Chương 1-2: An ủi

Lục Thanh Hoài đến gần cô, vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra sau tai, giọng nói vô cùng dịu dàng, ôn nhu an ủi: “Miên Miên, không xấu hổ, lần này bài kiểm tra tiếng Anh của em đứng thứ hai trong lớp, rất tốt nha, hơn nữa còn có anh dạy kèm cho em, Miên Miên giỏi như vậy, nhất định sẽ từ từ tiến bộ, em yên tâm đi."

Tâm trạng của Tống Miên được cải thiện sau khi được hắn an ủi, nhưng cô lại đỏ mặt trước lời nói của hắn, cái gì mà dạy kèm… sự thật chính là dạy kèm ở trên giường. Tống Miên đỏ mặt, nhẹ tát hắn một cái, trầm giọng nói: " Anh có bao giờ thật sự dạy kèm cho em đâu, còn nói nữa."

Lục Thanh Hoài nhướng mày cười nhẹ, nhích lại gần cô một chút, thấp giọng nói: "Vậy anh sẽ kiên trì nỗ lực, phấn đấu thành công trong nghề gia sư?"

Tống Miên cắn môi lại đánh hắn một cái, quay đầu không để ý tới hắn nữa.

“Được, được, Miên Miên ngoan.” Lục Thanh Hoài nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi hôn một cái, “Ở trường em cố gắng làm một nửa bài tập đi, còn lại về nhà anh giảng nốt cho em sau được không?"

“Không!” Tống Miên nhăn mặt phản đối, “Bài tập nhiều lắm, ngày mai là thứ bảy, làm gì phải viết nhanh như vậy?”

"Vậy em muốn đi công viên mới xây không?" Lục Thanh Hoài nhàn nhạt nói.

“Dạ muốn!” Hai mắt Tống Miên sáng lên, kích động nắm lấy cánh tay Lục Thanh Hoài, “A Nghiên, anh muốn đưa em đi sao?”

"Vậy có làm bài tập không?" Lục Thanh Hoài cười hỏi.

"Làm! Bây giờ em sẽ bắt đầu làm! A Nghiên, anh hứa với em thì anh không được nuốt lời đâu đấy!" Tống Miên hào hứng nói.

“Được.” Lục Thanh Hoài cười sờ sờ đầu Tống Miên, dừng một chút, hỏi: “Tối nay cô chú có ở nhà không?”

"Không, tối nay em trai em đi luyện thi, mẹ em sẽ đi cùng nó, bố em hình như phải đi họp nữa." Tống Miên ngừng viết, quay sang Lục Thanh Hoài nói: "Cô chú còn chưa đi công tác về sao?"

“Chưa.” Lục Thanh Hoài nhéo vành tai trắng nõn non mềm của cô, ấm áp nói: “Vậy tối nay đến nhà anh ăn cơm, anh nấu món gì ngon cho em, được không?”

"Được! Em muốn ăn sườn chua ngọt, đậu phụ và khoai tây sợi." Tống Miên nóng lòng muốn báo tên món ăn, tài nấu nướng của A Nghiên thực sự có thể so sánh với đầu bếp nổi tiếng.

“Được.” Lục Thanh Hoài cười cười, “Vậy thì lam nhanh đi, tan học cùng nhau đi siêu thị mua rau.”

"A Nghiên muôn năm!" Tống Miên cổ vũ, không chỉ mua đồ ăn, cô còn muốn mua cả đồ ăn vặt nữa, cô vui vẻ bắt tay vào làm bài.

Khóe mắt và lông mày của Lục Thanh Hoài tràn đầy ý cười, khuôn mặt tuấn tú như gió xuân, chuyên chú nhìn một người, mức độ tập trung trong ánh mắt khiến người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy tê cả da đầu, đôi mắt đen thăm thẳm mơ hồ phảng phất nụ cười nóng bỏng mà tham lam của hắn, cứ nhìn cô như vậy, giống như đang dệt ra một tấm lưới không thể xuyên thủng quấn chặt cô vào trong đó, khiến cô không cách nào trốn thoát, không ai biết được sự đằng sau sự dịu dàng và ôn nhu của hắn là một tâm hồn điên loạn và thối nát.

Hắn lấy bài thi của các môn học dưới tay Tống Miên ra, phân loại, xếp ngay ngắn, làm phẳng các góc, lấy bút đỏ ra, bắt đầu ghi kiến

thức và điểm dễ mắc lỗi trong bài kiểm tra cho cô, từng câu từng câu, rõ ràng rành mạch, quả nhiên là nét chữ nết người.

Tống Miên cắn đầu bút nhìn hắn một hồi, chuyện này tuy đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn muốn cảm thán, A Nghiên thật sự rất lợi hại, cảm giác hắn còn không cần dừng lại suy nghĩ, mắt nhìn tay đã viết ra một đống chữ, nhưng cho dù hắn đã viết ra rồi, cô vẫn không hiểu được, hắn đành phải đích thân nói cho cô biết, gặp được A Nghiên là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô.

Càng nghĩ càng xa, Tống Miên lắc đầu, không được, cô phải cố gắng học hỏi từ A Nghiên, tuy rằng cô rất vất vả tiếp thu kiến thức một cách từ từ, nhưng từ từ cũng không sao, huống chi là với A Nghiên, từ từ cố gắng sẽ luôn có tiến bộ! Cô tự cổ vũ mình và bắt đầu làm bài tập về nhà một cách nghiêm túc.

Tay Lục Thanh Hoài ngừng viết, khẽ quay mặt đi, vẻ mặt nghiêm túc lúc làm bài tập của Tống Miên khiến hắn cười nhạt, quay đầu tiếp tục công việc trong tay.