Chương 8

Sau khi thành lập nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, nông dân trở thành người làm chủ đất nước, các khẩu hiệu truyền khắp nơi, khắp nơi khua chiêng đánh trống, hô to :"Chủ tịch Mao vạn tuế! Đả đảo bọn bóc lột." Xem như là tiểu thư nhà địa chủ, Triệu Mộng Như bị người trong thôn vừa đánh vừa làm nhục. Chu gia cũng bị lây hoạ, trong nhà bình lọ đều bị đập vỡ hết, đồ cưới Triệu Mộng Như mang đều bị vét sạch không còn thứ gì, họ tốt tất cả đồ vật trước mắt người Chu gia.

Khi đó, những người đó mặt đầy căm phẫn, sắc mặt cực kỳ xấu xí, người Chu gia vẫn còn nhớ như in.

Lúc này nhìn thấy bộ dạng nịnh hót của đám người kia, người nhà họ Chu hừ lạnh, những người khác còn tưởng họ bị viêm mũi.

Trong đó, người hừ nặng nhất là ông Chu. Sự thăng trầm của nhà họ Chu chắc chắn là lịch sử bi thảm, khiến mèo khóc, chó chu, mặt trời và mặt trăng đảo lộn.

Bi thảm nhất trong đó là sự thăng trầm mà vợ chồng nhà lão tam mang đến cho nhà họ Chu, nếu không có hai vợ chồng này, nhà họ Chu sẽ không bao giờ có thể trải qua những thăng trầm như tàu lượn này.

Trước kia, ông Chu hết sức phản đối lão tam cưới Triệu Mộng Như, cái người mà mười ngón tay không dính nước, thậm chí còn lấy gia đình áp chế, cũng không thể ngăn cản hai người ở bên nhau.

Ông Chu cảm thấy thất vọng, nên vài năm nay cứ nhìn thấy Chu Yến là không thuận mắt, bình thường cũng không cho sắc mặt tốt.

Lúc này người Triệu gia đột nhiên tìm tới, còn mang theo nhiều đồ từ trong thành đến, nói muốn dẫn Chu Yến đi. Ông Chu cảm thấy mặt mình như bị đánh vài cái tát, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tức ngực khó thở. Thế là không chịu được quơ tẩu thuốc trong tay, đem đám người đang xem náo nhiệt đuổi đi.

Mọi người tản đi, trong viện mới yên tĩnh trở lại. Chu Thúy Hoa nâng cao bụng xem náo nhiệt, nhiệt tình hỗ trợ xách đồ vật, còn gọi Triệu Hữu Hằng đến nhà chính ngồi. Người không biết còn tưởng rằng đó là nhà mẹ mình.

"Nhìn cô ta nhiệt tình như vậy, nếu mà để cậu của Yến nha đầu biết được cô ta đem Yến nha đầu bức chết, không biết sẽ trừng trị cô ta ra sao?" Vương Phân Lan bĩu môi, gạt cánh tay Tôn Mai muốn đi về phía phòng bếp nấu nước chè cho khách. "Em dâu ba đã chết hơn mười năm rồi, trước kia chết Triệu gia cũng không đến một người, chị còn tưởng người Triệu gia đều chết hết. Bây giờ cũng nhiều năm như vậy, đột nhiên tìm tới cửa, còn muốn đón người đi. Em nói có kì lạ không chứ?"

"Không biết nữa." Tôn Mai bỏ lại ba chữ liền chạy vội vào bếp nấu nước.

"Bình thường không phải xem Yến nha đầu như con gái mà đối đãi sao, có đồ gì đều cho Yến nha đầu trước tiên, bây giờ nghe thấy Yến nha đầu bị đón đi, ngay cả một lời cũng không nói". Vương Phân Lan nhìn thấy Tôn Mai mất hồn mất vía không để ý thấy lửa, súyt nữa đốt đến mu bàn tay mình, lầm bầm hai câu cũng không để ở trong lòng.