Chương 3

Chu Yến chậm rãi đứng dậy, quen cửa nẻo đến bên cạnh bệ đá, đưa tay lấy vũng nước nhỏ kia, hơi ngửa đầu trực tiếp uống hết, vị tươi mát khó tả. Giống như đã uống rồi, lại hình như chưa uống, cảm giác này quá kỳ diệu, không có cách nào nói rõ ràng được. Cô còn chưa kịp hét lên hai tiếng, thì một cơn đau nhói đã ập đến, không biết là đau đầu, đau bụng, hay đau chân, hoặc là đau toàn thân, cảm giác như có người dùng kim đâm vào, lại hình như có người đang cạo thịt ra khỏi xương, đau đến tận xương tủy.

Dùng lời cổ đại mà nói, đây là thoát thai hoán cốt, nửa tháng nay Chu Yến đã tập mãi thành quen, cô lẳng lặng nằm co rút trên mặt đất, chờ đợi đau nhức trên người biến mất. Sau đó, cô tập trung tinh thần ra khỏi không gian, loạng choạng đi về phía nhà xí Chu gia.

Thừa dịp toàn bộ người Chu gia đều chuẩn bị ăn uống, Chu Yến nhanh chóng dùng giấy vệ sinh lau vết bẩn hôi hám trên người cô, rửa sạch bằng nước trong lu rồi mặc quần áo đã sớm chuẩn bị vào, sau đó trở lại phòng tiếp tục nằm giả chết.

Dù sao hiện tại cô cũng là một bệnh nhân "mất máu" quá nhiều, nếu như đứng ở bên ngoài, cô sẽ bị Chu gia coi như quái vật mà thiêu sống.

Cô vào nhà không lâu, thì truyền đến tiếng hét của Chu Thúy Hoa: "Phân của ai hôi quá vậy? Còn đem giấy vệ sinh dùng hết nữa? Đây là muốn thúi chết sao? Oẹ! Thiết Lập, mau đưa cho em giấy vệ sinh."

Trong phòng bếp, Vương Phân Lan đang nấu cơm nghe vậy thì bật cười "người lười thì ị nhiều, cô ta một ngày đi nhà xí bao lần, giấy vệ sinh sắp không mua nổi."

"Chị cứ làm tốt chuyện của mình đi.Tránh để lúc bị cô ta nghe thấy, lại cáo trạng trước mặt cha chồng, lúc đó lại ồn ào." Tôn Mai con dâu lão tứ, một mặt nhóm lửa, một mặt hướng về phía Vương Phân Lan bĩu môi. Phía bên kia, Chu Kiến Lập đang cầm một túm giấy hấp tấp chạy về phía nhà xí.

"Chị mà sợ bọn họ? Cũng không hỏi thăm Vương Phân Lan chị là có tính khí như nào?" Vương Phân Lan hừ lạnh, lúc cô mới gả đến tính tình mềm mại dễ nói chuyện, mọi người đều nói cô hiền lành. Sau đó "người hiền huệ" không chịu nổi áp bức của Chu Thúy Hoa, trải qua bao nhiêu năm tháng, tính tình đã luyện thành nóng nảy. Người Chu gia, ngoài trừ cha chồng và Chu Thúy Hoa ra, ai cũng không dám trêu chọc cô.

Tôn Mai biết rõ tính tình chị dâu cả mình, cũng đồng thời hâm mộ. Chị ấy sinh cho Chu gia hai đứa con trai và một đứa con gái, có thể đứng thẳng lưng ở trong nhà. Nào giống như cô ta, gả vào Chu gia gần mười năm, lúc ra đồng làm việc không cẩn thận sảy thai, từ đó cho đến bây giờ bụng vẫn không có động tĩnh. Bố chồng lại là một người trọng nam kinh nữ, cô ta vẫn không có con, lão tứ Chu Kiến Nghiệp không cùng cô ta ly hôn đã không tệ rồi, tự nhiên sẽ không có cái sức mạnh để cáu giận.

Hâm mộ thì hâm mộ, mắt nhìn thấy mẹ chồng tiến vào phòng bếp, chị dâu cả liền trưng hai bát trứng gà, rồi cầm một bát trong tay. Tôn Mai nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ gói hai chiếc bánh bột ngô cùng với ít bắp cải xào "mẹ, cơm đã làm xong rồi, mẹ đi ra nhà chính chờ ăn cơm đi, con đi đưa cơm cho Yến nha đầu."

"Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo thì cũng là ăn vụng. Có phải chị muốn ăn vụng trứng gà không?" Bà Chu còn chưa mở miệng, không biết lúc nào Chu Thúy Hoa đã rảnh rỗi dựa vào cửa, mặt ngẩng lên trời, vẻ mặt bá đạo nói: "ngược lại con nha đầu chết tiệt kia, nằm ở trên giường cũng không có sức, chị lén ăn trứng gà trong phòng của nó, nó cũng không làm gì được. Không phải vừa vặn chui vào trong bụng của chị à?"