Chương 7: Đại Đội Thịnh Dương

“Không nghĩ tới cô có tên giống hệt với tôi, đáng tiếc… Có khả năng tôi cần dùng thân phận của cô. Cô yên tâm đi, nếu có thể gặp được em trai em gái cô, tôi sẽ cố gắng giúp bọn họ.”

Lại đảm bảo lần nữa, dùng thân phận của người ta giúp đỡ một chút cũng là lẽ đương nhiên, như vậy cô dùng cũng an tâm hơn.

Ngoại trừ sổ hộ khẩu còn có một lá thư giới thiệu, trong thư viết đại khái Lục Thanh Nghiên muốn đến đội sản xuất thứ hai của đại đội Thịnh Dương thăm người thân, phía cuối cùng viết ngày mùng 3 tháng 5 năm 1970.

Vậy mà thực sự đi tới thập niên 70!

Ngoại trừ sổ hộ khẩu và thư giới thiệu ra chỉ còn dư lại một chiếc khăn tay màu lam bao lấy tiền, tiền đều là tiền lẻ một tệ một hào, còn có một tờ đại đoàn kết, cô kinh ngạc phát hiện là đại đoàn kết giống y đúc ông nội cô tích trữ.

Đếm một lát có 18 tệ 4 hào 5 xu, còn có ba tờ đều là phiếu gạo năm lạng.

Dùng thân phận của người ta lại dùng tiền của người ta thì hơi quá, hơn nữa cô không thiếu số tiền này, nếu có cơ hội cô sẽ trao số tiền này cho em trai em gái cô ấy.

Cầm quần áo và tay nải chôn trước mộ Lục Thanh Nghiên, để lại sổ hộ khẩu và thư giới thiệu mình cần, cô cho hết vào không gian.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Lục Thanh Nghiên tiến vào không gian.

Thực sự không có tâm trạng ăn uống, nhưng mà cô vẫn cầm bát cháo gà ở khu vực đồ ăn chín ra, ăn mấy miếng cho qua bữa.



Đến phòng tắm ngâm mình, thể xác và thể tinh thần thoải mái hơn xong Lục Thanh Nghiên nằm trên giường mờ mịt nhìn trần nhà.

Sau này cô phải sống ở đại đội Thịnh Dương trong thập niên 70 sao?

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt sẽ tới bước này, nhưng Lục Thanh Nghiên vẫn có chút không tiếp nhận được.

Vì sao cô lại xuyên qua?

Có liên quan tới người trong mơ kia sao?

Ngủ trưa xong tỉnh lại đã là 3 giờ chiều, Lục Thanh Nghiên thay quần áo tương tự với thời đại này nhất, lại cho quần áo bẩn vào máy giặt giặt sạch.

Sau khi làm xong mọi việc mới ra khỏi không gian, chấp nhận số mệnh đi trên đường.

Khoảng nửa tiếng sau, Lục Thanh Nghiên thấy được một thôn xóm, không nhịn được lộ ra tươi cười.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người!

Dưới cây đại thụ ở cửa thôn, bốn năm đứa bé chừng năm sáu tuổi ngồi xổm trên đất nghịch đá, mỗi đứa đều xanh xao vàng vọt, ăn mặc quần áo cũ nát không vừa người, lộ ra tay chân nhỏ.

Lục Thanh Nghiên xách theo rương mây lấy trong không gian ra, đi về phía mấy đứa bé.



Một đứa bé nhỏ tuổi thấy được Lục Thanh Nghiên trước tiên, kinh hãi không biết nên làm thế nào, lại luyến tiếc rời mắt đi.

Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy chị gái xinh đẹp như vậy, còn ăn mặc đẹp.

“Anh trai, có chị gái xinh đẹp.”

Cô bé vàng như nến trên mặt tràn ngập tò mò, vỗ đứa bé trai chơi đến hăng say bên cạnh.

Mấy đứa bé còn lại đều nhìn qua, lộ ra biểu cảm y như đúc cô bé kia.

Dưới ánh mắt chăm chú của mấy đứa bé, trên mặt Lục Thanh Nghiên lộ ra mỉm cười đứng trước mặt mấy đứa bé, đối diện với ánh mắt tò mò còn có hâm mộ của bọn họ, cô nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng mình thực sự đến thời đại thiếu thốn vật tư này, nhìn mấy đứa bé dáng vẻ gầy yếu, trên người mặc quần áo đầy mụn vá.

Có hai đứa bé thậm chí quần áo là vải rách may thành, có chút không nỡ nhìn thẳng, lại chua xót niên đại này quá nghèo khổ.

“Chị, chị là người thành phố ạ?”

Cô bé kịp phản ứng trước mấy bé trai, lộ ra tươi cười đáng yêu.