Chương 2: Chú Thẩm

Ba?

Mặc dù đã đoán được đại khái người kia là ai nhưng Lâm Ấu Lăng vẫn không khỏi giật mình.

Ở Bắc thành, người có thể khiến Thẩm Tầm gọi “ba” chỉ có một. Nhưng người này không phải là ba ruột mà là nhận nuôi.

Chuyện này cũng không phải bí mật gì. Nhà họ Thẩm đơn truyền từ đời này qua đời khác, thiếu gia họ Thẩm đến thế hệ này mọi thứ đều tốt, chỉ có điều là không muốn kết hôn. Mấy năm trước lão gia tử thúc giục nhiều khiến vị thiếu gia này tức giận không muốn trở về nhà nữa. Lão gia tử nơm nớp lo sợ hoài nghi cháu trai nhà mình là một cái tủ đóng kín, nên dứt khoát tìm một bé trai ba mẹ trong nhà đều mất để nối nghiệp trước, để anh nhận em trai, ở bên ngoài thì gọi là con nuôi.

Vị thiếu gia này là Thẩm Nam Chước. Bé trai kia chính là Thẩm Tầm.

Mấy năm nay Lâm Ấu Lăng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Thẩm Tầm thỉnh thoảng sẽ nghe thấy anh ta kể về vị phật sống “Ba nuôi” trong truyền thuyết này, anh ta thổi phồng rằng không gì là người ba này không thể làm được. Nhưng tính tình Thẩm Nam Chước lạnh lùng, âm hiểm nên mặc dù Thẩm Tầm tôn kính cũng không dám đến gần.

Cũng may gần đây Thẩm Nam Chước khai thác thị trường nước ngoài, hầu như không ở trong nước.

Không nghĩ đến…

Vị này ở Bắc thành cho dù ai nghị luận sau lưng cũng phải tôn kính gọi một tiếng “Thẩm tiên sinh” vậy mà ngay lúc này lại dùng tư thế cao ngạo trở về.

Hiển nhiên Lâm Chi cũng có chút ngoài ý muốn.

Yến hội yên tĩnh, cô chủ động bước đến, âm thanh nhu nhuận vững vàng: “Chú Thẩm.”

Ánh mắt Thẩm Nam Chước dừng lại nhìn cô, không rõ ý tứ.

Lúc còn rất nhỏ Lâm Chi đã biết Thẩm Nam Chước nhưng hai người không thường gặp nhau. Huống chi những năm gần đây, anh vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, cô cũng không tiếp xúc với anh nhiều.

Cô bị một cái liếc mắt của anh khiến trong lòng bồn chồn khó tả: “Nơi này không tiện nói chuyện. Chúng ta lên tầng đi.”

Không biết có phải ảo giác không mà khi cô ngẩng đầu lên thế nhưng lại nhìn thấy ý cười nhàn nhạt hiện lên đáy mắt Thẩm Nam Chước.

Cực kỳ mơ hồ, giống như vườn hoa tràn ngập sương mù của sáng sớm ngày xuân.

Anh dừng một chút, thấp giọng: “Được.”

Quản gia ở lại trấn an khách khứa, Thẩm Nam Chước bước nhanh lên tầng.

Lâm Chi muốn bước theo sau anh. Cũng không biết làm sao mà bỗng dưng thân hình anh dừng lại thành cô đi bên cạnh anh.

Anh cao hơn cô một cái đầu, khoảng cách hai người rất gần, cô có thể ngửi được mùi mát lạnh sạch sẽ trên người anh, giống như cây tùng tuyết.

Anh quay đầu lại nhìn Thẩm Tầm bị dọa sợ đến choáng váng vẫn đang đứng ở chỗ cũ, mày hơi cau lại, nghiêm giọng: “Thế nào? Muốn tôi mời cậu lên đây?”

Lúc này Thẩm Tầm trông giống như một con chuột đồng hoảng hốt lo sợ, gấp rút chạy tới: “Không phải đâu ba, con đến ngay đây.”

Lâm Chi: “…”

Nụ cười vừa nãy nhất định là ảo giác.

***

Trong thư phòng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Đối mặt với ghế sô pha ở phòng khách, Lâm Ấu Lăng và Thẩm Tầm đang kề vai ngồi cạnh nhau, đầu gối khép lại, yên tĩnh như gà.

Lâm Chi nhớ Thẩm Nam Chước thích ngân châm Quân Sơn vì vậy yêu cầu nữ giúp việc trong nhà đổi nước trà. Đã quá lâu anh chưa về nhà nhưng phòng bếp vẫn luôn chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho anh.

