Chương 1-1: An ủi

Lục Thanh Hoài và Tống Miên là thanh mai trúc mã, hai nhà là hàng xóm từ khi họ mới sinh ra, và mối quan hệ của họ luôn rất tốt.

Lục Thanh Hoài có gương mặt ưu tú, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, nếp mí sâu, mắt to và sáng, con ngươi đen láy, toàn thể gương mặt rất ôn nhuận, sống mũi cao, môi mỏng hồng hào, góc mặt có nét góc cạnh, đầu nhỏ, vai rộng, vóc dáng cao lớn, hắn có thể nổi bật giữa đám đông mà không cần làm gì cả, trên người hắn có khí chất hoàn toàn khác với những người cùng lứa tuổi, ôn hòa mà xa cách. Người khác hoàn toàn có thể dựa vào bộ dáng và sự dịu dàng của hắn để đánh giá gia thế và sự giáo dục của hắn tốt như thế nào. Hắn không chỉ đẹp trai mà còn học rất giỏi, luôn đứng đầu lớp, tính cách cũng rất tốt, học lực xuất sắc, khiêm tốn lễ độ, nhẹ nhàng hòa nhã, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.

Mà các đường nét trên khuôn mặt của Tống Miện thì lại càng thêm phần mượt mà, đôi mắt hạnh to tròn, không hề có một chút hung dữ, đôi mắt đen láy như quả nho đen, ánh mắt luôn trong sáng và ấm áp, khi cô nhìn Lục Thanh Hoài, đôi mắt tràn đầy sự dựa dẫm và yêu thương, luôn ngoan ngoãn nhìn anh với nụ cười trên môi. Mũi và miệng của cô đều nho nhỏ, làn da rất trắng, trông rất đáng yêu và dễ bắt nạt, thực ra cô ấy rất mềm mỏng và tốt tính, cô ấy không bao giờ nóng nảy, cô rất ít nói và rụt rè, chỉ có trước mặt Lục Thanh Hoài mới dính lấy hắn làm nũng. Thành tích học tập của cô trên trung bình, tuy đứng cuối lớp nhưng bố mẹ cô biết con gái mình ngoan ngoãn và cũng đã cố gắng học, ngoài ra, khi cô 4 tuổi, trong nhà cô có thêm một người em trai, từ đó sự quan tâm và tình yêu của bố mẹ cô dành cho cô giảm đi nhiều, thậm chí có thể nói rằng nó đã trở thành sự bất công, vì vậy họ cũng không chú ý nhiều đến việc học của cô nữa.

Kể ra cũng kỳ lạ, Tống Miên có tính cách tốt, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nhưng cô ấy không có người bạn nào khác ngoài Lục Thanh Hoài. Lúc đầu cô có hơi chạnh lòng nhưng sau cũng quen dần, mọi việc cô đều làm cùng với Lục Thanh Hoài. Có một người xuất sắc như vậy ở bên cạnh, Tống Miên nhất định sẽ cảm thấy áp lực, chưa kể cô thầm yêu hắn nên cũng muốn cố gắng trở nên tốt hơn, được gần hắn hơn.

Khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Tống Miên lấy hết can đảm tỏ tình với Lục Thanh Hoài và được hắn đồng ý. Cô còn nhớ rõ phản ứng của hắn lúc đó, hắn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, nụ cười có chút quái dị, không hề ấm áp như ngày thường, ánh mắt cũng có chút kỳ quái, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy ớn lạnh, hắn ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, nhẹ nhàng nói: " Miên Miên, anh cũng thích em, rất thích em, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, được không? Em sẽ không bao giờ rời xa anh được không?"

Mặc dù trong lòng cô lúc đó cảm thấy kỳ lạ nhưng niềm vui của cô đã lấn át tất cả những điều còn lại, cô vui vẻ đồng ý với hắn, họ chính thức ở bên nhau, học cùng trường cấp ba, và được phân vào cùng một lớp một cách kỳ lạ. Kỳ quái ở chỗ Lục Thanh Hoài là người có điểm số đứng đầu trong trường, chắc chắn sẽ vào lớp chọn, với điểm số của Tống Miên chắc chắn sẽ không vào được, nhưng bây giờ cô ấy không chỉ vào được mà còn ở đó hai năm, còn ngồi cùng bàn với Lục Thanh Hoài trong suốt hai năm đó, cũng trở thành một trong những học sinh xếp cuối cùng của lớp chọn.

Học kỳ thứ hai của trường trung học vừa bắt đầu, và kỳ thi hàng tháng cũng được triển khai. Tống Miện nằm trên bàn nhìn bài thi toán vừa được phát, điểm của cô tệ đến thảm thương, không chỉ ở môn toán mà tất cả các môn khoa học tự nhiên khác đều rất kém.

Lục Thanh Hoài từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy bộ dáng vừa ủy khuất vừa đáng thương của cô, liền cười an ủi xoa đầu nhỏ của cô, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: " Miên Miên, sao em lại không vui?"

Tống Miên quay đầu nhìn hắn, hai mắt ngấn nước, cắn cắn môi, cảm thấy vô cùng áy náy: "Lần này đoán chừng lại đứng cuối rồi, thật là xấu hổ."