Chương 50: Địch tập

" đánh du kích?" Nguyên Hạo kinh ngạc nói.

" đúng vậy, địa hình này rất tiện đánh du kích, từng luồn một mà đánh, không ham đánh, còn phải nhử họ đuổi theo, phân tán binh lực, không để họ ở một nơi mà phòng thủ" cậu nói.

" thiếu phu nhân còn bột xua rắn không?" Lý Tùy tự nhiên hỏi.

" còn… đúng nha, chúng ta có thể quấy nhiễu một chút, khiến họ sợ hãi" cậu vỗ tay cái bép.

" độc vụ cũng có thể sài một chút, nếu có thể ép họ tự lùi về thì càng tốt" anh nói.

" doạ họ sợ thì được, chứ nếu làm ảnh hưởng doanh địa sẽ không tốt, dù sao doanh địa vị trí thấp, gần sông, độc vụ sẽ đọng lại" cậu nói.

" có thể đốt lửa phả khói, nếu tốt thì phái người lẻn vào đốt quân nhu, nhưng nếu có thể giữ lại sẽ có thể có lợi cho quân ta hơn ta là đốt, doanh trại cũng không thể đốt, vì rất dễ bắt lửa" cậu lại nói.

" huynh xem, ở đây có một chốt canh, sợ rằng cũng vào tay bọn họ, ta chiếm cái này trước, như vậy sẽ quan sát được động thái của doanh địa" cậu chỉ vào một cái tháp trên bản đồ.

" được" anh nói.

Nguyên Hạo nhìn Đông tướng quân nhất mực nghe lời vợ mà hết hồn.

" còn có, bọn họ không phải vượt sông sao, quân lương chắc sẽ vận chuyển qua, họ vượt được thì chúng ta cũng có thể cướp lương, doanh trại Đông Nam nhìn từ hướng của chúng ta thì là dựa vào hai gồ đất lớn mặt hướng sông Lượng Hồng, trên cơ bản nếu ta núp ở trên gò đất mà đánh úp cũng có thể" cái miệng nhỏ thao thao bất tuyệt không ngừng.

Đông Xuyên đối với từng câu cậu nói đều nhất nhất nhớ rõ, còn lấy bút đánh dấu lên vị trí cậu nói.

" từ đây có thể thấy rõ, doanh địa Đông Nam dùng để phòng thủ từ hướng Định quốc chứ ai mà đi phòng từ phía mình đâu, đáng lẽ bọn họ không nên chiếm doanh mà phải chọn nơi khác mà đóng quân, có lẽ vì muốn công thành, nhưng nếu bây giờ mà chuyển doanh đã quá muộn, chỉ có thể quay đầu trở về mới là thượng sách, xem ra chúng ta có thể gϊếŧ cho họ khỏi về luôn" cậu khinh bỉ nói.

Đông Xuyên bất đắc dĩ sờ sờ đầu khỉ.

" huynh định làm sao chiếm tháp canh?" cậu lượng lượng hỏi.

" huynh đi, sau khi huynh chiếm được tháp canh thì lập tức tấn công họ, chia quân hai cánh chặn đầu, một tốp từ phía sau lưng doanh địa Đông Nam" anh chỉ vào bản đồ mà nói.

" trước đó làm họ rối loạn một chút để đánh lạc hướng, từ trên sườn núi đốt lửa phả khói khiến họ tưởng chúng ta chó cùng dứt giậu mà đốt rừng" cậu lại nói.

" Nguyên thành chủ lúc đó ở lại quân doanh chủ trì hậu phương, bảo vệ quân lương, còn có thiếu phu nhân của ta" anh nhìn Nguyên Hạo nói.

" được, tướng quân yên tâm, bao giờ chúng ta hành động?" Nguyên Hạo đáp ứng hỏi.

" hai ngày, cho chúng ta do thám một chút tình hình, việc quan trọng là đuổi họ về, không được vượt sông đuổi theo, nếu được, chém đầu Mạc Hồng" anh đanh thép nói.

" hiểu rõ"



Hai ngày trước tổng tiến công, cậu đều ở lại trong lều trướng, không ló mặt ra ngoài, mọi chuyện đều giao cho anh, chẳng sợ cậu là điềm yếu của anh bị bại lộ, bảo vệ bản thân là trên hết.

Nhưng liệu sóng có êm biển có lặng?

Một tốp binh lính định quân mặc áo đen, rình rập cách doanh trại Mặc quốc nữa dặm, trong rừng cây phía sau lưng Mạc thành, nơi được xem là địa phận của Mặc quốc, không biết từ lúc nào.

Đông Xuyên đã dẫn quân đi chiếm tháp canh, cậu ở trong lều trướng nữa bước không ra.

Định quân nào biết hôm nay sẽ bị địch tập, nhưng lại xảo đến không thể xảo hơn mà chọn đêm nay để hành động.

Đúng vậy đấy, tổng tiến công của Mặc quân là vào đêm nay, khi ánh trăng cũng mất hút trong tầng mây, bóng đêm bao trùm, chim chóc ngủ hết.