Thẩm Nam Chước thấy cô an bài xong mới thong thả ung dung chỉ vào ghế sô pha bên cạnh mình: “Ngồi vào đây.”

Lâm Chi không suy nghĩ nhiều, cô đi đến.

Khi cô vừa ngồi xuống thì bị mùi hương cây tùng tuyết mát lạnh vây quanh chóp mũi.

Cuối cùng cũng đủ người, Thẩm Tầm không kịp chờ đợi mở miệng: “Ba nghe con nói. Con thật sự không muốn tiền trảm hậu tấu, vốn con định khi người trở về sẽ lập tức bàn bạc…”

(*) tiền trảm hậu tấu: những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

“Bàn bạc với tôi?” Nữ giúp việc bưng trà lên, Thẩm Nam Chước cười nhạt: “Tôi không ở nhà, ông nội cũng không ở nhà?”

“Con…”

“Nếu muốn huỷ bỏ hôn ước cũng được, cho rằng người khác để mắt đến cậu lắm sao.” Trên mặt Thẩm Nam Chước không có biểu cảm gì nhưng lời nói từng câu từng chữ lại không lưu tình chút nào: “Cậu thừa dịp vị hôn thê xuất ngoại du học, ở cùng một chỗ với người phụ nữ tuỳ tiện kia, là ai dạy cậu! Tôi thấy cậu có bản lĩnh lắm rồi. Chuyện gì cũng dám qua mặt trưởng bối tự quyết định!”

Giọng nói của anh trầm xuống, mặt của Thẩm Tầm và Lâm Ấu Lăng không hẹn mà trắng bệch.

Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến, thế nào mình cũng được coi là bạn gái hiện tại của Thẩm Tầm thế nhưng Thẩm Nam Chước một chút thương tiếc cũng không có.

“Con… Có phải ba đã hiểu lầm gì không?” Lòng bàn tay Thẩm Tầm trực tiếp đổ mồ hôi lạnh: “Lăng Lăng không phải cô gái tuỳ tiện. Sau khi con chia tay với Lâm Chi thì mới ở cùng cô ấy.”

Câu nói hời hợt của anh ta xem như xoá đi toàn bộ những ngày tháng ở chung với Lâm Ấu Lăng.

Lâm Ấu Lăng cắn môi dưới.

Trong phòng tiếp tục yên tĩnh.

Lâm Chi chống cằm, lười nhác mở miệng: “Tiểu thiếu gia này, có muốn tôi nhắc nhở anh không? Ba ngày trước anh mới nói chuyện chia tay với tôi với lý do là chúng ta xa lạ quá lâu, không còn cảm giác, chẳng phải anh đã tìm được bông hoa đẹp nhất trong nhân gian rồi hay sao.”

Cô cười nhẹ: “Nhanh như vậy đã quên rồi? Tôi vẫn còn bản ghi âm trong điện thoại đấy, có muốn tôi mở cho chú Thẩm nghe không?”

Khoé miệng Thẩm Nam Chước khẽ động, mắt nhìn lướt qua người cô cũng không nói gì.

Không khí trong thư phòng trầm xuống.

Loại trầm mặc này là trí mạng nhất, Thẩm Tầm vô lực giãi bày: “Đó là bởi vì…”

“Đều là cháu sai.” Lâm Ấu Lăng ngắt lời, nhẹ giọng nói: “Lần đầu cháu gặp A Tầm, không biết anh ấy đã có vị hôn thê. Đến lúc cháu biết thì đã muộn, đã hãm sâu và bể tình với anh ấy… Chú Thẩm, cháu và A Tầm đều vô cùng kính trọng ngài, cũng…”

“Kính trọng? Cái cô nói kính trọng chính là ném sạch mặt mũi của nhà họ Thẩm sao?” Thẩm Nam Chước không nhanh không chậm, lạnh giọng đánh gãy lời cô ta: “Huống chi Lâm nhị tiểu thư, là ai dạy cô hãm sâu vào bể tình rồi có thể làm người thứ ba xen vào hôn ước của người khác? Đừng ở trước mặt tôi nói thời gian quá muộn. Các người chia tay lúc nào cũng không muộn.”

Giọng nói của anh bình thường trầm thấp, một khi nặng giọng khiến đối phương cảm thấy áp bách vô cùng.

Lâm Ấu Lăng sững sờ, hốc mắt đỏ hoe.

Đều là con gái nhà họ Lâm. Dựa vào cái gì Lâm Chi có thể lấy phong thái chủ nhân mà ngồi bên cạnh Thẩm Nam Chước, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng dám phân phó, còn kêu nữ giúp việc đi chuẩn bị nước trà còn cô ta lại ở đây với danh phận người thứ ba phá hoại hôn ước của người khác?

