Chương 23

Vừa dứt lời, một cái bóng có dáng người mỹ miều xuất hiện trong phòng thẩm vấn đang dưới bầu không khí có vẻ âm trầm.

"Hi tỷ tỷ..."

Trong lòng Lạc Khuynh Nhan mừng rỡ, vội vàng kêu lên. Nhưng mà, khi vừa dứt lời, An Mộ Ca trong ngực cô rõ ràng cứng đờ, vốn hai tay ôm chặt hai bên hông cũng chậm rãi rủ xuống, cuối cùng trong lòng cô dứng dậy.

Trong bụng Lạc Khuynh Nhan thầm than nhẹ, nhưng lại không ngăn cản, dù sao cô cũng vẫn sẽ không là người ấy của An Mộ Ca, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan ngồi sau cái bàn dài "Nhan nhi..." liền mừng rỡ kêu một tiếng, ngay sau đó phát hiện cô đang ôm một người vào lòng, tiếp theo liền thấy người nọ từ trong lòng Lạc Khuynh Nhan đứng dậy, đồng thời cũng xoay người lại, vẻ mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng.

Ngả Luân An Đức Mỗ? Chân mày Thẩm Mộng Hi hơi nhăn, Ngả Luân An Đức Mỗ sao lại ở đây? Nhưng nàng cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, vòng qua chiếc bàn dài, hướng đến Lạc Khuynh Nhan, cũng trực tiếp xem thường Mạch Dư Ninh và Lăng Linh trong phòng thẩm vấn.

Hai mắt Lăng Linh híp lại, xém chút nữa cô nhất thời không hiểu đây là đang có chuyện gì xảy ra, trước quan sát thêm một lúc, mới kết luận sau.

Thẩm Mộng Hi nhìn một cái ở cự ly gần, xém chút nữa bị dọa hồn bay đi mất, mặt An Mộ Ca đều đầy máu thì thôi, mấu chốt là tâm can bảo bối của nàng cả người cũng bị nhuốm đầy máu, vốn mái tóc gọn gàng cũng trở nên có chút lộn xộn, rõ ràng đã bị kinh sợ, thậm chí...

Thẩm Mộng Hi hơi cúi người, cẩn thận lau chùi gò má cho Lạc Khuynh Nhan, sau đó nghẹn ngào nói.

"Nhan nhi... em... không sao chứ?"

Nàng khẽ vuốt ve gò má Lạc Khuynh Nhan dính chút máu, tiếp theo hôn nhẹ lên trán Lạc Khuynh Nhan.

Trong lòng Lạc Khuynh Nhan ủy khuất, muốn lao vào lòng Thẩm Mộng Hi, hướng nàng kể lể ủy khuất cùng khó chịu lúc trước, nhưng ngay sau đó bị một tiếng rống giận của Thẩm Mộng Hi dọa.

"Các người sao không đưa em ấy đi bệnh viện, nếu em ấy có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai đang có mặt ở đây."

Thẩm Mộng Hi nén chịu xúc động muốn ôm chầm Lạc Khuynh Nhan vào lòng, sợ trên người cô bị thương, sẽ làm cô đau.

Cục trưởng Trương bị tiếng gầm của Thẩm Mộng Hi làm cho trong lòng giật mình, sau đó xoay người nhìn về đội trưởng Trương, ẩn ẩn tức giận nói.

"Sao không đưa cô ấy đi bệnh viện?"

Đội trưởng Trương vâng vâng dạ dạ nói.

"Trên người các cô ấy căn bản không có vết thương..."

Sau đó không rõ nhìn về Thẩm Mộng Hi, cục trưởng Trương sợ Mạch đại tiểu thư chẳng có gì là lạ, nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt này là ai, cũng có thể khiến được cục trưởng Trương kiêng kỵ nhiều đến thế.

Lạc Khuynh Nhan sững sốt, sau đó giơ tay ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Thẩm Mộng Hi.

"Hi tỷ tỷ, em không có bị thương, máu này không phải máu em đâu."

Cô trấn an phiền não hoảng sợ cho Thẩm Mộng Hi.

"Thật không?"

