Chương 3: Bạo quân

Khi Lâm Chi và Lâm Ấu Lăng về đến nhà đã là nửa đêm.

Đèn điện biệt thự Lâm gia sáng trưng. Tối nay ba Lâm không tham dự thọ yến, thấy hai cô con gái cuối cùng cũng trở về thì buông lỏng tâm trạng.

“Chi Chi, Lăng Lăng. Sao muộn thế này hai đứa mới về?”

Lâm Ấu Lăng do dự muốn mở miệng.

Lâm Chi cởi găng tay, cười nói: “Tình cũ tình mới đối mặt với nhau, chuyện gì xảy ra với chúng tôi trong yến thọ của Thẩm lão gia tử, ba không đoán được sao?”

“Ba…” Vấn đề này ba Lâm không trả lời được, xụ mặt: “Sao con lại nói chuyện với ba kiểu này?”

Bây giờ nhắc đến chữ “ba” thì trong óc Lâm Chi đều là vẻ mặt khó chịu của Thẩm Tầm kia.

“Tôi nói không phải sự thật? Đại tiểu thư ngày thường vênh váo tự đắc cuối cùng cũng bị vị hôn phu lên giọng từ hôn. Người rút dao chém đứt đoạn tình cảm này lại là em gái cùng cha khác mẹ. Ba người đứng chung một chỗ, nếu không nói câu nào thì rất bất thường, không phải sao?

Lâm Ấu Lăng ngập ngừng: “Chị…”

“Đừng, đừng gọi tôi là chị. Mẹ tôi chỉ sinh một đứa con gái.” Lâm Chi nhanh chóng chen vào, để cô ta dừng lại: “Đối với một người không thân mà cô lại có thể gọi thân thiết như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao?”

Lâm Ấu Lăng không nói lời nào, rũ mắt cắn môi.

Đúng thật không thân, đúng là có xấu hổ. Nhưng rõ ràng đều là con gái nhà họ Lâm nhưng địa vị của hai người ở Bắc thành lại khác nhau một trời một vực. Lâm Ấu Lăng sống dưới mái nhà này vẫn luôn phải giả vờ thuận theo ý của đại ma đầu.

Không có lý do gì khác, Lâm Chi là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận, mà cô ta chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn của ba Lâm lúc còn trẻ phong lưu ở bên ngoài.

Thậm chí 20 năm trước, ba Lâm căn bản không biết mình có đứa con gái này. Mãi đến khi ly dị với vợ chính, mẹ đẻ của Lâm Ấu Lăng cũng qua đời thì cô mới được đón về nhà trong yên lặng.

Thân phận cũng không được tiết lộ ra bên ngoài, chỉ nói là con gái nuôi.

Con gái nuôi.

Mỗi lần Lâm Ấu Lăng nghĩ đến ba chữ này thì trong lòng đều cười lạnh.

Bàn về dung mạo, về năng lực thì cô ta kém Lâm Chi ở chỗ nào?

Nhưng từ trước đến nay người ngoài chỉ khen vị thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm, giống như cô em gái này cho đến bây giờ không hề tồn tại.

Bây giờ thì sao? Được người khác săn đón thì thế nào? Còn không phải bị từ hôn, trở thành trò cười hay sao?

Lâm Ấu Lăng chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì tâm tình cũng khôi phục không ít, nhẹ giọng nói: “Chị vốn là chị em, sao em phải xấu hổ?”

Lâm Chi: “Tôi chưa từng thấy em gái nào cướp vị hôn phu của chị mình.”

Ba Lâm nhíu mày: “Sao lại nói chuyện với em gái mình như vậy?”

Lâm Chi nhếch môi, không muốn tranh luận: “Xin lỗi ba, tôi đi ngủ đây, ba ngủ ngon.”

Nói xong cũng không thèm nhìn ông, dẫm lên giày cao gót, đi lên lầu.