Rừng rậm tối đen lại cất dấu nguy vơ trùng trùng, với Định quân, còn cả với cậu, Định Hà Mặc thiếu phu nhân của Đông tướng quân.



Xẹt xẹt

Âm thanh cổ bị cắt đứt nhẹ nhàng mà vang lên, đám người áo đen không ngờ lại thuận lợi mà vào như vậy, cũng đúng thôi, doanh địa tạm thời của Mặc quân bây giờ chỉ có năm ngàn binh sĩ, một vạn trước kia vẫn ở trong thành, một doanh địa dù tạm thời nhưng để chứa 10 vạn đại quân thì sao mà nhỏ, nhưng với năm ngàn binh thì đúng là quá rộng, chưa kể quân ta lại tập trung bảo vệ kho lương, nên ở nơi lều trướng của chỉ huy chỉ có tầm một ngàn binh cùng với Nguyên Hạo thành chủ, nhưng ông ấy ở bên cạnh.

Lý Lạc vẫn luôn núp trong bóng tối mà bảo vệ cậu, ngày ngủ đêm thức, nên hôm nay cũng vậy, thế nhưng hắn đã phạm một sai lầm không sao tả được.

Nơi đêm tối chỉ có ánh lửa từ ngọn đuốt của doanh trại, một đám người áo đen tản ra xung quanh, sao lại vậy?

Vì họ không biết lều tướng quân ở đâu, họ chỉ biết là một thiếu niên trẻ tuổi bên người có một tỳ nữ, cái này là khi họ chộp một binh lính mà ép cung mới biết được.

Hơn nữa theo bản năng mà nghĩ rằng, lều tướng quân sẽ được bảo vệ cẩn thận, tốt nhất là đánh lạc hướng để họ chạy ra, thì họ sẽ chạy ngược lại mà tìm.

Nên họ đã đốt một cái lều trại.

Mặc quân rất nhanh phát hiện ra, vô tình sao lều trại lại rất gần kho lương nên sự xáo động còn lớn hơn.

Cậu bởi vì anh nên đêm nay vẫn chưa ngủ, sau khi nghe thấy tiếng động đã chạy ra, nhưng cậu chỉ đứng trước cửa lều hỏi lính gác.

" chuyện gì vậy, cháy sao?" cậu nhìn ánh sáng cùng khói bốc lên.

" thưa công tử, tự nhiên một lều cháy rồi, họ đang dập lửa, nhưng lều đó gần kho lương nên họ sợ sẽ cháy lan" binh sĩ trả lời.

" vậy ngươi đi giúp đi" cậu sốt ruột nói.

" tướng quân đã căn dặn chúng thuộc hạ bảo vệ ngài" binh sĩ không chịu.

" ta…" cậu còn chưa kịp nói.

" ai?.. á" cách đó hai lều vang lên một tiếng kêu.

" công tử, ngài vào lều đi, có vẻ địch tập" binh sĩ đẩy cậu vào trong lều, nhanh chóng cho người hướng nơi đó xem thử.

Cậu biết rõ không thể làm bậy nên đã ngoan ngoãn ngồi lại giường.

Á á

Hai tiếng vang lên rất gần, cậu cảnh giác lên, tay cầm cây đao của mẹ, lưỡi đao đã ra khỏi vỏ được một đoạn.

Cậu đứng sau bình phong trong gốc tối, nơi rất gần màn trướng, chờ đợi.

Xông vào lều là hai hắc y nhân tay cầm đao, nhưng họ không thấy cậu mà đi thẳng vào trong, cậu chớp lấy thời cơ mà chạy ra ngoài, nhưng chưa nhìn tới được người nào đã bị đập một cái vào gáy, bất tĩnh.

Hắc y nhân xách cậu lên, cảm thấy có vẻ đã đúng người thì huýt sáo rồi chạy đi.

Lúc này Lý Lạc ở đâu?

Hắn từ lúc nghe được âm thanh đầu tiên thì đã lao vụt ra, còn đánh nhau với một đám áo đen, thời gian chẳng bao lâu thì nghe một tiếng huýt sáo, hắn thầm nói không ổn rồi, đám người kia cũng nghe được, mặc kệ hắn nói với đám đồng bọn.

" người đã bắt được, đi mau"

Lý Lạc lúc này sao để chúng đi, hắn nhanh chóng gϊếŧ tới, nhưng chẳng ngại đám người kia chỉ muốn chạy, nên hai bên vẫn dằng co một đoạn dài vào rừng.Lý Lạc biết hắn không được để mất dấu họ, có khả năng người bị bắt là thiếu phu nhân, nếu…

Lý Lạc không nghĩ nữa, nhanh chóng đuổi theo, sau khi gϊếŧ được hai tên thì hắn không ra tay nữa, hắn chỉ vận dụng khinh công thượng thừa mà âm thầm đuổi theo.

Chạy một đoạn lâu cũng không thấy người bắt thiếu phu nhân, nhưng hắn không vì vậy mà từ bỏ đuổi theo.