào cửa sổ phía sau lưng: “Bên kia, cũng có một cái sân ga sao?!”

Lúc này, bên trái và bên phải của đoàn tàu có hai không gian giống hệt nhau, giống như là một mặt gương đối xứng, bên này có một cái bục cùng một cầu thang dẫn lên trên, ở đằng kia cũng có một cái bục, xa xa mơ hồ thấy được cũng là cầu thang dẫn lên trên.

Cũng có vài ngọn đèn bật sáng nhưng cũng chẳng có ai cả.

Đoàn tàu dừng lại, cánh cửa từ từ mở ra—

Cánh cửa bên trái và bên phải đồng thời mở ra!

Giang Lăng khẽ cau mày, cũng đã nhận ra có chút vấn đề.

Tại những sân ga phía trước, vẫn luôn là cửa bên phải mở ra, thông báo ở mỗi điểm dừng đều nhắc nhở hành khách phải xuống bằng cửa bên phải, cái này không có vấn đề gì.

Nhà ga này cũng thông báo xuống bằng cửa bên phải nhưng cửa 2 bên đều mở ra.

Trong lúc nhất thời, mấy người cũng không lựa chọn xuống lập tức xuống tàu.

Tô Dao Linh nhìn hai bên không gian trái phải hoàn toàn giống nhau, nói: "Tôi biết rồi."

Cô nói: ""Mạnh Âm" từng nói qua, trạm cuối có thể có hai nơi, một nơi chính là đường ra khỏi đây, một cái còn lại là vùng đất hoang điên cuồng chứa những hành khách bị ô nhiễm."

Đối với Đàm Thanh và Giang Lăng, bọn họ cũng không biết số 777, dùng tên "Mạnh Âm" để thay thế 777, bọn họ mới biết được đó là ai.

“Lúc trước, bởi vì tôi không biết làm sao một tuyến tàu điện ngầm có thể đi thông với hai nhà ga, cho nên Mạnh Ân đã suy đoán, cô ấy nói rằng trong năm phút cuối cùng, tàu điện ngầm sẽ có hai quỹ đạo khác nhau để có thể lựa chọn, căn cứ tình huống khác nhau, tàu điện ngầm sẽ lái hướng sân ga khác nhau."

"Nhưng trên thực tế, hai sân ga lại ở cùng một chỗ, lộ tuyến tàu điện ngầm từ đầu đến cuối đều là cố định, chỉ có điều hai sân ga lại phân biệt ở hai bên tàu."

Trạm cuối quả thực có hai cái.

Một cái dẫn đến sự sống, một cái dẫn đến cái chết.

Tuy nhiên, tàu điện ngầm sẽ dừng lại ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Mà đi con đường nào là tùy thuộc vào lựa chọn của hành khách.

Giang Lăng hiểu ý của cô, "Cho nên, hai bên trái phải chỉ có một cửa là phương hướng chính xác, một cửa dẫn đến sân ga sống, cửa còn lại dẫn đến sân ga chết?"

Tô Dao Linh: "Có thể hiểu như vậy."

Đây là bước cuối cùng,

Chọn đúng thì sống, chọn sai thì chết.

Hoặc là nói, sống không bằng chết.

Cùng nhau đi qua mấy trạm như vậy, Đàm Thanh biết rõ mình phải giao mấy chuyện tốn não cho hai đứa học bá này, cho dù phải dựa vào trực giác thì Hứa Tử Lạc cũng đáng tin hơn hắn nhiều, vì vậy hắn không có mở miệng nói chuyện.

Chờ đợi một đáp án.

【Cửa sẽ đóng lại trong ba phút nữa. Yêu cầu hành khách muốn xuống tàu nhanh chóng xuống tàu, đoàn tàu sắp quay trở lại. 】

Như thể xem thấu được suy nghĩ của hành khách, thông báo đột nhiên vang lên, thúc giục hành khách xuống tàu.

Tô Dao Linh: Học tỷ, cô nghĩ thế nào?