Ba Lâm nhìn theo bóng lưng của cô rồi quay lại nhìn con gái thứ hai đang đứng im tại chỗ, vẻ mặt ngoan ngoãn thì bất lực thở dài: “Nếu chị con nghe lời bằng một nửa con thì ba mới bớt lo lắng.”

Lâm Ấu Lăng nghĩ, nghe lời thì có ích gì? Nếu như có thể lựa chọn thì cô ta cũng muốn đầu thai thành Lâm Chi, ba mẹ có gia nghiệp lớn, từ nhỏ đã không cần nhìn ánh mắt của người khác.

Như một nàng công chúa chân chính.

Nhưng trong phòng khách, dưới ánh đèn nhẹ nhàng.

Lời nói vốn đến bên miệng, Lâm Ấu Lăng lại cười vô hại. Mở miệng ra lại là một câu an ủi mềm dẻo: “Chị vừa mới chia tay, tâm trạng không tốt cũng là chuyện bình thường. Đợi đến khi chuyện này hoàn toàn kết thúc, chị có bạn trai mới thì nhất định sẽ nghĩ thông suốt.”

Nhưng Lâm Chi vẫn cảm thấy luẩn quẩn trong lòng.

Đêm nay cô ngủ không yên ổn, không biết có phải là do gặp phải Thẩm Tầm trong yến hội nên mới mơ thấy anh ta không.

Trong ngọn lửa cao ngất trời, có một thiếu niên cao lớn, mặt mũi có chút mơ hồ ôm lấy cô vào trong ngực, một mạch bế cô lao ra biển lửa.

Cô mơ màng nghe thấy thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm bên tai mình, muốn cô tỉnh lại, không thể ngủ vào lúc này.

Nhưng mặc dù đã rất cố gắng mở to đôi mắt thì vẫn không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Cho đến khi hai người ra khỏi cửa, cô không cẩn thận vấp phải giá đỡ ánh sáng bằng kim loại, cái giá nặng nề đập vào người anh.

“…!”

Lâm Chi từ trong mộng tỉnh lại.

Đồng hồ báo thức trên đầu giường “đinh linh đinh linh” kêu loạn, cô giơ tay tắt đi, trán toàn mồ hôi lạnh.

… Sao lại mơ thấy thứ chó má này.

Đã hơn bảy giờ. Lâm Chi nhức đầu, híp mắt nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức một lúc mới rồi đứng dậy rời giường.

Lại nói, cô và Thẩm Tầm đúng là có một đoạn nghiệt duyên.

Vào lúc ba Lâm mẹ Lâm ly dị, không có ai quan tâm đến cô. Cô đợi ở nhà một mình, không biết tại sao nhà lại bốc cháy. Khi đó nhà họ Lâm đang sống ở khu cao tầng của trung tâm thành phố. Lúc bảo mẫu chạy trốn không gọi cô, trước khi đi còn ngăn chặn lối thoát hiểm.

Thang dùng chữa cháy không thể với tới độ cao đó, máy bay tự động thì không đủ dùng. Lâm Chi hít phải khí độc cacbon monoxit (CO), sau đó được một người cứu khỏi đám cháy.

Đến nay cô vẫn không chắc người đó là ai. Bởi vì trước sau cô không nhớ nổi mặt đối phương.

Nhưng khi cô tỉnh lại thì có một thiếu niên dáng người khá cao nói là anh ta cứu cô.

Anh ta nói anh ta tên Thẩm Tầm.

“Rõ ràng lúc đó vẫn là một học sinh nam rất bình thường… Sao bây giờ lại biến thành như vậy.” Lâm Chi hơi híp mắt để sát vào gương. Quả nhiên ở dưới đuôi mắt nhìn thấy một bóng mờ nho nhỏ.

Những năm gần đây, chỉ cần nằm mơ thấy trận hoả hoạn năm đó, nhất định cô không thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên trong mộng ấy.