Thẩm Mộng Hi lo lắng nói, nàng sợ Lạc Khuynh Nhan qua loa lấy lệ nàng.

"Đương nhiên, mấy năm nay, em có gạt chị chuyện gì không?"

Lạc Khuynh Nhan nói.

Thẩm Mộng Hi dường như mất rồi lại được ôm chặt Lạc Khuynh Nhan vào lòng.

"Dọa chết chị rồi, mấy năm nay sao em không chịu cho chị bớt lo lắng đi một chút..."

Thẩm Mộng Hi mang theo nức nở nói, có chút oán trách Lạc Khuynh Nhan.

An Mộ Ca mắt lạnh nhìn hai người ôm nhau trước mặt, tiếp theo hít một hơi, chậm rãi nhả chữ.

"Thẩm đại tiểu thư, đã lâu không gặp."

Giọng An Mộ Ca có vẻ khá trầm thấp.

Lúc này Thẩm Mộng Hi mới nhớ tới còn có một An Mộ Ca, nàng ôm chặt lấy Lạc Khuynh Nhan, quay đầu, giọng khinh miệt, nói.

"Không ngờ tiểu công chúa nhà An Đức Mỗ cũng có mặt ở đây, sao hả, lần trước vẫn chưa học được bài học sao?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng như vô tình mà cũng như cố ý liếc nhìn về phía hai chân trần trụi của An Mộ Ca, giọng điệu vô cùng khıêυ khí©h.

Lạc Khuynh Nhan vội vã che lại đôi môi Thẩm Mộng Hi, sau đó lắc đầu nói.

"Là An Mộ Ca đã cứu em một mạng."

Cô cũng không muốn An Mộ Ca nhớ lại chuyện này, dù sao ba An Mộ Ca tự sát đều liên quan đến hai cô, còn chân An Mộ Ca, cũng là Thẩm Mộng Hi làm cho tàn phế.

An Mộ Ca giơ lên khuôn mặt đầy máu dường như không hề để ý.

"Không ngờ, Thẩm đại tiểu thư ăn mặc như vậy liền đi ra đường, nếu bị ký giả chụp lại, sẽ thành cái dạng tin tức gì ở đại lục đây nhỉ?"

An Mộ Ca cũng không chút nào yếu thế bật lại.

Lạc Khuynh Nhan nghe vậy, mới đi quan sát việc ăn mặc của Thẩm Mộng Hi, không nhìn còn đỡ, nhìn một cái liền mặt mày đỏ gay, vội vàng ôm chầm lấy Thẩm Mộng Hi, không để nàng lộ mình ra ngoài.

"Chị như vậy cứ như bị người ta cưỡng..."

Lạc Khuynh Nhan càng nói càng nhỏ, cuối cùng quả thật không thể nói được, đành phải vùi vào lòng Thẩm Mộng Hi, cách lớp vải mỏng hung hăng cắn lớp thịt non trên ngực nàng một ngụm.

Có vẻ Thẩm Mộng Hi bị đau hơi rên lên, sau đó ôm chặt lấy Lạc Khuynh Nhan, nhẹ giọng hỏi.

"Ban nãy, em ôm con bé?"

Nàng thế nhưng vẫn chưa quên lúc nãy An Mộ Ca là ở trong lòng Lạc Khuynh Nhan.

"Trở về rồi nói chuyện này sau, bây giờ trước tiên bảo lãnh cho cả hai ra ngoài trước."

Lạc Khuynh Nhan kề vào tai nàng nói.

Thẩm Mộng Hi nhướng mi, thần thái rõ ràng không vui, nhưng cũng không phản bác được, dù sao Lạc Khuynh Nhan nói sẽ về nhà giải thích, nàng cũng tin tưởng Lạc Khuynh Nhan sẽ không làm chuyện nɠɵạı ŧìиɧ sau khi cưới, cho dù hình ảnh Lạc Khuynh Nhan với An Mộ Ca ôm nhau giống như kim châm đâm vào lòng nàng vậy.

"Nếu đã đến bảo lãnh Nhan nhi, thuận tiện cũng bảo lãnh luôn cô ra ngoài..."

Thẩm Mộng Hi liến nhìn gò má An Mộ Ca, hết sức không tình nguyện nói.

