Chương 15

Bản thân Giang Hội Hội đã được trải nghiệm loại cảm giác áp bách do con người này làm cách nào càng lúc càng lớn dần.

Anh cách cô càng lúc càng gần, cô càng cảm nhận được thân thể nặng như sắt.

Muốn trốn cũng không trốn nổi.

Cho đến tận khi anh dừng lại, đứng trước mặt cô.

Giang Hội Hội ngước mắt, chỉ có thể nhìn thấy cổ áo len của anh, mặc bên trong chiếc áo jacket nhìn là đã biết giá không hề nhỏ kia của anh.

Cổ anh thon dài trắng trẻo, bên cạnh xương quai xanh là một nốt ruồi nhỏ.

Lúc nói chuyện, hầu kết di chuyển, mang theo một cảm giác gợi cảm không phù hợp với độ tuổi này của anh.

"Muộn như vậy rồi, làm gì ở ngoài này?"

Có lẽ là do vừa mới hút thuốc, giọng của anh có hơi khàn.

Giọng Giang Hội Hội hơi run, dù cho sợ cũng không dám không đáp: "Bạn của tôi… Không biết là đi đâu rồi, tôi không yên tâm, nên ra ngoài tìm cậu ấy."

"Ồ." Anh gật đầu, hỏi cô chi tiết: "Không thấy ở đâu, dáng dấp như thế nào?"

Cô ngước mắt, sửng sốt: "Hả?"

"Hai người thì hiệu suất sẽ nhanh hơn chút." Giọng điệu anh rất lạnh nhạt: "Tôi giúp cậu cùng tìm."

Giang Hội Hội không ngờ anh lại đề cập muốn giúp đỡ, sững sờ một hồi lâu, ngón tay vân vê góc áo, có chút bất an lại có hơi do dự.

Nhưng bây giờ chuyện phải làm là tìm được Chu Yến Lễ trước đã, nhiều hơn một người, sẽ tìm được nhanh hơn.

Ngày hôm nay lạnh như vậy, trên người cậu lại chỉ mặc đơn giản như thế.

Thế là Giang Hội Hội không suy tư nữa, bắt đầu miêu tả đặc điểm ngũ quan của cậu.

"Đôi mắt đào hoa nhỏ dài, đại khái giống như cậu ấy. Mũi rất cao, rất giống với cậu, chiều cao cũng tương tự với cậu, tiếp đó là làn da trắng, cũng giống với cậu…"

Cô càng nói, âm lượng càng nhỏ.

Sao cứ cảm giác, Chu Yến Lễ và Chu Tấn Vi giống nhau thế nhỉ.

Đối phương nhìn cô, yên lặng đợi cô nói xong, ánh mắt rất bình tĩnh.

Giang Hội Hội nhớ đến hai người này hôm nay còn đã gặp nhau, giọng càng yếu ớt hơn: "Hôm nay hai người đã gặp nhau rồi, chính là người… gọi cậu là bố ấy."

Đôi mắt Chu Tấn Vi híp lại, tựa như đang hồi tưởng.

Trong phút chốc, nhớ ra rồi, anh gật đầu.

"Thì ra là cậu ta."

Anh lại hỏi: "Muộn như vậy rồi, tìm cậu ta làm gì. Hai người có quan hệ gì?"

Giọng anh lúc nói chuyện rất lạnh nhạt, tốc độ cũng chậm. Nhưng kèm thêm cái lạnh lẽo trong đêm đông, cùng với mùi thuốc lá, Giang Hội Hội có một loại sợ hãi không dám không trả lời.

"Cậu ấy… Cậu ấy là bạn của tôi, cậu ấy không còn nơi nào để đi."

"Không còn nơi nào để đi." Anh như có điều suy nghĩ mà một lần nữa lặp lại nguyên câu nói của cô: "Cho nên cậu định đi tìm cậu ta, sau đó thì sao?"

Giang Hội Hội giật mình, ừ đúng, sau khi tìm được cậu rồi, lẽ nào để cậu ở trong nhà của mình à?

Cô cúi thấp đầu, trầm giọng nói: "Cứ tìm trước đã rồi tính sau."

Bố đi làm ở ngoài, mẹ cũng ở nhà của người thuê, hôm nay trong nhà chỉ có em trai và cô.

Thấy bộ dạng bị dọa hôm nay ở của em trai, đoán chừng cũng không dám đi mách linh tinh nữa.

Nếu như Chu Yến Lễ thật sự không còn nơi nào để đi, cô cho cậu ở lại một đêm, thật ra cũng có thể.

Lúc cô suy nghĩ mọi cảm xúc đều biểu hiện lên trên mặt, trong lòng nghĩ gì, đều thể hiện rõ hết.

Chu Tấn Vi nhíu mày: "Tin cậu ta như vậy à?"

Giang Hội Hội sững sờ, suy nghĩ bị làm đứt đoạn, có hơi mơ màng: "Hả?"

Chu Tấn Vi không nói gì nữa, trong lòng bỗng dưng phiền muộn.

Bóp hộp thuốc ở trong tay, sau đó đặt nó vào trong túi áo khoác.

"Đi thôi."

Chân của anh quá dài, tuỳ tiện một bước thôi đã bằng hai bước của Giang Hội Hội, cô đi theo: "Nhưng phải đi tìm ở đâu chứ, ở đây tối thui, chỗ nào cũng…"

Vốn dĩ trong lòng đang nghĩ, hôm nay chắc phải tìm hồi lâu, kết quả còn chưa nói xong, bước chân của bọn họ đã đồng thời dừng lại.

Bên cạnh con đường đối diện, Chu Yến Lễ chỉ mặc áo hoodie ngồi ở ven đường, lạnh đến mức run lẩy bẩy.

Buổi tối nhiệt độ rất thấp, thường xuyên có chó mèo hoang bị chết cóng trong im lặng ở đầu đường. Chậm thêm chút nữa, sợ là cậu cũng là một trong số đám chó mèo hoang đó.

Giang Hội Hội vội vàng đi đến, lấy khăn quàng cổ của mình xuống, khoác lên cho cậu: "Lạnh lắm nhỉ?"

Thiếu niên sửng sốt, ngước mắt nhìn cô.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt cậu loé lên một chút vui sướиɠ, nhưng một giây sau cậu đã rời mắt đi, lạnh như băng mà từ chối ý tốt của cô: "Không cần mẹ quan tâm."

Chu Tấn Vi nghe vậy, đi đến nắm lấy cổ tay của cô: "Đi thôi."

Giang Hội Hội: "Nhưng cậu ấy…"

"Cậu ta nói rồi, không cần quan tâm." Anh là một người nhìn như không có cảm tình gì, bao gồm cả lúc nói câu này, cũng bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ.

Giang Hội Hội bị anh kéo lấy cổ tay đi về phía ngược lại, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người của Chu Yến Lễ.