Chương 6

Cậu đau đến bật khóc, lần đầu tiên mà cậu cầu mong mãi mới có lại cho cậu trải nghiệm đau khổ vô cùng. Cậu bị anh ta làm bảy ngày bảy đêm, c̠úc̠ Ꮒσα và khoang sinh sản bị mạnh bạo khai phá, nơi mang thai cũng bị trở thành cái bao của dươиɠ ѵậŧ, chẳng biết xấu hổ mà phun ra nuốt vào thứ vũ khí sắc bén nóng hổi của Alpha. Cậu bị làm nhiều đến mức cả giường đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ, khóc đến cạn nước mắt nhưng Alpha còn không hài lòng: “Kẹp chặt vào, cơ thể cứng ngắc chỉ có bên trong là mềm một chút, ngoại trừ tôi thì chẳng ai thèm đυ. một thằng beta như cậu đâu.”

Thân thể Beta không mềm mại như của Omega, khoang sinh sản của bọn họ cũng đã suy thoái, không giống Omega, chỉ sờ một cái đã chảy nước. Beta cũng không dễ động tình, nếu làm bên thừa nhận thì còn phải chịu rất nhiều đau đớn, cần bạn giường dịu dàng che chở, làm đủ màn dạo đầu.

Nhưng Lục Lâm chán ghét Giản Lộc nên sao có thể dịu dàng với cậu. Trong mấy năm ở bên nhau, Lục Lâm đều đâm thẳng vào, chưa bao giờ để ý cảm thụ của cậu. Vì thế, sau mỗi lần lên giường, Giản Lộc đều phải nằm trên giường mấy ngày.

Thế nên cậu đã sớm sinh ra nỗi sợ đối với chuyện đó, thậm chí là có tâm lý mâu thuẫn. Cậu cầu xin thiếu niên: “Tuyến thể và khoang sinh sản của Beta đã suy thoái, lại không có pheromone, không bằng Omega. Tôi dùng phương thức khác trả tiền cho cậu được không?”

Hầu Duệ Hiên cười khẽ, cúi người tới gần Giản Lộc, đầu hướng về phía cổ của đối phương. Cậu ta ngửi một chút, nói: “Chút tiền lương đó của cậu có thể trả hai mươi vạn sao? Tuyến thể suy thoái pheromone cũng sẽ rất nhạt nhưng không có nghĩa là không có. Trên người cậu có pheromone tuy rất nhạt nhưng tôi vẫn có thể ngửi ra được, mùi hương ấm áp hơi ngọt, giống cái gì nhỉ? Ruộng lúa mạch dưới ánh mặt trời?”

Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Giản Lộc. Hai mắt nhìn thẳng nhau, cậu ta nhếch môi nói: “Hơn nữa, khoang sinh sản không được thì không phải cậu còn có một bộ phận khác sao?”

Trong ánh mắt khϊếp sợ của người dưới thân, tay cậu ta chậm rãi di chuyển xuống dưới, dừng ở trên bụng. Cậu ta mờ ám vẽ một vòng tròn trên đó: “Vừa rồi bác sĩ chụp X quang cho cậu, phát hiện một thứ kỳ lạ. Cậu nói xem, một Beta nam như cậu, sao lại có…”

Không quan tâm đến lời cầu xin của cậu, cậu ta ấn xuống vị trí của tử ©υиɠ, nói tiếp: “Một cái tử ©υиɠ?”

Giản Lộc run rẩy lên, tất nhiên người song tính là món hàng rất được săn đón trong giới quý tộc. Một khi bị phát hiện là người song tính, họ không thể thoát khỏi số phận bị bán đấu giá và giam cầm.

Đôi mắt màu hổ phách ngập nước, cậu giãy giụa nói: “Đó là khoang sinh sản biến dị, tuy tôi là người song tính nhưng phát triển không hoàn chỉnh.”

Hầu Duệ Hiên khẽ hôn lên đôi mắt run rẩy của cậu: “Cậu không cần lo tôi sẽ bán cậu đi, cậu chỉ bị một mình tôi đυ. thôi. Giờ tôi kiểm tra cho cậu nhé, để xem có phải bên dưới của cậu có một con bướm nhỏ thật hay không.”

“Không có, không có bướm, không có.” Giản Lộc nói năng lộn xộn.

Hầu Duệ Hiên dùng một tay giữ chặt đôi tay của cậu, một tay khác lại lần mò xuống dưới. Cậu ta vừa cởϊ qυầи của cậu vừa nói: “Đừng sợ, tôi chỉ chào hỏi nó một cái thôi.”

Hai mắt của Hầu Duệ Hiên sáng ngời, dươиɠ ѵậŧ trong đũng quần đã sớm cương lên. Nhà cậu ta rất nghiêm khắc, cha mẹ cấm cậu ta quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước khi thành niên. Bây giờ chỉ còn một tuần nữa cậu ta đã là người trưởng thành, bạn bè cùng lứa bên cạnh đã đổi không biết bao nhiêu bạn giường mà cậu ta thậm chí còn chưa nhìn thấy âʍ ɦộ bao giờ.

Quần dễ dàng bị kéo xuống, Hầu Duệ Hiên giống như chó nhìn thấy xương, gấp không chờ nổi mà vội dời tầm mắt nhìn vào nơi bí ẩn kia.

Bởi vì tư thế nên lấy thị giác của cậu ta thì sẽ nhìn đến qυầи ɭóŧ của Giản Lộc trước.

Đó là qυầи ɭóŧ tứ giác đơn giản nhất của đàn ông, chất vải thô ráp, ở chỗ đũng quần quấn một xấp giấy vệ sinh dày.

Giản Lộc tiếc tiền mua băng vệ sinh nên dùng giấy vệ sinh rẻ tiền nhất để đối phó kỳ kinh nguyệt.

Giấy vệ sinh được xếp ngay ngắn chồng lên nhau, bởi vì ma sát khi đi lại nên có rất nhiều nếp nhăn. Trên nền giấy trắng tinh là một mảng máu lớn đỏ sậm.

Giản Lộc chợt cảm thấy cơ thể bị đè nặng, cái đầu tóc xù của Hầu Duệ Hiên để ở ngực cậu, không hề có phản ứng gì khác.

Cậu duỗi tay đẩy người ra, Hầu Duệ Hiên theo lực của cậu mà ngã xuống mép giường rồi ngã lăn ra đất, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Hầu Duệ Hiên, sinh viên năm ba của học viện quý tộc Arid, gia cảnh giàu có, bá đạo không sợ trời không sợ đất nhưng lại là người mắc hội chứng sợ máu.