An Mộ Ca siết chặt nắm đấm, thần sắc lạnh lùng nhìn Thẩm Mộng Hi.

"Tôi..."

"Không dám phiền cô cô Thẩm, tôi là đặc biệt đến bảo lãnh cho An Đức Mỗ."

Bị đám người Thẩm Mộng Hi xem thường đã lâu Mạch Dư Ninh tiếp lời, khóe miệng mỉm cười, như là bằng hữu, nhưng lại xem lẫn chút ý cảnh cáo.

An Mộ Ca bỗng nhiên quay đầu, dùng dư quang không rõ tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạch Dư Ninh.

Thẩm Mộng Hi cũng chú ý tới Mạch Dư Ninh, cho đến khi thấy rõ hình dáng của cô, vẻ mặt mới cả kinh, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô.

"Bl..."

Đôi môi Thẩm Mộng Hi hé mở, nhưng chỉ lẩm bẩm một chữ, liền bị Mạch Dư Ninh ngắt lời ngay lập tức.

"Mạch Dư Ninh, cô Thẩm là quý nhân nên hay quên rồi."

Mạch Dư Ninh nhìn khẩu hình Thẩm Mộng Hi, lập tức mở miệng ngắt lời cô.

Thẩm Mộng Hi cái hiểu cái không gật đầu, sau đó mỉm cười nói.

"Thật xin lỗi, Mạch đại tiểu thư."

Bốn chữ cuối cùng, nàng tận lực nhấn mạnh.

Giờ phút này An Mộ Ca mới biết được, cô gái người lai Tây Âu có khuôn mặt tuyệt đẹp trước mắt này, lại là Mạch Dư Ninh cô luôn muốn giữ quan hệ bền chặt. Chỉ là, Mạch Dư Ninh tại sao lại đến bảo lãnh cho cô?

Lạc Khuynh Nhan mờ mịt nhìn Thẩm Mộng Hi nở nụ cười giả tạo hàn huyên với cô gái người lai không quen biết trước mặt, cô không hiểu Thẩm Mộng Hi luôn luôn mắt cao hơn đầu, đối với ai cũng đều không để vào mắt sẽ khách khí với người khác.

"Hi tỷ tỷ?"

Lạc Khuynh Nhan dó xét kêu lên.

Thẩm Mộng Hi xoa xoa đầu Lạc Khuynh Nhan, kề vào tai cô nói.

"Chúng ta phải mau rời khỏi Kinh Cảnh thành..."

Lúc này, Thẩm Mộng Hi với luật sư của Mạch Dư Ninh đều đồng loạt trở lại, khoảng cách thời gian vụ án khoảng chừng đã một giờ đồng hồ.

"Hiện trường vụ án có người chứng minh, là tiểu thư An Đức Mỗ phòng vệ chính đáng khi tên côn đồ muốn đi qua hành hung, nhưng bây giờ trên hung khí chỉ có dấu vân tay chưa giám định được, cho nên tiểu thư An Đức Mỗ có mối hiềm nghi lớn nhất..."

Luật sư Hồng máy móc nói.

"Nhưng mà..."

Chuyển lời một cái.

"Dựa theo quy ước quốc tế và Hiến Pháp, tiểu thư An Đức Mỗ thuộc về dạng người nước ngoài..."

"Nhân chứng hiện trường chỉ ra, tiểu thư Lạc Khuynh Nhan đương sự của tôi cũng không hề có sự tham dự vào quá trình..."

Thẩm Mộng Hi mời luật sư tiếp tục nói.

Cho nên, kết quả sau cùng An Mộ Ca tạm thoát khỏi hiềm nghi lúc trước, nhưng không được xuất cảnh, còn Lạc Khuynh Nhan nhờ có nhân chứng nên tẩy sạch hiềm nghi, chuyển thành nhân chứng...

"Hi tỷ tỷ, chị cho em nói riêng vài lời với Mộ Ca."

Lúc Lạc Khuynh Nhan sắp rời khỏi phòng thẩm vấn, đối Thẩm Mộng Hi nói.

Thẩm Mộng Hi mặt tràn đầy không tình nguyện hỏi.