Chỉ cần không nhìn rõ mặt thì cô nhất định sẽ ngủ không yên.

Lần này Lâm Chi ụp cái nồi này lên đầu Thẩm Tầm: “Đều là người nhà họ Thẩm sai.”

Dừng một chút, không biết vì sao trong đầu cô đột nhiên hiện ra một đôi mắt.

Con ngươi rất đen, thỉnh thoảng nhìn cô sẽ mang theo ý cười, phần lớn thời gian còn lại đều thâm trầm, sau như biển.

Cô hơi do dự, nhớ đến câu “Tôi sẽ thay cháu chỉnh đốn cậu ta” ngày hôm qua, lầm bầm lầu bầu, nhẹ giọng bổ sung: “Trong đó không tính Thẩm Nam Chước.”

Anh hẳn giống ông nội Thẩm, là một người tốt và hoà nhã.

Được Thẩm Nam Chước cam kết trước mặt, cả buổi trưa Lâm Chi rất vui vẻ.

Vị thái tử gia lạnh lùng hà khắc này của nhà họ Thẩm một khi đã ra tay là thủ đoạn cương quyết, không cần nghĩ cũng biết, Thẩm Tầm nhất định sẽ bị chỉnh đến vô cùng thảm.

Hoàn thành xong việc của buổi sáng, cô mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Chỗ làm việc của Lâm Chi là một phòng làm việc tâm lý tư nhân, tên gọi “Linh Nhất”.

Phòng làm việc này ở trong ngành rất nổi tiếng. Người sáng lập là bạn cô, người hướng dẫn của khoa chính quy trong nước. Mặc dù tuổi cô ấy còn nhỏ nhưng vì lúc còn là học sinh đã có những thành tích rất tốt, người hướng dẫn nghiên cứu sinh của khoa chính quy đều vô cùng trâu bò, cả chặng đường gần như suôn sẻ.

Nhưng gần đây cô bị từ hôn, sự việc ồn ào này khiến dư luận xôn xao.

Vì vậy khi ở trong phòng trà không cẩn thận nghe thấy đồng nghiệp não tàn vẫn luôn ngốc nghếch kể đi kể lại về chuyện này thì Lâm Chi cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

“Bạn trai năm năm đấy. Chuyện này nếu như xảy ra trên người tôi thì khẳng định không còn tâm trạng nào để đi làm nữa.”

“Lâm đại tiểu thư của chúng ta, nói dễ nghe một chút thì là dốc lòng với sự nghiệp, nói khó nghe một chút là không tim không phổi.”

“Nhưng cũng không khó hiểu, tôi nghe nói gần đây có một công ty muốn thiết lập lại đoàn đội EAP, đang nói chuyện với sếp của chúng ta muốn điều động một vài chuyên gia tư vấn qua đó. Cô ấy lại được nhiều người biết đến, nói không chừng lần này, người dẫn đầu chính là cô ấy. Tổng giám đốc của công ty kia thật con mẹ nó đẹp trai!”

“Lại là cô ta? Dựa vào cái gì?”

“Thứ nhất, dựa vào công trạng của cô ấy, hơn nữa… Dáng dấp cũng đẹp mắt?”

“Này, nếu cô ta thật sự giữ được đàn ông thì cũng không đến mức bị Thẩm Tầm từ hôn.”

“Nói thì nói như thế nhưng nếu tôi có điều kiện như Lâm Chi thì cũng muốn tìm một tiểu thiếu gia nhà giàu tính chuyện yêu đương. Mặc dù Thẩm Tầm phong lưu, nhưng anh ta có tiền.”

“Đinh…”

Lâm Chi còn đang muốn nghe tiếp thì điện thoại đột nhiên kêu lên.

Hai người kia lập tức dừng lại, dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi, vội vàng rời khỏi phòng trà.

Không có dưa để ăn tiếp rồi.

