Chương 36

"Ăn cơm..."

Âu Niệm Tuyết bưng khay cơm đựng đầy đủ các loại món ngon vào phòng.

Lúc này Tử Đồng vẫn bị xích cổ tay như cũ, tay chân miễn cưỡng khôi phục một chút tri giác, có thể giãn ra hoạt động thân thể bình thường. Nhưng phạm vi hoạt động nhiều nhất chỉ trên chiếc giường...

Cả người Tử Đồng trơn bóng quỳ ngồi giữa giường, nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời sáng rỡ không chói mắt qua khung cửa sát trần*.

Âu Niệm Tuyết đặt khay cơm trên bàn kiếng trước tiền sảnh, tiếp theo đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa lại.

"Lúc có chị ở bên, em phải nhìn chị!"

Âu Niệm Tuyết đưa lưng về phía cửa sát trần, giọng không tốt nói.

Ánh sáng trước mắt bị màu xanh nhạt của rèm cửa che lại, Tử Đồng mới chú ý thấy Âu Niệm Tuyết. Cô chẳng qua chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Âu Niệm Tuyết một cái, sau đó lần nữa nằm xuống, kéo chăn mỏng bên cạnh che thân thể mình lại.

Âu Niệm Tuyết thở dài, chậm rãi đến bên mép giường, ngồi xuống.

"Hôm nay chị làm món salad trái cây mà em thích ăn, còn có rất nhiều thức ăn, đều là tự tay chị làm, đợi một lát nếm thử một chút..."

Âu Niệm Tuyết nhẹ nhàng ôn nhu nói, bây giờ Tử Đồng đã hai ngày chưa ăn uống gì, cũng không giải quyết vấn đề sinh lý, không biết tình hình thân thể ra sao.

Âu Niệm Tuyết rất lo lắng, nhưng đồng thời cũng tức giận Tử Đồng xem thường sự tồn tại của nàng.

Tối đó nàng điên cuồng quấn quýt thân thể Tử Đồng suốt một đêm, cho đến khi nàng quả thật không còn sức lực động đậy, mới thật chặt quấn lấy Tử Đồng ngủ mất. Nhưng nào biết, sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng lại không nhịn được bắt đầu muốn Tử Đồng, cho đến khi Mary gõ cửa, hỏi nàng và Tử Đồng có cần dùng cơm không, nàng mới tha cho Tử Đồng. Nhưng khi nàng hào hứng bưng thức ăn vào phòng chuẩn bị đút Tử Đồng, Tử Đồng lại một miếng cũng không ăn, thậm chí nước cũng không uống, tựa như đang tuyệt thực vậy...

Âu Niệm Tuyết vô cùng tức giận, nhưng lại sợ thân thể Tử Đồng xuống dốc, đành phải miệng đối miệng cưỡng ép Tử Đồng uống một ít nước, nhưng thức ăn bất luận thế nào cũng không đút được vào miệng đóng chặt của Tử Đồng, cho dù cưỡng ép đút vào, cô cũng sẽ không nuốt. Thử qua một vài biện pháp để Tử Đồng nuốt, nhưng cuối cùng cô cũng ói ra. Mary không thể vào, Âu Niệm Tuyết chỉ một mình quét dọn...

"Tử Đồng, em muốn hủy hoại chính mình sao?"

Âu Niệm Tuyết cố kết nối với Tử Đồng.

Nhưng Tử Đồng như cũ rúc người vào lớp chăn mỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không để ý đến nàng.

Âu Niệm Tuyết cúi người, vuốt ve lớp tóc trước trán Tử Đồng, khẽ thở dài.

"Em rốt cuộc muốn như thế nào?"

Nàng cũng không muốn Tử Đồng có chuyện, dù hết thảy những chuyện này đều do nàng tạo thành.

Lông mi mềm nhẹ của Tử Đồng khẽ nhúc nhích, như đang do dự suy tính. Âu Niệm Tuyết nắm chắc thời cơ, đem môi tiến tới bên tai Tử Đồng, dụ dỗ nói.

"Tử Đồng, chị cho em thêm cơ hội. Chỉ cần em đáp ứng ở bên chị, từ đây không thích bất kỳ ai, chị sẽ tha cho em, hơn nữa sau này bất kể chị có thứ gì cũng đều thuộc về em, vô luận là con người chị, hay là tài sản..."

