Chương 20

Có lẽ do quá mức chuyên tâm gọi điện, Lạc Khuynh Nhan cũng không chú ý đôi mắt xanh thẳm thâm tình bên ngoài lớp kính thủy tinh.

Cô một bên cầm điện thoại, một bên tùy ý chọn kiểu dáng bra.

"Chị đi tắm trước, mua xong cái có kích thước của chị em sẽ về liền... chị, là kích thước chị lớn chứ bộ, em đã chọn được kiểu dáng nhưng lại không có kích thước của chị..."

Nói đến đây, sắc mặt Lạc Khuynh Nhan càng trở nên đỏ ửng, mà cô lại không muốn chọn kiểu dáng nàng không thích, đành phải quấn quít tại chỗ này.

"Đúng rồi, lúc nãy em có căn dặn khoảng mười giờ đưa bữa sáng đến... chị không cần ra đây, mua xong em sẽ trở lại ngay..."

Cuối cùng, Lạc Khuynh Nhan không thể không dụ dỗ Thẩm Mộng Hi. Bởi vì Thẩm Mộng Hi vừa tỉnh dậy không thấy cô liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, giống như lúc này không muốn cúp máy, thúc giục cô mau mau trở lại, bằng không nàng liền đi ra chỗ cô.

Mười phút trôi qua, rốt cuộc Lạc Khuynh Nhan không nhịn được nữa.

"Nếu không phải chị nói nhảm nhiều vậy, em có thể xong sớm đã trở lại từ lâu rồi."

Dừng một hồi, Lạc Khuynh Nhan lại dỗ dành nói.

"Bà xã, chị ngoan ngoãn đi tắm, tắm xong em về liền."

Quả nhiên, từ "bà xã" này hết sức công hiệu, cuối cùng Thẩm Mộng Hi mới quyến luyến không thôi đồng ý cúp máy. Xem ra, nàng đang một mực đợi Lạc Khuynh Nhan gọi nàng như vậy đây mà...

Sau khi cất điện thoại Lạc Khuynh Nhan bất đắc dĩ thở dài, hôm qua Thẩm Mộng Hi xé rách áσ ɭóŧ của các cô, may là cô còn cái dự trữ, bằng không chỉ đành gọi phục vụ phòng mua áσ ɭóŧ giúp, xấu hổ phải chết a! (ai mà nghĩ ra 'phương diện' kia đc chứ, chỉ có tui đồ nham nhở mới liên tưởng thoai =)))))

Nhìn bra bày la liệt trước mắt, có rất nhiều loại, Lạc Khuynh Nhan đành bắt đầu lựa lại, hy vọng có thể nhanh chút chọn cái có kích thước phù hợp, lâu chút nữa, sợ rằng nàng sẽ đi ra tìm cô.

Lúc này, cô cảm thấy bả vai mình bị người ta vỗ nhẹ một cái, vốn cho rằng Thẩm Mộng Hi không nghe lời chạy ra tìm cô, vì vậy sắc mặt không tốt xoay người lại. Nhìn thấy khuôn mặt người lai vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc, không khỏi sững sốt một chút.

An Mộ Ca đối Lạc Khuynh Nhan ngọt ngào nở nụ cười.

"Hi! Trùng hợp vậy."

Sắc mặt cô ung dung mà trấn định, phảng phất như bạn cũ nhiều năm không gặp bỗng gặp lại vậy. Nhưng chỉ cô mới biết, thời khắc cô bước vào tiệm áσ ɭóŧ, trong lòng có bao nhiêu thấp thỏm bất an, sợ Lạc Khuynh Nhan trong lúc nhất thời sẽ không nhớ nổi cô là ai.

Lạc Khuynh Nhan nhất thời tỉnh táo, cũng miễn cường nở nụ cười với An Mộ Ca, như cơn gió mát nghênh hợp với ánh nắng vậy, rạng rỡ mà thanh nhã.

"Lâu không gặp rồi, Mộ Ca, cô cũng đến nghỉ mát?"

