Chương 91: Phiên ngoại: Định Hà Dự vs Long Uyên (2)

Vốn dĩ hắn còn không tin bản thân sẽ đặc biệt thích một người, nhưng hằng đêm hắn vẫn sẽ mơ thấy người ấy ở dưới thân rêи ɾỉ yêu kiều, mềm mại như nước, còn có khóc lóc van xin.

Hỏi hắn có hối hận không? Hắn hối hận, nhưng giờ người ta là hoàng thượng, tam cung lục viện đang đợi y nạp đầy, việc gì phải từ bỏ tất cả mà dính líu tới hắn.

Đương lúc hắn muốn rời đi kinh thành, trở lại Tuyết quốc thì bỗng nghe được tin hoàng đế nhường ngôi cho hoàng đệ, hắn vội vã dùng khinh công bay vào hoàng cung, muốn một lần hỏi y có muốn theo hắn không?

Nhưng hoàng cung rộng lớn nào còn bóng dáng của y nữa.

Hắn thất thần đứng giữa tẩm điện của anh cho tới khi Lục Niên đến lôi hắn đi, nói với hắn ám vệ truyền tin nói nhìn thấy một chiếc xe ngựa rời khỏi hoàng cung 2 canh giờ trước, hướng đi ra là từ hoàng cung thì hắn bất chấp tất cả lên ngựa đuổi theo.

Lục Niên nhìn hắn vội vàng như vậy thì bó tay, ai biểu cố chấp làm chi.

Định Hà Dự ngồi trong xe ngựa mà mặt mày tái mét.

Ngày xưa anh làm gì có chuyện say xe ngựa chứ, nhưng giờ trong bụng như có sóng gợn biển gầm, ôm xô ói liên tục, ói xong thì nằm vật ra xe, tay sờ bụng đã dẹp lép, không biết nói sao cho hết.

Thật sự là hành người mà.



Giá.

Long Uyên lao như điên trên đường lớn, giống như muốn đi đầu thai, ra khỏi kinh thành thì càng không kiên nể gì, ra roi thúc ngựa, hận không thể để ngựa bay lên trời luôn.

Lúc nhìn thấy xe ngựa phía trước thì bỏ ngựa lại, vận công bay đi.

Tiểu Lâm tử nghe tiếng ngựa chạy phía sau thì cứ nghĩ là ai đuổi theo, cho tới lúc nghe âm thanh kia, hắn chỉ muốn gắn thêm bánh xe cho xe ngựa, cái lại có thể bốc lửa ấy.

" d**ừng xe!!!" Long Uyên hét lên, chim bay tán loạn, hồn phách của tiểu Lâm tử cũng tán loạn theo.

Long Uyên thấy xe ngựa vẫn không dừng thì phóng mạnh một cái qua đầu ngựa, nhanh chóng giữ lại cương ngựa, dừng lại xe ngựa vốn vì người trên xe mà không sao chạy nhanh được.

" xuống xe" Long Uyên nhìn xe ngựa quát lớn.

Định Hà Dự từ khi nghe thấy giọng hắn đã ngơ ngác ra, giờ nghe hắn dùng giọng điệu lạnh băng kia quát lên, trái tim vốn dĩ được xoa dịu một chút bởi vì đứa bé cũng không nhịn được mà nứt toác ra, run rẩy cong người ôm bụng, cắn chặt môi không để bản thân thốt ra tiếng thổn thức.

" ngươi!!.. công tử đã làm gì mà ngươi bám mãi không buông chứ" tiểu Lâm tử đứng trên xe ngựa tức điên lên chỉ vào hắn mắng.

" Lục Niên" Long Uyên thấy trong xe không có động tĩnh thì tự nhiên tức giận vô cùng, y ghét hắn đến thế sao, nhưng thế thì đã sao, rời đi kinh thành, hắn còn kiêng đè gì mà không mang người đi đây.

Lục Niên vừa đuổi tới đã nghe hắn gọi một tiếng, bĩu môi khinh thường không thôi, vọt lên đưa tay đập vào gáy tiểu Lâm tử.

Tiểu Lâm tử bi ai trong lòng, hắn thiếu nợ gì bọn họ a, lần nào cũng đánh hắn là sao, lòng lại lo lắng cho công tử cơ thể khó chịu còn ở trong xe, nhưng hắn đã ngất đi không biết gì bị Lục Niên mang khỏi xe ngựa, xung quanh vắng tanh chỉ còn Long Uyên đứng ngoài cùng y ở trong xe ngựa.

" Định Hà Dự" Long Uyên trầm lạnh mà nói.

Định Hà Dự lại run lên, tay càng ôm chặt bụng, vì quá kinh hoàng mà lại nôn ra.

" ụa…"

Long Uyên vốn đang tức giận nghe tiếng động khó nhịn này thì vọt thẳng vào.

Định Hà Dự một tay ôm bụng, một tay chống lên sàn xe, nôn khan không ngừng, khuôn mặt đầy nước mắt, cố gắng nâng lên thân hình yếu ớt, lùi về bên trong, đầu không ngẩng lên nhìn người vừa bước vào xe ngựa một cái.