"Tại sao?"

"Vì An Mộ Ca thấy kẻ đó muốn bắt giữ em, cho nên... mới thất thủ khiến kẻ đó..."

Đôi môi Lạc Khuynh Nhan khẽ run lên, cứ như không muốn hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó.

Thẩm Mộng Hi nhẹ nhíu mày, nhẫn nhịn cơn khó chịu trong lòng, nghiêng người hôn môi Lạc Khuynh Nhan.

"Đi đi, năm phút, không cho phép vượt quá thời gian."

Lạc Khuynh Nhan mừng rỡ gật đầu, cũng hôn đáp lại, sau đó chạy ra khỏi phòng.

"Mộ Ca."

Lạc Khuynh Nhan ở hành lang lớn tiếng gọi An Mộ Ca sắp đi theo Mạch Dư Ninh.

Lúc này An Mộ Ca đã thay áo khoác cùng đôi giày lúc nãy Mạch Dư Ninh chuẩn bị cho cô, sau khi nghe thấy Lạc Khuynh Nhan lớn tiếng gọi, bỗng nhiên xoay người, không thể tin nhìn Lạc Khuynh Nhan một mình đứng ở hành lang nhìn cô.

Lạc Khuynh Nhan chạy tới.

"Mộ Ca, tôi có thể đơn độc nói chuyện một chút với cô không?"

Cô nói xong, lại áy náy nhìn về Mạch Dư Ninh vẻ mặt đang bất mãn.

"Xin lỗi, chiếm dụng một ít thời gian rồi."

Dù trong lòng Mạch Dư Ninh không vui, nhưng ngại vì Thẩm Mộng Hi cũng đang ở Kinh Cảng thành, cũng không dám lỗ mãng với Lạc Khuynh Nhan, chỉ gật đầu, sau đó đối An Mộ Ca nhẹ giọng nói.

"Tôi chờ em ngoài cổng lớn."

Hai chữ 'chờ em' càng thêm nhấn mạnh, sau đó xoay người rời đi.

Đám người cũng rời đi, trên hành lang chỉ còn lại An Mộ Ca cùng Lạc Khuynh Nhan, không khí trở nên ngột ngạt, hai người nhìn nhau, thật lâu cũng không nói nên lời.

"Em nghĩ rằng... nghĩ rằng... chị ta đến... chị sẽ liền..." (rồi một này nào đó, chị Lạc sẽ hối hận sâu sắc về cái sự áy náy không đúng chỗ của mình)

Đôi môi An Mộ Ca khẽ run, lời lẽ không rõ. Hai tay cũng siết chặt gấu quần của mình, không biết nên biểu đạt thế nào.

Lạc Khuynh Nhan miễn cưỡng cười một tiếng.

"Mộ Ca, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô, sẽ không để cô chịu ảnh hưởng."

Nhiệm vụ của cô trở về chính là thuyết phục Thẩm Mộng Hi giúp đỡ An Mộ Ca thoát khỏi tội danh, thái độ cục trưởng Trương lúc nãy, cho thấy Thẩm Mộng Hi vẫn có sức ảnh hưởng nhất định ở đây.

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan không phải luyến tiếc cô, đôi mắt xanh thẳm thoáng qua một chút mất mát.

"Không sao đâu, em sẽ không có chuyện gì, sẽ có người giúp đỡ em, không cần chị ta giúp đỡ."

An Mộ Ca miễn cưỡng đối Lạc Khuynh Nhan nói.

"Mạch tiểu thư?"

Lạc Khuynh Nhan không rõ hỏi, rõ ràng lúc nãy An Mộ Ca nói là không biết cô ấy.

An Mộ Ca rủ đầu xuống, gật đầu.

Bỗng nhiên, Lạc Khuynh Nhan chỉ cảm thấy đôi môi truyền đến cảm giác mềm mại, cuống quýt đẩy người trước mặt ra.

"Cô..."

Lạc Khuynh Nhan không biết nên tức giận, hay là đau lòng.

"Em đợi chị, Lạc Khuynh Nhan, em sẽ đợi chị cả đời..."