Lạc Khuynh Nhan chẳng qua chỉ khách sáo nói.

An Mộ Ca nghe vậy, nhất thời nở hoa trong lòng, Lạc Khuynh Nhan nhớ cô, thậm chí còn hỏi thăm cô.

"Cũng coi là vậy, chị cũng đến nghỉ mát sao?"

Dù nội tâm rất kích động, nhưng An Mộ Ca vẫn giả vờ nhàn nhạt hỏi.

"Trường học nghỉ hè, vừa vặn rãnh rỗi, cho nên cùng chị ấy đến đây."

Lạc Khuynh Nhan khái quát đơn giản, đồng thời nói thêm Thẩm Mộng Hi vào, cũng không phải cô cố ý, chỉ là cô gái đang đắm chìm trong hạnh phúc lúc trò chuyện, luôn sẽ lơ đãng nhắc đến người yêu của mình.

Thân thể An Mộ Ca cứng đờ, vốn sắc mặt rạng rỡ trong nháy mắt trở nên tái nhợt, vốn cái tay không biết nên để ở đâu cũng bất giác nắm chặt lấy váy, bối rối túm chặt.

"Những năm qua, chị vẫn ổn chứ?"

An Mộ Ca bỗng mở miệng hỏi, giọng có chút nghẹn ngào.

Lạc Khuynh Nhan nhất thời hiểu ra, ba năm qua An Mộ Ca vẫn không quên được cô, còn là từng giây từng phút đều giữ trong lòng, lắng đọng càng lâu theo thời gian thì sẽ càng sâu sắc, không thể không để cô bận tâm.

"Vẫn tốt, cô thì sao? Những năm qua có phải đã gặp được người thích hợp rồi không?"

Lạc Khuynh Nhan tận lực nghiêng về đề tài này, cô không muốn An Mộ Ca hỏi đến chuyện của cô, như vậy ngược lại sẽ càng không buông bỏ được.

An Mộ Ca rủ đôi mắt xuống, lắc đầu.

"Không có, em cảm thấy độc thân tốt lắm."

An Mộ Ca không nói thật lòng.

Thật ra ba năm này cô không những thu thập thông tin liên quan đến Lạc Khuynh Nhan, thậm chí còn ngây ngốc chờ đợi cô ấy. Cô vọng tưởng một ngày nào đó, tình cảm của Lạc Khuynh Nhan với Thẩm Mộng Hi sẽ dần dần phai nhạt, dù sao tình yêu rồi cũng sẽ có hạn sử dụng... nhưng cô không giống, cô yêu Lạc Khuynh Nhan hai mươi mấy năm đã hết thuốc chữa, tình cảm sớm đã thăng hoa đến một loại cảnh giới không có sơ hở nào để tấn công, cô có thể vô điều kiện theo Lạc Khuynh Nhan, bảo vệ cô ấy, Thẩm Mộng Hi làm được, cô cũng có thể làm được. Thậm chí sẽ còn tốt hơn, xuất sắc hơn.

Cho dù thời gian chờ đợi sẽ dài đằng đẵng, nhưng cô vẫn muốn chờ đợi, bởi vì ít ra sự chờ đợi đằng đẵng ấy chống đỡ để cô sống đến hiện tại, một cuộc sống giữa một thế giới mà bản thân nhất định phải liều mạng phấn đấu.

Lạc Khuynh Nhan hiểu rõ mỉm cười, cũng không vạch trần, chỉ là cười như không cười nhìn An Mộ Ca, cho đến khi làm An Mộ Ca quẫn bách không thôi mới mở lời thành thật nói.

"Nếu gặp được người thích hợp, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ thời cơ đó..."

Giống như cô với Thẩm Mộng Hi vậy, năm đó rõ ràng ở bên nhau, nhưng lại vì để cái tự do phóng khoáng của mình lừa gạt mà lãng phí không ít thời gian, cũng xém chút nữa hủy hoại Thẩm Mộng Hi, để các cô phải nuối tiếc cả đời.