Long Uyên nhìn thấy động tác hoảng sợ của y thì vừa đau lòng vừa tức giận, khuôn mặt xinh đẹp kia nay tái nhợt, cắn chặt môi, không tiếng động rơi nước mắt, còn tránh hắn, còn muốn tránh hắn.

" Dự nhi" Long Uyên nhìn y gọi một tiếng.

Một tiếng này vừa giống mẫu hậu gọi, lại mang theo tức giận, còn có bàn tay đang đưa tới lại không chút nào khiến anh khỏi bàng hoàng.

" đừng… xin huynh…" những lời này đã có lúc anh từng liên tục nói ra, đổi lại chỉ là sự mạnh bạo tàn nhẫn.

" ta làm gì ngươi sao?" Long Uyên tức điên lên, nắm lấy cổ tay anh kéo ra.

" a… không… đừng mà… không muốn…" Định Hà Dự hoảng loạn giãy dụa lên, nhưng một tay vẫn theo bản năng mà ôm lấy bụng.

" ta không làm gì, ngươi sao vậy, che cái gì, cho ta xem" Long Uyên thấy anh cứ ôm bụng thì gở tay y ra, rốt cuộc là y bị gì mà phải nhường ngôi thoái vị, không đợi kịp mà phải rời đi hoàng cung nhanh như vậy.

" không… xin huynh… tha cho ta đi…" Định Hà Dự đầy mặt nước mắt ngẩng lên nhìn hắn, nhất định phải bảo vệ bụng mình.

Dù trong bụng anh là con của hắn, nhưng liệu ai sẽ chấp nhận một nam nhân sinh con đây, còn chưa biết sinh ra cái gì nữa, nếu hắn biết mà muốn làm hại nó thì sao, anh chỉ có nó, anh sẽ không để hắn làm hại nó.

Long Uyên vừa muốn nổi khùng vừa không muốn làm anh hoảng sợ, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay y, bắt mạch lên.

" không cho… không muốn đâu… đừng hại nó… xin huynh mà… hức… hức… đừng hại nó…" Định Hà Dự biết hắn làm gì thì khóc lên thành tiếng, vừa van xin vừa đau khổ.

Long Uyên không tin được những gì mạch đập của y hiện ra, còn hại nó, hại ai, hại…

Kia là hoạt mạch đúng không? Long đại giáo chủ được truyền dạy tuyệt học của thần y Long cốc, lần đầu tiên nghi ngờ những gì mình được học, không tin trong bụng y có một h.ạt đ.ậu bé tí ti, cái mà y nãy giờ luôn bảo vệ.

" nói, nó là con ai" Long Uyên hít sâu một hơi, nâng cằm anh lên hỏi.

" không nói… không nói… " Định Hà Dự lắc đầu điên cuồng, muốn né khỏi ngực hắn.

" không nói? vậy để ta hủy nó đi, cũng không cần phải hỏi nữa" hắn đe doạ, tay đặt ở trên bụng y đè xuống.

" không… không… đừng mà… là con huynh… là con của huynh đã được chưa, huynh không muốn nó có thể xem như không có, chúng ta bèo nước gặp nhau, ta sẽ không bắt huynh nhận, huynh để ta đi, ta sẽ không bao giờ để huynh nhìn thấy, như vậy không được sao… ta đã làm gì nên tội… " Định Hà Dự như phát điên lên, kéo cổ áo hắn hét lớn, nước mắt rơi đầy mặt, đôi mắt kia ánh lên vẻ đau đớn không sao nói được.

" Dự nhi…" Long Uyên giữ lại hai tay đang dùng lực của y, tách nó ra.

" ta chỉ muốn giữ nó, hoàng quyền ta không cần, nó là cốt nhục của huynh, ta chỉ muốn nó thôi, không cần huynh phải tiếp nhận, không được sao…?" Định Hà Dự như mất hết sức lực, ngất đi.

" Dự nhi… Dự nhi… đáng chết… Dự nhi!! " Long Uyển vội cầm tay y lên xem, nộ khí công tâm, có khả năng ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

Hắn nhanh chóng ôm y ra khỏi xe ngựa, nhảy vυ"t lên con ngựa hắn cưỡi tới, thúc ngựa lao đi.

Hiện tại y đang mang thai, lại còn đau thương đến mức động thai khí, giờ chỉ có thể giúp y bảo vệ tâm mạch, trở về Tuyết quốc, ở đó có tuyết liên ngàn năm, chỉ có nó mới xua tan u khí trong tâm mạch, vừa bảo vệ được đứa nhỏ, đứa nhỏ của y và hắn.

Hắn không bao giờ ngờ được, một chuyến đi Định quốc, hắn tìm thấy người hắn yêu, đúng vậy, hắn yêu y, có lẽ y cũng thích hắn, nhưng chuyện kia đã khiến y nghĩ rằng hắn ghét y, nên mới không nghe hắn nói, có đứa nhỏ cũng muốn rời đi, còn sợ hắn gϊếŧ nó, hắn mừng còn không kịp sao sẽ gϊếŧ nó đây.