77 suy luận sai lầm vừa bị vả mặt đang chuẩn bị nằm im, không ngờ Tô Dao Linh lại chủ động hỏi ý kiến của nó, trong lúc nhất thời nó cảm thấy thụ sủng nhược kinh, sau đó lại cảnh giác: Có ý gì?? Tôi đã là vật phong ấn của cô, cô còn muốn sỉ nhục tôi như thế nào?

Tô Dao Linh: Nếu không muốn nói thì quên đi.

777:...

Thời khắc vãn hồi lại ấn tượng về trí thông minh của nó đã đến.

Nó nói một cách dứt khoát: Nội dung thông báo từ trước đến giờ luôn là phải xuống từ phía bên phải, trong quy tắc phía quản lý nhà ga đã ghi rõ ràng, vui lòng không xuống trước khi đến ga trọng điểm, nếu như hành khách sẽ không xuống tàu, tại sao lại cứ lặp đi lặp lại điều này ?

777 tự tin nói: Tôi cho rằng, là do phía nhà ga phát giác được ở trạm Công viên thực phẩm có quái vật có thể can thiệp vào nội dung thông báo cho nên ở trong thông báo phía trước cứ một mực lặp lại điều này, như vậy đáp án chính xác là cửa phía bên phải!

Tô Dao Linh: Tôi hiểu rồi.

777 lần đầu tiên không bị ném đá, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp: Cô cũng cảm thấy tôi phân tích có lý sao?

Tô Dao Linh: Không có, tôi cảm thấy những gì cô nói hoàn toàn là sai.

777: Thế cô còn hỏi tôi ? ? ?

Tô Dao Linh: Có thể căn cứ câu trả lời của cô, loại bỏ một đáp án sai lầm.

777:...

Thời điểm nó tưởng rằng lời nhục mạ của Tô Dao Linh không thể đả thương được nó, cô luôn có thể sử dụng hành động để nói cho nó biết, nó suy nghĩ quá đơn giản, quá ngây thơ rồi.

Lần sau còn tin tưởng cô nữa, nó chính là đồ ngốc.

Nhưng nói là nói như vậy, 777 lại cảm thấy mình phân tích không có gì sai.

Không đến giây phút cuối cùng, nó thậm chí cũng không biết lời nói của Tô Dao Linh đến cùng có thật sự đem phía bên phải cửa loại trừ như một đáp án sai hay không.

Mặc dù quả thực tin tức mấy trạm này của nó có chút vấn đề nhưng điều đó không có nghĩa nó là một tên ngốc.

Mặc dù trong mắt Tô Dao Linh, lời nói của nó có chút không đáng tin cậy, nhưng đó không phải là trọng điểm.

Hiển nhiên Giang Lăng cũng không xác định được phương hướng nào mới là chính xác, hắn nhìn về phía Tô Dao Linh: “Cậu nghĩ thế nào?”

Bọn họ chỉ có ba phút, thời gian đếm ngược đã xuất hiện.

Tô Dao Linh nói: “Tôi đang suy nghĩ một vấn đề, điều khoản đặc thù của trạm Công viên thực phẩm là gì.”

Giang Lăng đơn giản thuật lại một lần: “Khi cửa khóa, từng toa tàu bảo đảm hai hành khách là người sống, luôn duy trì cảm giác sợ hãi."

"Điều khoản đặc thù thực sự đâu?"

Hiện tại hai người đều biết, đoạn thông báo này là bị cướp tín hiệu, thay thế bằng nội dung bị tẩy não.

"Không nên sợ hãi, khi cửa bị khóa, hãy cố gắng ở một mình trong khoang, để tránh tình trạng ô nhiễm nhận thức trở nên trầm trọng hơn."

Giang Lăng có năng lực khái quát rất mạnh mẽ, chỉ mới một chút đã đưa ra câu trả lời cốt lõi của vấn đề.

Nhưng Tô Dao Linh lại nói: “Ở trạm Công viên thực phẩm còn có một điều khoản đặc thù khác.”

Quy tắc này hiện tại bọn họ đều biết, nhưng lại không ai để ý tới.

Mà quy tắc này sẽ quyết định phía cánh cửa nào dẫn đến sân ga thực sự có thể sống sót rời đi.

Điều khoản đặc thù chân chính của trạm Công viên thực phẩm, có thể được tóm tắt trong sáu từ.

_________