"Lạc Khuynh Nhan, không cần chị giả mù sa mưa, chuyện của em em sẽ tự xử lý."

An Mộ Ca nghe vậy, đột nhiên giận dữ, Lạc Khuynh Nhan biết rõ mình không buông được chị ấy, còn thành thật cảnh báo mình như vậy, là cố ý muốn chọc mình tức chết sao!

Nhưng vừa gào xong An Mộ Ca liền hối hận, cô vốn không muốn mắng Lạc Khuynh Nhan, nhưng cô không nhịn được, cô thấy Lạc Khuynh Nhan một bộ chắp tay dâng cô cho người khác, cô giận không hít thở nổi, dù rốt cuộc cô cũng đâu tính là người của Lạc Khuynh Nhan...

Ba năm qua tiếp xúc với nhiều người, khiến tính tình cô cũng trở nên nội tâm nhiều, không ngờ vừa gặp Lạc Khuynh Nhan trong nháy mắt liền bị công phá, Lạc Khuynh Nhan quả thật là khắc tinh của cô.

Thấy Lạc Khuynh Nhan nhìn chằm chằm cô thật lâu không trả lời, An Mộ Ca nhất thời luống cuống tay chân.

"Lạc Khuynh Nhan, em còn có việc, đi trước."

Giữ em lại, giữ em lại đi...

"Đi đường cẩn thận."

Vốn còn ảo tưởng Lạc Khuynh Nhan sẽ giữ cô lại, không ngờ Lạc Khuynh Nhan sẽ nói bốn chữ này với cô, khiến lòng cô như tro tàn, lòng tự trọng bị tổn thương, đạp đôi cao gót khó thể nén chịu ảo não rời khỏi tiệm áσ ɭóŧ.

Mềm lòng, mới là tàn nhẫn nhất đối với em.

Lạc Khuynh Nhan thương tiếc lắc đầu, sau đó chọn áσ ɭóŧ. Chỉ là khiến cô cảm thấy mừng, chính là An Mộ Ca tư thế rất quyến rũ ưu nhã, không hề giống với đầu ba năm trước, nghĩ đến có lẽ em ấy đã chữa lành chân... (người ta là rình rập chế, mặc cho chế nhìn đó, không phải được như chế nghĩ đâu ==+)

Đợi Lạc Khuynh Nhan chọn xong bra, lúc cô hoàn tất hướng cửa tiệm rời khỏi, An Mộ Ca mới quyệt miệng bước ra từ cửa hàng bán đồ lưu niệm. Cô thế nhưng đã ba năm không gặp Lạc Khuynh Nhan, mặc dù lúc đó mình là trong ngoài bất nhất rời đi, nhưng cũng không có chiều hướng trở lại tiếp tục lưu ý Lạc Khuynh Nhan, dù là ngắm nhìn chị ấy từ xa cũng được.

Nhưng ngay lúc Lạc Khuynh Nhan cầm túi xách tuyệt đẹp, đi đến sảnh lầu trệt trung tâm mua sắm, một nhóm đàn ông mặc đồ đen, tay cầm súng máy hạng nặng đột nhiên vọt vào trung tâm.

"Tất cả không được nhúc nhích, đứa nào còn lộn xộn, tao bắn thành tổ ong ngay lập tức."

Trong đó gã đàn ông cầm đầu lớn tiếng hô xong, giơ súng máy tùy ý bắn càng quét, hăm dọa đám người ở đây.

"Á..."

Nhất thời, trung tâm mua sắm loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai nổi lên tứ phía, âm thanh bất an kinh hoảng không ngừng truyền đến bên tai.

"Lạc Khuynh Nhan, ngồi xuống."

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan cách vị trí đám côn đồ quá gần, rất có thể sẽ bị đám côn đồ bắt làm con tin, kinh hoảng đạp giày cao gót khập khễnh chạy về hướng Lạc Khuynh Nhan.