Lâm Chi nhìn cô ta chuẩn bị khóc lóc thì chậm rãi ngáp một cái.

“Thời gian cũng không còn sớm, tôi gọi tài xế đưa hai người về.” Thẩm Nam Chước bình tĩnh đặt chén trà xuống, nghiêng người nhìn cô, thấp giọng: “Tôi mới trở về Bắc Thành không bao lâu. Hôm nay ở tiệc mừng thọ ông nội mới nghe được chuyện này. Về tình về lý đều là nhà họ Thẩm không đúng. Chờ tôi và ông nội thương lượng một chút, nhất định sẽ cho cháu một kết quả vừa lòng.”

Đôi mắt Lâm Chi chớp chớp, đột nhiên phát hiện thật ra anh cũng rất dễ nói chuyện.

Vẻ mặt cô ngoan ngoãn: “Cảm ơn chú Thẩm.”

Thẩm Nam Chước hơi híp mắt, bất chợt thay đổi chủ ý: “Tôi đưa hai người ra cửa.”

Anh vừa nói vừa đứng lên, cầm theo áo khoác vừa tiện tay để trên sô pha.

Thẩm Tầm vội vàng nhào lên: “Ba, để con đưa hai người xuống đi. Ngoài trời hôm nay rất lạnh, người…”

“Thẩm Tầm.”

Mặt Thẩm Nam Chước không thay đổi cắt đứt lời nói của anh ta. Anh chỉ lên sân thượng, trầm giọng nói:“Cậu cút ra ngoài kia. Khi nào biết lỗi rồi lúc ấy hẵng vào.”

***

Gió đêm nhuốm lạnh, sắp bước vào đầu đông, bầu trời đầy sao.

Trời đã khuya, khách khứa dưới lầu tản ra xung quanh. Vốn dĩ Lâm Chi nghĩ rằng Thẩm Nam Chước chỉ tiễn bọn họ đến cửa, không nghĩ anh lại đi theo ra ngoài.

“Đèn đường của khu này hỏng rồi.” Thẩm Nam Chước nói tóm tắt đơn giản rõ ràng để giải thích: “Tôi đưa hai người về.”

Tài xế không thể lái xe đến cửa biệt thự sao…

Trong lòng Lâm Chi cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều: “Cảm ơn chú Thẩm.”

Đây là lần thứ ba.

Gặp mặt nhau chưa đến ba tiếng, cô đã gọi ba tiếng chú.

Thẩm Nam Chước hơi ngừng, híp mắt khó hiểu mang theo chút lười biếng: “Tôi không nên nhận nuôi thằng bé kia. Cậu ta gọi một tiếng ba làm tôi già thêm cả hai chục tuổi.”

Lâm Chi khẽ run. Cô bất chợt nghĩ đến mặc dù Thẩm Nam Chước đã có một đứa con trai cùng tuổi với cô nhưng mà anh cũng chỉ lớn hơn cô có bảy tuổi.

Lúc còn nhỏ khi Thẩm Tầm chưa được nhà họ Thẩm nhận nuôi, cô ỷ vào tuổi nhỏ mà làm xằng làm bậy, còn từng đuổi theo Thẩm Nam Chước gọi một tiếng “anh”.

Lâm Chi nở nụ cười hào hứng: “Tôi cũng không thể không hiểu chuyện giống lúc nhỏ gọi chú là anh được.”

Cũng không phải không thể.

Thẩm Nam Chước nhìn gương mặt cô khi cười hiện lên hai má lúm đồng tiền, nhướng mày không nói gì.

Lâm Ấu Lăng thấy hai người nói chuyện phiếm cũng không dám chen vào, vẫn luôn theo dõi ở phía sau, duy trì một khoảng cách ngắn.

Thẩm Nam Chước đột nhiên nói: “Lần cuối cùng tôi gặp cháu, cháu còn chưa có em gái lớn như vậy.”

“Ba cháu lợi hại như vậy đấy. Có thể sinh ra một đứa em gái chỉ sinh sau cháu có một ít.”

“…”

Thẩm Nam Chước dừng lại, giọng nói hoà vào gió đêm, nhuộm vài phần tươi cười: “Khá tốt, chú Lâm đúng là có phúc.”

Lâm Chi không thích thanh cao như vậy.

Cánh cửa trang viên gần trong gang tấc, cô dừng lại, nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt quật cường: “Cho nên Thẩm Tầm đồng thời yêu hai người cũng là anh ta có phúc sao?”

Ánh mắt cô gái nhỏ sáng lên. Một khi tức giận sẽ giống như quái thú nhỏ giương nanh múa vuốt.