Âu Niệm Tuyết tạm ngừng, tựa như đang suy tư, bây giờ nàng chỉ đành đem tất cả cuộc đời mình ra đặt cược.

"Sau này không cần ở trong Thất Liên Hội nữa cũng được, chị có thể nuôi em cả đời, sau khi tốt nghiệp chị sẽ cố gắng làm việc..."

Âu Niệm Tuyết cũng không hiểu rõ nội bộ Thất Liên Hội cho lắm, nhưng con người ở trên đời sinh tồn đều chỉ đơn giản vì lợi ích của đồng tiền, huống hồ khoảng thời gian Tử Đồng nằm viện, Âu Trạch cũng dường như định bỏ rơi Tử Đồng, vậy Tử Đồng ở lại Thất Liên Hội đơn giản chỉ vì Âu Dịch?

Nghĩ đến Âu Dịch, Âu Niệm Tuyết bất ngờ phát hiện, nàng đối nới Âu Dịch nồng nặc ghen tuông, cho dù hắn là anh ruột đã thương yêu nàng từ nhỏ...

Tử Đồng vốn hy vọng Âu Niệm Tuyết có thể tha cho mình, nhưng không ngờ Âu Niệm Tuyết cuối cùng cũng không có ý định bỏ qua cho cô, cho nên cô vẫn xem thường lời nói của Âu Niệm Tuyết, không lại có thêm phản ứng gì.

Âu Niệm Tuyết giống như nhân viên sale hàng vậy, kể lể điều tốt của mình, giống như muốn rao hàng bản thân, nhưng đáng tiếc Tử Đồng không có chút đáp lại nào. Chuyện này để Âu Niệm Tuyết từ nhỏ đều chưa từng bị ủy khuất nổi đóa không thôi, vì vậy nàng ra thông điệp cuối cùng.

"Em tốt nhất ngoan ngoãn ăn cơm, bằng không chị sẽ gọi bác sĩ truyền dinh dưỡng dạng lỏng cho em, để em cả đời ở bên cạnh chị được nuôi như chó vậy!"

Trong lòng Âu Niệm Tuyết một mực luôn có ma quỷ, trước khi gặp Tử Đồng, con quỷ ấy an ổn ngủ say. Nhưng từ khi gặp Tử Đồng, con quỷ này có khuynh hướng gần như thức tỉnh...

Tử Đồng nghe vậy, cả người khẽ run rẩy, cô cũng sợ hãi, cô sợ cả đời bị xích trên giường như vậy, làm vật sở hữu của Âu Niệm Tuyết...

Âu Niệm Tuyết cách Tử Đồng rất gần, gần như có thể nghe thấy hơi thở của cô, cho nên biến hóa của Tử Đồng, nàng có thể tùy tiện phát giác được. Biết Tử Đồng run rẩy, kiêu ngạo của Âu Niệm Tuyết tiêu bớt không ít, có chút tự trách.

"Tử Đồng, em chỉ cần ở bên chị, chị sẽ săn sóc em thật tốt."

Vừa nói, Âu Niệm Tuyết vừa ôn nhu hôn lên vành tai xinh đẹp đáng yêu của Tử Đồng.

"Không có khả năng!"

Tử Đồng hơi tránh né thân mật của Âu Niệm Tuyết, từ chối. Thân thể cô bây giờ tối đa chỉ có thể giãn ra, hoàn toàn không thể dụng sức, không cách nào thoát khỏi Âu Niệm Tuyết tiến hành một bước bạo hành.

Âu Niệm Tuyết hung hăng cắn lên một bên tai Tử Đồng, mơ hồ nói.

"Là chính em tự mình không muốn cơ hội!"

Lần này Âu Niệm Tuyết cắn rất hung ác, mang tai Tử Đồng đều bị cắn rách da, bắt đầu chảy máu...

Tử Đồng chỉ kêu rên, sau đó liền cảm nhận được Âu Niệm Tuyết từ cắn chuyển thành mυ"ŧ, cuối cùng cực kỳ ôn nhu khẽ liếʍ.

"Đừng lại chọc giận chị, chị đối với em vĩnh viễn không thể khống chế mình được, chị thật... thật tình không muốn tổn thương em..."

Thanh âm Âu Niệm Tuyết có chút nghẹn ngào, nàng cảm thấy bản thân sắp bị kiểu thái độ coi mình như không khí của Tử Đồng bức cho phát điên, nàng yêu Tử Đồng như vậy, thật không muốn tổn thương cô ấy.

