Chương 17

"Hả?" Cô vô thức đưa tay lên lau: "Dính gì cơ?"

"Bẩn."

Chẳng có gì cả, chỉ là anh đột nhiên rất muốn hôn cô.

Tiền cuối cùng vẫn cho vay rồi. Sau khi đi ra từ ngõ nhỏ, Chu Tấn Vi đưa hết số tiền mặt trong ví cho cậu.

Lương tâm Chu Yến Lễ bấn an, hỏi Giang Hội Hội vừa rồi đi vào trong ngõ với Chu Tấn Vi làm gì.

"Chắc mẹ sẽ không vì vay tiền của bố cho con, mà đồng ý cho bố động tay động chân với mẹ đấy chứ?"

Giang Hội Hội lẩm bẩm cậu đang suy nghĩ gì không biết.

Cả mặt Chu Yến Lễ đầy cảnh giác mà nhìn Chu Tấn Vi, tuy ông ấy là cha ruột của mình, là chồng tương lai của Giang Hội Hội.

Nhưng bây giờ hai người vẫn chưa có quan hệ gì, Giang Hội Hội giống như một nhóc thỏ nhỏ ngốc nghếch, bố của cậu lại không phải thứ tốt lành gì, lão hồ ly bụng dạ cực sâu.

Hai người họ ở bên nhau, chỉ có Giang Hội Hội bị bắt nạt mà thôi.

Trên đường đến khách sạn, bên cạnh vừa hay vẫn còn một quán ăn khuya còn mở. Chu Yến Lễ nhanh chóng bước đến, nói mình đói, ăn chút gì đó rồi hãy đi.

Cậu đưa menu cho Giang Hội Hội: "Mẹ xem xem muốn ăn gì."

Giang Hội Hội muốn nói lại thôi, nhắc nhở cậu: "Cậu tiêu tiền cũng đừng vung tay quá trán, phải trả đó."

Chủ nợ đứng ở một bên, sắc mặt không dễ nhìn lắm.

Có lẽ là do anh chưa từng đến nơi như thế này bao giờ, đến đứng cũng sợ bẩn.

Chu Yến Lễ nói không có, cậu chỉ vào chủ nợ, lý lẽ hùng hồn: "Ổng mời mà."

Chu Yến Lễ bỗng dưng bị yêu cầu mời khách không nói gì, mà mang theo sự ghét bỏ quét mắt nhìn bốn phía.

Vệ sinh của quán ven đường cũng chỉ có như vậy, mấy cái bàn bóng loáng, mặt tường cũ kỹ, cùng với sàn nhà dù có làm cách nào cũng không thể sạch nổi.

Chu Yến Lễ biết bố cậu có tật xấu này, đó chính là bệnh thích sạch sẽ.

Bệnh thích sạch sẽ đến mức độ nào, cho dù đến nhà người khác làm khách cũng sẽ không uống trà nước mà chủ nhà chuẩn bị.

Cho nên Chu Yến Lễ rất khó tưởng tượng, người như vậy ấy thế mà lại vào lúc mình còn thơ ấu, đã thay tã tắm gội cho mình, chưa từng mượn tay người khác.

Cho dù có bảo mẫu, những chuyện này cũng là do anh tự mình làm.

Nể mặt anh đã từng thay tã tắm gội cho mình, Chu Yến Lễ quyết định tạm thời tha thứ cho sai lầm mà ban ngày anh phạm phải.

"Được rồi." Cậu đưa cho anh một đôi đũa: "Cất cái điệu bộ quý công tử của bố đi, mấy quán ven đường đều như vậy hết."

Chu Tấn Vi nhìn đôi đũa mà cậu đưa đến trước mặt mình một lần, không nhận.

Chu Yến Lễ dứt khoát đặt trước mặt anh, không cầm thì thôi, đây không rảnh.

Giang Hội Hội lúc gọi món có hỏi bọn họ có dị ứng món gì không.

Chu Yến Lễ rất biết lắng nghe: "Con bị dị ứng với hải sản và nấm, không ăn những thứ được làm từ đậu, không ăn cả cà tím luôn."

Giang Hội Hội càng nghe càng kinh ngạc, dị ứng còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.

Cô ghi lại, lại hỏi Chu Tấn Vi: "Cậu thì sao?"

Đối phương ánh mắt đầy phức tạp, nhìn Chu Yến Lễ.

Chu Yến Lễ thay anh trả lời: "Ông ấy giống với con."

Bữa đồ nướng đó ăn rất lâu, nguyên nhân lớn nhất là vì Giang Hội Hội ăn quá chậm.

Nhưng hai người ở trên bàn vừa nhìn đã thấy không có mấy kiên nhẫn, trái ngược lại yên lặng đợi cô.

Chỉ là nửa đường thì Chu Tấn Vi rời đi, ra bên ngoài châm điếu thuốc.

Công tử nhà giàu sống trong nhung lụa không quen ăn quán ven đường, có thể ngồi xuống đã coi như là hạ mình rồi.

Cho nên toàn bộ quá trình anh còn chưa từng động vào đũa, điếu thuốc vừa được châm lửa, một tiếng cười lạnh truyền đến từ sau lưng.

Anh quay đầu, là Chu Yến Lễ.

Anh phủi khói thuốc, ánh mắt rất lạnh nhạt.

Đối phương chế giễu anh: "Không cho con hút thuốc, bản thân thì tuổi còn nhỏ đã hút thuốc."

Hình như cậu đã nhận định mình thật sự có quan hệ gì đó với anh, thậm chí còn sớm nghe ngóng anh bị dị ứng những gì.

Làm đến mức hoàn mỹ như vậy, không phải là vì có thể có một chỗ ngồi trong nhà của anh hay sao.

Ánh mắt Chu Tấn Vi đầy mỉa mai, cuối cùng cảnh cáo cậu: "Thừa dịp tôi còn chưa định thật sự làm gì với cậu, thu lại ý đồ kia của cậu đi."

Chu Yến Lễ vui vẻ: "Bố không tin con đến từ tương lai, con có thể hiểu được. Nhưng con biết tương lai của bố."

Cậu đi đến trước mặt anh, khıêυ khí©h trần kể lại hết tất cả tương lai của anh một lần: "Bố tốt nghiệp đại học xong đã kết hôn, vợ chính là mối tình đầu hồi cấp ba của bố, tên là Giang Hội Hội. Người trong nhà bố không hài lòng với mẹ, bắt bố chia tay với mẹ. Cho nên bố dứt khoát dẫn mẹ rời khỏi nhà. Kết hôn được hai năm thì hai người có một đứa con trai, gia đình mỹ mãn, rất hạnh phúc. Đáng tiếc là sự mỹ mãn này chỉ kéo dài được hai năm, một trận bệnh tật đã cướp mất người mà bố yêu thương. Cuộc sống của bố cũng xảy ra sự thay đổi long trời lở đất. Còn trẻ góa vợ, khi về già lại có một đứa con trai đang ở tuổi phản nghịch, ngày nào cũng kiếm chuyện về cho bố, cũng chính là con."