Thẩm Nam Chước im lặng cười: “Người nhà họ Thẩm làm ra việc này là rước nhục vào thân.”

“Cô bé yên tâm.” Anh dường như chuyển sang nói lời hứa hẹn, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ thay cháu chỉnh đốn cậu ta.”

Bốn bề tĩnh lặng, ánh đèn yếu ớt.

Trong lòng Lâm Chi nhảy dựng lên.

***

Tiễn hai tiểu thư nhà họ Lâm xong thì Thẩm Nam Chước trở lại thư phòng trên tầng.

Bên trong phòng mở máy sưởi, cửa sổ ở sát đất hở ra một khe nhỏ, từng đợt gió bấc rít lên khiến khe hở nhỏ hẹp phát ra tiếng vù vù.

Anh kéo tấm màn ra nhìn Thẩm Tầm vẫn không nhúc nhích đứng ngoài ban công đối mặt với anh, mặt không biểu tình mà đưa tay kéo cánh cửa lại không còn khe hở.

Cuối cùng thì một tia ấm áp cũng biến mất.

Thẩm Tầm: “…”

Thẩm Tầm không tin ba nuôi mình lại vô tình như vậy: “Ba, con biết lỗi rồi…”

Thẩm Nam Chước không trả lời, vẻ mặt nhàn nhạt cởϊ áσ khoác ra ngồi vào ghế sô pha.

“Nhưng con thật sự rất thích Lăng Lăng. Cô ấy không giống những người con gái mà con từng gặp, việc nào cũng lấy con làm trọng, chưa bao giờ tranh chấp với con.” Thẩm Tầm cố gắng giãy giụa, ý đồ dựa vào cửa sổ khiến anh chú ý: “Nếu người thật sự không yên tâm thì sau khi huỷ bỏ hôn ước này chúng ta có thể bồi thường cho nhà họ Lâm nhiều hơn một chút…”

Thẩm Nam Chước vẫn không ngẩng đầu, thản nhiên mở máy tính, một từ cũng không thèm nói.

“Ba, con nói thật với người.” Lâm Chi và Lâm Ấu Lăng cũng không có ở đây, Thẩm Tầm không ngại tỏ vẻ thê thảm: “Con đính hôn với Lâm Chi nhiều năm như vậy rồi, cô ta vẫn luôn ở nước ngoài, mức độ tiến triển chỉ dừng lại ở cái nắm tay… Ba cũng là một người đàn ông trưởng thành nhất định có thể hiểu ý con, cô ta căn bản không thể thoả mãn…..”

Anh ta còn chưa nói dứt lời thì thấy Thẩm Nam Chước bỏ máy tính xuống, đi đến chỗ mình.

Thẩm Tầm vui sướиɠ khôn xiết: “Có phải ba đồng ý không? Hôm nay điều con muốn chính là như vậy. Nếu người thật sự không đồng ý thì con sẽ… sẽ không vào trong.”

Nửa câu sau anh ta vừa nói hàm răng vừa run lên, răng môi đánh nhau kịch liệt.

Cơ thể Thẩm Nam Chước dừng lại, cuối cùng cũng nghe được câu trọng điểm.

Anh vốn không có ý định cho Thẩm Tầm vào trong. Anh đứng dậy là muốn mở cửa kính ra cho đứa nghịch tử trong đầu toàn là chất thải màu vàng này một cái tát, xong lại khoá cửa vào.

Nhưng anh vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt tha thiết của Thẩm Tầm.

“Cậu xác định?” Sau trong mắt Thẩm Nam Chước hiện lên ý cười: “Trên ban công không có ghế ngồi, cậu vẫn muốn đứng?”

“Con…”

Còn chưa nói xong, Thẩm Nam Chước đã gật đầu một cái:

“Được, có khí phách. Tối nay nếu để tôi nhìn thấy cậu ngồi xuống thì sau này cũng đừng mong đứng lên được nữa.”

Sau đó thì một tiếng “Lạch cạch” vang lên.

Là tiếng cửa được khoá lại.

Thẩm Tầm: “…”

Thẩm Tầm: ???

Cửa kính của thư phòng cách âm siêu tốt, kéo rèm cửa lên, ma quỷ có đập cửa cũng không nghe thấy.

Thẩm Nam Chước xoay người đi vào trong. Vừa mới bước vào thì có cảm giác giẫm lên đồ vật gì đó.

Anh cúi đầu nhìn thấy bên cạnh sô pha có một quyển sổ chi chép to bằng bàn tay.

Cầm lên mở trang bìa ra, ở góc phải có hai chữ được viết bằng bút màu đen:

Lâm Chi.