Chương 22

Tại cửa chính phân cục Bắc Ngạn, một chiếc xe Lincoln sang trọng dài ngoằng dừng lại...

Tất cả nhân viên trên xe đều xuống theo thứ tự, xếp thành hai hàng chỉnh tề rất dài dẫn đến chiếc xe Lincoln, cảnh sát trên lầu ngó xem cũng kinh ngạc khϊếp sợ, trước cửa phân cục đều đông nghịt một mảnh, cảm giác giống như bọn họ đang bị bao vây vậy, Mạch gia đến là muốn phá dỡ phân cục sao? Lại đem theo hơn hai trăm người đến...

Người đàn ông tuấn tú mặc bộ âu phục hàng hiệu dẫn đầu đi đến bên ngoài cửa xe ghế sau của chiếc Lincoln, cúi chào thật thấp trước người ngồi trong xe, sau đó cúi người, dùng cái bao tay màu trắng mở cửa xe.

"Đại tiểu thư, mời cô xuống xe."

Người đàn ông hèn mọn cúi đầu, dường như không dám ngẩng đầu xúc phạm cô gái ngồi bên trong.

Một đôi chân ngọc mang đôi xăng-đan thấp màu trắng bước ra, ngay sau đó cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn không chút nào che giấu lộ ra, sau đó bên tai truyền đến giọng nữ giới lạnh lùng dễ nghe.

"Đi thôi, đi đón khách quý."

Sau khi cặp đùi xinh đẹp sáng bóng như ngọc biến mất trước tầm mắt, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu theo sát từng nhịp bước của cô gái.

Nhân viên của Mạch thị tràn vào phân cục như trận lũ lụt, làm cục trưởng Trương vội vàng ra tiếp đón nhìn thấy mà chóng mặt, đây là đến dỡ nhà sao?

Lúc này, người đàn ông dẫn đầu Mạch thị tiến lên đối cục trưởng Trương thú vị mà sâu xa nói.

"Cục trưởng, lâu rồi không gặp."

Sau đó ánh mắt hắn có phần xâm lược nhìn quanh đại sảnh phân cục, tiếp tục nói.

"Xem ra kiến trúc sư của Mạch thị không tồi, nơi này sửa sang lại trông đẹp mắt hơn."

Cục trưởng Trương lấy lại bình tĩnh, sau đó nghiêm túc nói.

"Chỉ là phân cục nhỏ bé, chỉ được cái đẹp đẽ, ngược lại Vương Cẩm tiên sinh đến, để cho tôi cảm thấy thật ngoài ý muốn."

Vương Cẩm cười nói.

"Ông khách khí rồi, ngay cả khách quý của đại tiểu thư mà các ông cũng dám mang về, đại tiểu thư của chúng tôi đích thân đến đón cô ấy, không dám xem là gì."

Cục trưởng Trương nghe vậy, quá mức khϊếp sợ, đại tiểu thư Mạch gia đích thân đến đón người? Rốt cuộc bọn chúng đã bắt ai về?

Lúc này, đám người mặc cả người một màu đen bỗng bắt đầu cúi đầu theo thứ tự, cung kính tránh ra nhường đường...

Chỉ thấy nhanh chóng từ trong đám người một cô gái người lai xinh đẹp có mái tóc quăn lọn to màu nâu, mặc quần cụt áo tơ lụa trắng lộ vai tiến lên. Da thịt cô gái trắng như tuyết, vóc người cao gầy đẹp tuyệt, ngũ quan rõ ràng cực kỳ tinh xảo. Nhưng xinh đẹp nhất chính là đôi mắt màu xanh nhạt của cô gái, đôi mắt trong veo như nước, lúc nhìn quanh, tự thân một phen khí chất cao quý thanh nhã, lãnh ngạo kỳ ảo rất câu hồn đoạt phách, để cho người ta không thể không ngày đêm mong nhớ.

Cục trưởng Trương nhất thời đôi mắt mơ màng, nuốt nước miếng một cái thèm thuồng nhõ dãi, lắp bắp nói.

"Xin hỏi ngài chính là Mạch đại tiểu thư?"

Mạch Dư Ninh liếc nhìn cục trưởng Trương đang rất khẩn trương, cũng không để ý đến hắn.

"Ra đây."

Cô cũng không quay đầu kêu lên, thanh âm thoáng thanh nhã rất dễ nghe, như khúc cao sơn lưu thủy thẩm thấu vào lòng người.