Năm đó chân cô bị thương trải qua một thời gian dài điều trị, lúc đi lại sẽ được như người bình thường, nhưng bởi lúc ấy đã để lỡ cơ hội chữa trị tốt nhất, nên đã để lại hậu chứng không nhỏ, chỉ cần lúc làm động tác kịch liệt, cô đi đứng sẽ không được cân đối, người khác tùy tiện cũng có thể nhìn ra cô không được lành lặn.

Lạc Khuynh Nhan nghe thấy tiếng hét của An Mộ Ca, vội vàng ngồi xuống, sau đó một đôi giày cao gót vượt qua đỉnh đầu, hướng đến tên côn đồ ngay giữa, chuẩn bị tiến lên để bắt giữ cô.

"Mẹ nó, con đàn bà thối, chán sống rồi hả."

Tên cồn đồ bị giày cao gót đạp trúng giận tím mặt, giơ khẩu súng máy trên tay liền chuẩn bị hướng An Mộ Ca nổ súng.

<đoàng> mấy tiếng súng vang lên, đạn văng ra, tên côn đồ ngã trên mặt đất, còn đè lên một người phụ nữ, mà người này chính là Lạc Khuynh Nhan.

Một tên côn đồ giận không kềm được, lôi kéo mái tóc dài của Lạc Khuynh Nhan, hung hăng bứt cô đến trước người, không một chút thương hoa tiếc ngọc.

"Nếu mày muốn chết, vậy ông sẽ thành toàn cho mày."

Vừa nói, liền đưa tay bóp chiếc cổ dài thon thả của Lạc Khuynh Nhan.

Những tên côn đồ còn lại thấy vậy, cũng không để ý, bọn chúng chỉ chú trọng con tin, kéo dài thời gian, làm vậy mới có thể thu hút toàn bộ lực chú ý của cảnh sát, để nhóm người thiếu chủ mang súng ống đạn dược theo đường thủy bỏ trốn.

Nhưng mà, tên côn đồ nọ còn chưa sử dụng lực, đã bị một mùi thơm mềm mại đánh về phía hắn, làm hắn trật chân ngã xuống, sau đó mùi thơm như một con sư tử giận dữ không thể ngừng lại đập giày cao gót trong tay vào đầu hắn.

"Tổn thương chị ấy... ta liều sống liều chết cũng không nỡ để chị ấy bị thương, mi lại tổn thương chị ấy, hôm nay không phải mi chết thì là ta chết..."

Người nọ cho dù thân thủ rất cao, nhưng An Mộ Ca lại cưỡi lên người hắn không biết trời trăng ra sao, lực giày cao gót mạnh mẽ liền đập vào đầu không ngừng, cũng đủ để hắn choáng đầu hoa mắt, khiến hắn không đẩy cô ra được.

Nhìn đồng bọn bị đánh, tên cầm đầu chĩa súng về hướng An Mộ Ca, chuẩn bị bóp cò. Cho dù hai người phụ nữ trước mặt hắn nhan sắc khuynh thành đi nữa, nhưng phá hỏng kế hoạch của bọn chúng, đều không thể giữ...

Lạc Khuynh Nhan thấy vậy, bất chấp thở hổn hển, vội vàng tiến lên ôm lấy An Mộ Ca kéo cô ra khỏi thân thể tên côn đồ.

<đoàng> lại một tiếng súng vang lên, nhưng bị bắn trúng không phải An Mộ Ca, mà tên côn đồ đang chuẩn bị hướng An Mộ Ca nổ súng. Tên côn đồ nọ bị một phát xuyên thủng thái dương, nặng nề ngã xuống đất. Thoáng chốc, nền nhà sạch sẽ của trung tâm mua sắm lưu lại bãi máu đỏ tươi.

Lúc này, mọi người mới phát hiện một nhóm đàn ông mặc âu phục đen xuất hiện trên lầu một trung tâm mua sắm, đeo kính đen, tay cầm khẩu súng trường. Lúc này bọn chúng không hề để ý an toàn của mọi người, bắt đầu nả súng về phía bọn côn đồ dưới sảnh tầng trệt.