Sau khi An Mộ Ca bị Lạc Khuynh Nhan đẩy ra, cũng không tức giận, nghiêm túc kiên định nói với Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan lắc đầu.

"Mộ Ca, sao em vẫn cứ mơ màng không chịu tỉnh táo..."

Lạc Khuynh Nhan định khuyên giải.

"Em không chịu được, em không thể chịu nổi, Lạc Khuynh Nhan, xin chị, đừng khuyên em nữa được không, ba năm qua em đã chịu đủ mọi sự hành hạ, cho em giữ lại một chút ảo tưởng thôi được không... cho dù là vô vọng, cũng ít nhất cho em được giữ lại một chút ảo tưởng có được không?"

An Mộ Ca bỗng như bệnh nhân tâm thần vậy, cuồng loạn hướng Lạc Khuynh Nhan gầm nhẹ khẩn cầu.

"Hai mấy mươi tỉnh tỉnh mê mê yêu chị, em thật rất yêu chị, rất yêu, rất yêu, rất yêu..."

An Mộ Ca lã chã rơi lệ, nức nở nói.

"Nếu như chị chán ghét Thẩm Mộng Hi, thì trở về bên em được không?"

"Đủ rồi!"

Thẩm Mộng Hi trong phòng thẩm vấn nghe thấy cuộc đối thoại giữa An Mộ Ca và Lạc Khuynh Nhan, cũng không nhịn được nữa vọt ra.

Thẩm Mộng Hi túm chặt cổ áo An Mộ Ca, vẻ mặt hung ác nói.

"Suốt đời suốt kiếp cô ấy cũng là của tôi, ảo tưởng của cô vĩnh viễn sẽ không thành hiện thực, đời này, đời sau, đời sau nữa, cũng sẽ không."

Thẩm Mộng Hi không còn nhịn được, rốt cuộc không nhịn nữa, An Mộ Ca vẫn có cái ý định để Nhan nhi trở về bên cạnh cổ, nàng tiếp tục nhịn nữa thì nàng còn là Thẩm Mộng Hi sao!

Lạc Khuynh Nhan vội vàng can ngăn.

"Thẩm Mộng Hi."

Lạc Khuynh Nhan hiếm có gọi đầy đủ tên họ Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi nghe thấy, cả người run lên, sau đó vội vàng buông An Mộ Ca, ủy khuất ai oán nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Nhan. Thẩm Mộng Hi trước mặt Lạc Khuynh Nhan, vĩnh viễn đều là con cọp giấy, Lạc Khuynh Nhan hung dữ một phát, nàng liền trở thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Khóe miệng An Mộ Ca câu lên nụ cười tự giễu, vẻ mặt thống khổ không chịu nổi lùi về sau mấy bước.

Có thể vì trong lòng khó chịu, hoặc nguyên do đi đứng không tiện, nên cô ngã ra đất.

"Đợi chị, em sẽ đợi chị, đợi chị..."

An Mộ Ca ngồi dưới đất, không ngừng lặp lại những lời này, cô vì Lạc Khuynh Nhan gϊếŧ người, cô có thể vì Lạc Khuynh Nhan làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu xin có một ngày Lạc Khuynh Nhan trở về bên cạnh cô.

"Mộ Ca, theo tôi trở về."

Núp trong tối quan sát rốt cuộc Mạch Dư Ninh không nhịn được, đến trước mặt An Mộ Ca, cũng hơi cúi người, ưu nhã đưa cánh tay trắng như tuyết ra với cô.

An Mộ Ca ngẩng đầu, nhìn Mạch Dư Ninh sắc mặt lạnh lùng tái nhợt, nhưng trong đôi mắt lại nồng nặc đầy ắp sự thương tiếc.

"Đi thôi."

An Mộ Ca cũng không nắm lấy tay Mạch Dư Ninh, mà tự mình khó khăn đứng dậy, thất hồn lạc phách rời đi, không quay đầu lại.

Lạc Khuynh Nhan, rốt cuộc phải làm sao, chị mới thuộc về em?

Em thấy hối hận rồi, rất hối hận...

-----------------------------------------------------------

Thông báo chút, vì mai mình bận rồi nên không edit được, nếu không có gì trục trặc, chủ nhật mình sẽ post tiếp.