Cô vừa dứt lời, từ trong đám người mặc âu phục đen, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính gọng vàng, hơi mập lùn chen ra. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Mạch Dư Ninh, đầu tiên đối với Mạch Dư Ninh kính sợ gật đầu, sau đó ánh mắt cao ngạo nhìn về cục trưởng Trương.

"Không nghĩ đến đến đón khách quý của Mạch đại tiểu thư, lại để cho hội trưởng công hội luật sư đến chơi. Hồng đại luật sư..."

Cục trưởng Trương hàn huyên vài câu, hắn ý thức được mình không hề được Mạch tiểu thư để vào trong mắt. Nhưng hắn lại cảm thấy chuyện như vậy là dĩ nhiên, dù sao nghe nói Mạch đại tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, cho dù Mạch lão gia đứng ở đây, Mạch đại tiểu thư cũng chưa chắc sẽ có sắc mặt tốt.

Luật sự Hồng nhìn vẻ mặt hờ hững của Mạch Dư Ninh, sau đó cười nói với cục trưởng Trương.

"Chúng tôi có thể gặp khách quý của đại tiểu thư một chút không?"

Cục trưởng Trương nghe vậy.

"Xin hỏi khách quý của đại tiểu thư là vị nào?"

Mỗi ngày nghi phạm bị bắt về rất nhiều, hắn làm sao biết là khách quý của Mạch đại tiểu thư.

Lúc này, đôi môi mỏng mê người của Mạch Dư Ninh khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nhả ra năm chữ.

"Ngả Luân An Đức Mỗ."

Luật sư Hồng vội vàng tiếp câu.

"Chính là một trong hai cô gái bị cấp dưới của ngài mang về hai mươi lăm phút trước."

Ngay lúc Mạch Dư Ninh luật sư Hồng và Vương Cẩm đến hỏi thăm không lâu, đám người mặc đồ đen ở đại sảnh từng người trở lại xe, thì có thêm một cô gái dung mạo yêu dị xinh đẹp đến.

Đầu tiên Tiểu Lục kinh hãi run sợ nhìn lại chỗ đại sảnh tầng trệt, sau đó thấy cửa phân cục lại đến một cô gái thần sắc hoảng hốt mất kiểm soát. Tiểu Lục định thần nhìn lại, không được, hôm nay sao thế này, lại có một mỹ nhân đến phân cục, đầu tiên là hai cô gái nghi phạm, sau đó là Mạch đại tiểu thư cực kỳ thần bí, suốt ngày chỉ ở trong khuê phòng, rồi thì đến cô gái quyến rũ yêu dị này.

Chỉ là, Tiểu Lục cẩn thận nhìn lại, thì lại càng phát ra kinh hãi, chỉ thấy cô gái mặc một chiếc váy ngủ màu xanh da trời gần như trong suốt cùng một đôi dép lê, mái tóc nâu quăn dài hơi ẩm ướt. Nhưng làm người ta kinh hãi nhất chính là bên trên lớp da thịt trần trụi tràn đầy những dấu hôn hồng diễm, bất luận là cánh tay ngọc thon dài, hay là xương quai xanh tinh xảo quyến rũ, cũng đều chứa đầy những dấu hôn. Tầm mắt hơi dịch xuống, dây áo ngực lại có dấu hiệu bị xé rách, vô tình lộ ra dấu vết hồng nhạt lưu lại trên cái khe rãnh trắng nõn nà, mười phần là bộ dạng vừa bị bạo hôn xong.

Lúc này, cô gái cũng chú ý thấy Tiểu Lục, sắc mặc cứng ngắc tái mét hướng về phía cô đi đến.

Tiểu Lục vội vàng tiến lên, cởϊ áσ khoác nhân viên hành chính trên người mình xuống, chuẩn bị khoác cho cô gái.

"Cô ơi, không có chuyện gì, không cần sợ hãi..."

Tiểu Lục tự nhiên là phải an ủi.

Thế mà, cô gái cũng không cảm kích, tay ngọc vung lên, đem áo khoác cô định khoác cho nàng hung hăng làm cho rơi xuống đất. Sau đó vẻ mặt giống như vẻ mặt của người mẹ giận dữ sắp đánh cảnh sát, vì đứa con mình đã bị mất tích khó hiểu.

"Nhan nhi đâu rồi? Các người đưa Nhan nhi của tôi đi đâu?"

Mặc dù thanh âm của người phụ nữ bất an nóng nảy, nhưng lại tràn đầy từ tính, vô cùng dễ nghe.

"Hả?"

Tiểu Lục mặt đầy mờ mịt bối rối.

