Chương 2

Cha chồng một mực không chào đón Yến nha đầu, chủ yấu là vợ chồng tam phòng không còn, chỉ còn lại một người là Yến nha đầu, cha chồng cho rằng cô là sao chổi, khắc chết cha mẹ, cho nên chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt. Mặc dù Yến nha đầu năm nay mới 14 tuổi, mà con gái ở trong thôn đều đính hôn hoặc lấy chồng vào tầm tuổi này, vì vậy cha chồng bắt Yến nha đầu gả cho con trai trưởng thôn ở thôn Thanh Thủy.

Nhưng mà Yến nha đầu là một người bướng bỉnh, cô từ nhỏ không lo ăn, lo mặc, bộ dạng lớn lên xinh đẹp, làm sao có thể coi trọng tiểu tử ngu ngốc nhà họ Lý. Cha chồng muốn gả cô đi, cô lập tức một khóc, hai nháo, ba treo cổ.

Cha chồng cũng là người bướng bỉnh như con lừa, thấy cô ầm ỹ, liền trực tiếp buông lời nói, nếu cô chết thì cũng phải đem thi thể đến nhà họ Lý.

Yến nha đầu nản lòng thoái chí, trong cơn tức giận trốn vào phòng cắt cổ tay tự tử. Nếu không phải bà Chu không yên tâm nên đi xem cô, chỉ sợ nha đầu này sẽ chết thẳng cẳng.

Mặc dù như thế, nhưng hình ảnh máu tươi đầy giường đã doạ mọi người kinh hãi. Nhà họ Lý nghe vậy cũng không muốn cưới một cô dâu như vậy, kết quả chuyện cưới xin cứ như vậy bị hủy bỏ. Cô cũng bởi vậy mà nằm nửa tháng ở trên giường, không ra khỏi phòng.

Nghĩ tới đây, Vương Phân Lan âm thầm thở dài. Dân quê coi trọng nhất là thanh danh, Yến nha đầu náo loạn như thế, cho dù dung mạo xuất chúng, cũng không lấy lại được danh tiếng, tương lai muốn gả đi e là rất khó.

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, Chu Yến đương nhiên là nghe thấy. Cô nằm dựa người trên giường gỗ, nhìn chằm chằm vết nứt trên mái tranh, sau đó bất giác thở dài.

Ai lại có thể nghĩ tới, cô đang ở công ty tăng ca ngủ thϊếp đi, tỉnh lại thì phát hiện mình xuyên qua. Hơn nữa, xuyên qua lại là năm 1958, vào trong thân thể một cô gái trẻ.

Điều này cũng thôi đi, mấu chốt là cô gái cùng tên cùng họ này ra tay cũng quá hung ác, cắt tay tự tử, cổ tay suýt chút nữa thì bị cắt đứt. Nếu không phải cô có không gian linh tuyền, mỗi ngày vào không gian uống linh tuyền dưỡng thương, chỉ sợ cô vừa xuyên qua lại phải chết.

Cũng không biết nguyên chủ có bao nhiêu không tình nguyện, có bao nhiêu tuyệt vọng, mà đối với mình có thể nặng tay như thế. Đây chắc là quyết tâm muốn chết.

Nhưng mà Chu Yến vẫn muốn cảm ơn nguyên chủ, nếu không phải cô ta cắt cổ tay, chảy quá nhiều máu, máu lại nhỏ lên Ngọc Quan Âm mà mẹ cô lưu lại, mở ra không gian. Ở nơi này sắp tới 3 năm đại nạn, Chu Yến chỉ sợ vừa xuyên qua lại chết lần nữa.

Trong đầu nghĩ đến không gian, Chu Yến tập trung tinh thần tiến vào không gian, cả người duy trì tư thế nằm yên trên giường.

Không gian này có diện tích khoảng năm, sáu trăm mét vuông, mặt đất và xung quanh toàn xương mù, độ cao không biết bao nhiêu, ngoại trừ ở giữa có một dòng linh tuyền nhỏ, còn lại tất cả đều trống rỗng.

Bởi vì mất máu quá nhiều, nửa tháng nay, Chu Yến đều nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, không có thời gian nghiên cứu không gian này, chỉ biết thời gian ở trong đây đều đứng yên. Còn cái sông linh tuyền kia, nước luôn chảy róc rách, cạnh suối có một bệ đá nhỏ, cỡ lòng bàn tay, bên trên có một ổ nước nhỏ, bên trong có một thìa nhỏ đựng đầy chất lỏng màu trắng đυ.c. Đây chính là dung dịch linh tuyền. Nửa tháng nay Chu Yến đều uống nó, mới khải tử hoàn sinh, khôi phục thể lực.