An Mộ Ca hoàn toàn không để ý mọi chuyện chung quanh, như nổi điên lên đập tên côn đồ cô đang cưỡi trên, cho đến khi đầu hắn bị đánh nứt chảy máu, đã hôn mê bất tỉnh, cô cũng không ngừng tay, bất luận Lạc Khuynh Nhan có khuyên can sau lưng như thế nào cũng vô dụng. Lúc này An Mộ Ca tựa như bị quỷ nhập, vốn đôi mắt xanh thẳm tinh khiết cũng trở nên có chút ửng đỏ, mặt mũi dữ tợn hung ác, cả người đều nồng nặc toát ra lệ khí.

Cuối cùng, cô làm ra hành động kinh người, để cho toàn bộ người tại chỗ này nhìn thấy mỗi cử động của cô đều rét run kinh hoảng, bồn nuôn muốn ói.

Cô lại cầm khẩu súng hạng nặng đánh rơi bên cạnh tên côn đồ, sau đó nặng nề đập vào mặt hắn...

"Tổn thương chị ấy, cho mi tổn thương chị ấy..."

An Mộ Ca chỉ cảm thấy có chất lỏng bắn lên mặt mình, vô cùng khó ngửi, còn tản mát một mùi tanh hôi.

Lạc Khuynh Nhan ngược lại hít một hơi khí lạnh, đè nén cảm giác cơn buồn nôn mãnh liệt, từ sau lưng ôn nhu gọi An Mộ Ca.

"Ngả Luân."

Như vào thời gian năm đó, lúc Lạc Khuynh Nhan chỉ có thể gọi cô 'Ngả Luân'. Âm thanh êm ái dễ nghe, còn là tiếng gọi này, nhất thời để An Mộ Ca có chút hoảng hốt...

Thấy An Mộ Ca dừng lại hành động kích động của mình, quay đầu, mặt mày đầy máu, mê mang lại mừng rỡ ngắm nhìn cô, trong lòng Lạc Khuynh Nhan từng trận phát đau.

"Ngả Luân, ngoan, đừng đánh nữa, đầu hắn đã bị cô... đánh bể rồi..."

Lạc Khuynh Nhan nhẹ nhàng êm ái ôm An Mộ Ca vào ngực, để khuôn mặt dính đầy máu của cô ấy chôn thật sâu vào hõm cổ mình, không để cô quay đầu nhìn xuống thi thể có khuôn mặt đã lõm xuống không còn lành lặn.

Nhưng vào lúc này, cảnh sát mới ung dung chạy vào hiện trường, còn hiện trường chỉ còn lại thi thể đám côn đồ mặc đồ đen và một đám người bị kinh hoảng quá độ.

Đương nhiên, còn có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi trên thi thể một tên côn đồ, ôm nhau thật chặt, khắp người đầy máu...

Còn nhóm đàn ông mặc âu phục đen bỗng từ trên trời rơi xuống kia, đều biến mất không còn dấu vết, nếu không phải hiện trường loang lổ vết máu, thi thể những tên côn đồ nằm ngổn ngang, ai cũng sắp cho rằng nhóm người bí ẩn nọ là ảo giác do họ sinh ra.

"Hai vị tiểu thư, mời hai cô theo chúng tôi trở về phân cục một chuyến."

-----------------------------------------------------------

Âu Dịch thủ đoạn lắm chứ chẳng phải 'trai ngoan' như mình đã lầm tưởng ="=

Cơ mà hông phải đả kích An An, nhưng An An với chị Lạc giống con hơn là ngừ yêu á, với lại thì ra do chân An An di chứng nên An An mới không chịu mang giày cao gót hả T.T, thôi đến với tỷ đi a, ngừ ta cũng hao tổn tâm sức với An An chứ hông phải tâm đâu. Từ từ rồi An An sẽ nhận ra.