Nhan nhi? Ai a? Người đã hãʍ Ꮒϊếp cô ấy sao? =)))))))))))))))))))~~~~

Đồng nghiệp chung quanh thấy khí tràng lạnh lùng của cô gái tuyệt mỹ yêu dị quyến rũ, ánh mắt tràn đầy sát ý, đôi mắt đỏ ửng long sòng sọc, vội vàng tiến lên giúp đỡ khuyên giải. Chẳng phải bị người ta cưỡиɠ ɠiαи sao, cũng không phải Tiểu Lục làm, sao giận cá chém thớt với người vô tội?

Nhưng mà, ai cũng không ngờ rằng, bọn họ còn chưa đến gần cô gái giận dữ kia, thì một đám đàn ông cao lớn mặc quân phục sĩ quan vọt vào, sau đó chạy đến trước mặt cô gái, cúi chào.

"Báo cáo, nhân viên và luật sư đã đến đủ."

Tiểu Lục cảm thấy mình sắp ngất xỉu, những người đến là thần thánh phương nào a?

Cục trưởng Trương còn chưa xử lý chuyện Mạch Dư Ninh xong, lại nhận được điện thoại của bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, nói Thẩm đại tiểu thư ở đại lục đến phân cục chơi, dặn dò hắn tiếp đãi chu đáo, ngàn vạn lần không thể đắc tội nàng, nếu không sẽ kết thù với Lục tướng quân chấp chưởng quân quyền ở đại lục.

Mạch Dư Ninh theo nhân viên tổ trọng án đến trước cửa phòng thẩm vấn, sau đó phân phó Vương Cẩm đi gõ cửa.

"Ai vậy?"

Đội trưởng Trương tức giận hỏi, sau đó đi mở cửa, cũng không thể để Lăng Linh ngũ tiểu thư Lăng gia đi mở cửa được.

Đập vào mắt là cô gái người lai có khí chất thanh nhã, dung mạo xinh đẹp.

"Cô là?"

Đội trưởng Trương run rẩy hỏi, bởi vì hắn đã chú ý thấy Vương Cẩm quản gia Mạch gia và hội trưởng công hội luật sư bên cạnh cô ấy.

"Chúng tôi đến làm thủ tục bảo lãnh cho tiểu thư An Đức Mỗ và Lạc tiểu thư."

Luật sư Hồng mở miệng.

Đội trưởng Trương nhất thời hiểu ra người phụ nữ trước mắt mình là ai, tranh thủ nhường đường.

Lạc Khuynh Nhan ôm An Mộ Ca mờ mịt nghi hoặc nhìn về đám người Mạch Dư Ninh.

"Các người là?"

Lạc Khuynh Nhan không rõ cho nên hỏi, cô không biết những người này.

Mặc Dư Ninh mắt lạnh liếc nhìn về hướng Lạc Khuynh Nhan, sau đó khóe miệng hơi giơ lên.

"Tôi là bạn của An Mộ Ca."

Dù trên người hai người máu me rất nhiều, nhưng thông qua cấp dưới báo cáo, Mạch Dư Ninh cũng coi như yên tâm, An Mộ Ca cũng không bị thương, chỉ là hành động của cô ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Chỉ là, cô có thể giải quyết hết thảy những chuyện này.

An Mộ Ca vùi đầu trong ngực Lạc Khuynh Nhan nghe vậy, chẳng qua chỉ hơi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dính đầy máu.

"Em không quen biết cô ta."

An Mộ Ca nhìn Mạch Dư Ninh một chút, hờ hững nói.

Hai chân mày Mạch Dư Ninh hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó khẽ cười nói.

"Rồi chúng ta sẽ biết."

An Mộ Ca không tiếp tục để ý, tiếp tục vùi vào trong ngực Lạc Khuynh Nhan, chỉ có giờ phút này, Lạc Khuynh Nhan mới thuộc về một mình cô. Hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay cô gϊếŧ người, còn dùng súng máy hạng nặng đánh cho người nọ máu thịt be bét, suy nghĩ tỉnh táo một chút chuyện ấy sẽ khiến cô cảm thấy hãi hùng khϊếp vía. Chỉ có ôm ấp Lạc Khuynh Nhan, được hơi thở oải hương của chị ấy bao quanh mới có thể để nội tâm sợ hãi của cô bình phục lại.

Ngực Mạch Dư Ninh hơi đau nhói, đôi môi khẽ nhếch, chuẩn bị mở miệng lần nữa. Chỉ là lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vã, cùng với tiếng gầm nhẹ tràn đầy uy hϊếp.

"Nếu Nhan nhi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người."