"Em thật sự không thể tiếp nhận chị sao?"

Âu Niệm Tuyết nằm bên giường, từ sau lưng ôm lấy eo nhỏ của Tử Đồng, có chút mất hết ý chí hỏi.

Tử Đồng trong giây phút Âu Niệm Tuyết gần gũi, kinh hãi run sợ, cũng không phải vì lời nói của Âu Niệm Tuyết, mà vì mấy ngày nay chỉ cần Âu Niệm Tuyết nằm bên cạnh, đều sẽ muốn cô. Không để ý bên dưới cô có sưng đỏ đau rát hay không, thậm chí vì thỏa mãn chính tư dục của nàng, không ngừng quấn quít lấy bên dưới. Bây giờ cánh hoa của cô không chỉ sưng đỏ không chịu nổi, thậm chí còn bị rách da, dị thường đau rát.

Âu Niệm Tuyết từ lần bỏ thuốc sau lần đầu tiên muốn Tử Đồng, sau đó mấy lần đều là miễn cưỡng gắng gượng, dùng chính cánh hoa trơn trượt không chịu nổi của mình va chạm cánh hoa Tử Đồng...

"Trả lời chị!"

Âu Niệm Tuyết không đợi được Tử Đồng chậm chạp không chịu trả lời, lửa giận mới hạ xuống lại dâng lên.

"Đại tiểu thư, thả tôi ra đi!"

Tử Đồng thật tình xem như trả lời Âu Niệm Tuyết, giọng không giống thường ngày lạnh lùng, thậm chí có một chút cầu xin.

"Tôi có thể xem như cái gì cũng chưa phát sinh, thả tôi ra được không?" Tử Đồng xoay người, đối mặt Âu Niệm Tuyết.

"Nhưng mà đã xảy ra, chúng ra đã phát sinh quan hệ!"

Âu Niệm Tuyết nhìn vào đôi mắt thanh tú của Tử Đồng, không cam lòng nói.

Tử Đồng nhấp mím môi, nghĩ ngợi nói.

"Chị còn cả một tương lai phía trước, đừng tiếp tục như vậy được không?"

Ý ngoài sáng của cô chưa lộ đủ, Âu Niệm Tuyết đến nay vẫn còn là xử nữ, cứ tiếp tục như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tương lai hôn nhân của nàng.

"Tương lai?"

Âu Niệm Tuyết lẩm bẩm nói, hồi lâu, nàng nâng lên nụ cười khổ.

"Em vẫn không chịu hiểu sao? Chị muốn ở chung cùng em cả đời, tương lai của chị, là đứng bên cạnh em, vị trí đó của em chỉ duy nhất thuộc về chị!"

Bỗng nhiên, Âu Niệm Tuyết đứng dậy, bắt đầu tự cởi váy ngắn mỏng trong suốt của mình...

Cho đến khi tầng vải cuối cùng trên người Âu Niệm Tuyết cởi xuống, vén lên chăn mỏng, ngồi lên người cô, Tử Đồng mới nhất thời phản ứng kịp Âu Niệm Tuyết đang muốn làm gì, vội vàng nắm hai tay mình lại thành nắm đấm, để Âu Niệm Tuyết không biết phải xuống tay từ đâu!

Âu Niệm Tuyết kéo tay Tử Đồng, dùng sức khẩy những ngón tay siết chặt của cô.

"Giương tay ra!"

Hai người cứ giằng co như vậy một hồi, cuối cùng thân thể Tử Đồng khiến cô không thể rướn được nữa, nắm đấm bị khẩy ra. Bây giờ ngay cả sức lực mặc quần áo cũng không có, nhưng lại giằng co với Âu Niệm Tuyết được, xem như đã là cực hạn.

Âu Niệm Tuyết đè ngón trỏ và ngón giữa Tử Đồng lại, hít sâu một hơi, nhắm nghiền mắt, thân thể căng chặt, ngồi dậy.

-----------------------------------------------------------

(*) Bên dưới là một kiểu cửa sát trần, có rèm :)) Mình nhớ phòng Âu Niệm Tuyết hướng ra biển theo sở thích của cô, chắc kiểu như zầy. Cho dễ tưởng tượng, huehue~Trói Buộc Tình Yêu - Phần 2 (Phược Ái) - Chương 36