[1] dưa cho ai không hiểu chính là tin vịt, tin bát quái, lời đồn nhảm. (Bạn nào đu idol Trung chắc chắn sẽ biết)

Lâm Chi thở dài, đứng thẳng dậy từ phía sau máy pha cà phê: “Sao vậy?”

“Chi Chi!” Từ Tịnh Thực ở đầu bên kia luôn ồn ào: “Quầy rượu của tớ khai trương lần nữa rồi. Buổi tối mấy giờ cậu tan làm, đến đây chơi nhé!”

“Hôm nay sao?” Lâm Chi liếc mắt nhìn lịch trình. Dựa theo kế hoạch thì cô có thể kết thúc công việc trước năm giờ: “Có thể. Hôm nay tớ tan làm sớm.”

“Vậy buổi tối gặp!” Từ Tịnh Thực cười hắc hắc: “Chúc mừng cậu đã thoát khỏi tra nam, quay trở về cuộc sống độc thân!”

Lâm Chi cười hào hứng, hai người lại trò chuyện thêm vài câu, cô vung vẩy chìa khoá xuống hầm đỗ xe.

Thời tiết hôm nay không tồi, ánh nắng trong xanh.

Lâm Chi lái xe đến gần đó để đổ xăng. Sau đó bất ngờ nhìn thấy chiếc xe của… tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm đỗ ở trước cửa tiệm cà phê.

“…”

Thật đúng là nói đến cái gì thì tới cái đó.

Chiếc xe mà Thẩm Tầm hay lái nhất là một chiếc Maybach. Cô có ấn tượng sâu sắc bởi vì biển số xe quá rêu rao.

Đảo mắt nhìn một lượt Bắc thành, tổng cộng cũng chỉ có đúng một chiếc xe này.

Trong lòng cô hít thở không thông, quay đầu rời đi.

Cũng vào lúc đó, trong tiệm cà phê.

Một người đàn ông thân hình cao lớn đang nhàn rỗi ngồi bên cửa sổ, mặc một chiếc quần dài màu xám tro bao bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, anh hơi rũ mắt, trong tay đang lật mở một bài báo.

Ánh mặt trời bên ngoài trong suốt như thác nước, đôi môi mỏng mím chặt thành đường.

Rõ ràng bày ra dáng vẻ tuỳ ý, lười biếng nhưng lại là một gương mặt lạnh lẽo, không cảm xúc.

Hơi thở của anh quá mạnh mẽ khiến trợ lý ngồi bên cạnh không dám tạo ra động tĩnh gì quá lớn.

Nhưng hình như ngoài cửa sổ giống như có thứ gì đó thoáng…

Trợ lý khẽ run, ánh mắt sáng lên: “Tiên sinh, người đối diện vừa mới rời đi đó, là tiểu thư Lâm Chi sao?”

Ngón tay lật trang báo của Thẩm Nam Chước hơi dừng, ngẩng đầu lên.

Dưới ánh mặt trời nhu hoà của mùa đông chỉ thấy bóng lưng vội vã của một cô gái.

Cách một con đường nhỏ, cô dừng xe ở trạm xăng dầu rồi bước xuống. Thân hình cô gái nhỏ mảnh khảnh, tóc dài được buộc cao lên thành đuôi ngựa lộ ra mảng da thịt trắng nõn ở sau gáy, giống như ngọn lửa sáng ngời.

Ánh mắt của Thẩm Nam Chước hơi trầm xuống, rất nhanh đã thu hồi.

Lần nữa nhìn lại trang báo, đuôi mắt hiện lên ý cười nhẹ nhàng: “Ừ.”

Là cô.

“Đi.” Dừng một chút, anh khép tờ báo lại, đưa mắt nhìn sang quyển sổ tay bằng da bên cạnh Tiểu Hoàng.

Khoé môi người đàn ông hơi cong lên: “Qua chào hỏi.”