Chương 38

"Tử Đồng Niệm Tuyết đâu rồi?"

Âu Trạch một đường mệt nhọc chạy đến, mặt đầy kinh ngạc lo lắng hỏi Mary.

Mary đối với Âu Trạch bỗng nhiên đến rất đỗi kinh ngạc.

"Tiểu thư Tử Đồng bị bệnh, đang nghỉ ngơi trong phòng đại tiểu thư, đại tiểu ngày đêm chăm sóc cho tiểu thư Tử Đồng..."

Mary thuật lại, lúc trước Âu Niệm Tuyết cũng để cô nói lại với Âu Trạch như vậy. Nhưng lúc đó nàng cho rằng Âu Trạch sẽ hỏi trong điện thoại, lại không ngờ Âu Trạch sẽ đích thân đến đây.

Mary dẫn Âu Trạch và Âu Dịch đến phòng Âu Niệm Tuyết, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

"Đại tiểu thư, lão gia đến rồi!"

Hồi lâu, cũng không có phản ứng.

"Đem chìa khóa dự phòng ra đây, trực tiếp mở cửa!"

Âu Trạch vội vàng phân phó nói.

Mary cũng không nghĩ ngợi, cho rằng Âu Trạch quan tâm tình trạng Âu Niệm Tuyết và Tử Đồng, vội vàng lấy chìa khóa dự phòng trong túi áo.

Đập vào mắt là tiền sảnh trống trải im ắng, còn trụ cẩm thạch chỗ tiền sảnh thì bị một dây xích sắt nhỏ tinh xảo buộc chặt, một đầu xích sắt thì đang tùy ý vung vẫy trước cửa phòng ngủ...

"A... Tử Đồng... ưhm... ách..."

Bên trong cửa phòng ngủ mơ hồ truyền ra tiếng rêи ɾỉ câu hồn dễ nghe.

Âu Trạch cùng Âu Dịch thoáng nhìn nhau, Mary thì khϊếp sợ che miệng. Phàm là người từng trải đều sẽ hiểu âm thanh phát ra trong phòng là chuyện gì...

Gân xanh Âu Trạch nổi lên, sãi bước tiến lên, giãy giụa đem cửa phòng mở...

Tình cảnh trước mắt xém chút nữa để Âu Trạch tăng xông ngay tại chỗ, hai nắm đấm hắn siết chặt, dừng một chút, sau khi có phản tứng, trực tiếp tiến lên.

Vung tay, không lưu chút tình, hung hăng quạt vào khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi của Âu Niệm Tuyết.

"Mặc quần áo vào... mặc vào!" Âu Trạch giận đến đôi môi run rẩy, nói chuyện cũng run run.

Sau đó hắn xoay người, đứng đối mặt Mary đang trợn mắt há hốc mồm căn dặn.

"Đi, mặc quần áo vào cho Tử Đồng!"

Hắn nhìn Tử Đồng vẫn trần trụi nằm trên giường, hai tay bị xích sắt xích lại, trực tiếp rút súng, hướng hai bên xích sắt nả mỗi bên một phát.

"Còn đứng trơ ra đó làm gì, ra ngoài!" Thấy xích sắt cũng bị súng bắn đứt, Âu Trạch mới rời đi, cũng gọi Âu Dịch trên mặt đầy vẻ khϊếp sợ rời đi, dù sao Âu Dịch vẫn là đàn ông.

Âu Trạch ngồi trên salon trước hành lang, run rẩy rút điếu thuốc trong bao, châm thuốc...

"Quả báo... đúng là quả báo mà..." Hai ngón tay Âu Trạch kẹp đầu lọc thuốc, không nhịn được lẩm bẩm nói.

Mặc dù lúc nghe thấy âm thanh hắn đã phỏng đoán được Âu Niệm Tuyết đang làm gì, nhưng có thế nào cũng không ngờ chuyện sẽ dâʍ ɖu͙© như vậy, tình cảnh không chấp nhận nổi đập vào mắt, càng không ngờ được, con bé lại cùng Tử Đồng...

Âu Niệm Tuyết quấn quýt ngồi trên bụng dưới Tử Đồng, còn phần còn lại của cánh tay, ngón tay thì đang không ngừng co rút trong thân thể Tử Đồng. Sau khi các cô nghe thấy tiếng động, đều bị kinh sợ, Âu Niệm Tuyết liền vội vàng đứng dậy, kéo chăn mỏng bên cạnh che phủ cho Tử Đồng trước. Còn mình thì gắng gượng chịu một chưởng của Âu Trạch, gò má kiều diễm tuyệt đẹp đều sưng đỏ lên, lưu lại dấu tay rất rõ. Bởi vì Âu Trạch hết sức tức giận, lực đạo cũng theo đó vô cùng ngoan độc, để khóe miệng Âu Niệm Tuyết cũng tràn ra ít máu tươi đỏ thẫm. Đầu càng là bị ảnh hưởng của cái tát, choáng váng hoa mắt...

Đợi nàng ôm mặt, xoa đầu tỉnh táo lại, đã nhìn thấy Mary mặt quần áo cho Tử Đồng.

"Cô không được phép chạm vào cô ấy!"

Âu Niệm Tuyết đến lúc này vẫn không muốn bất kỳ ai chạm vào thân thể Tử Đồng, cũng không muốn bất kỳ ai khác ngoại trừ mình nhìn thấy thân thể trần trụi thon gầy của Tử Đồng.

------

"Tôi sẽ không ở cùng chị!"

Tử Đồng lạnh lùng từ chối, kéo Âu Niệm Tuyết đang trong quá khứ về lại thực tại.

Âu Niệm Tuyết lắc đầu, có chút tự giễu cười.

"Tử Đồng, đã nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ em vẫn không hiểu, từ đầu đến cuối, chị vẫn rất yêu, bất luận em có thân phận thế nào, đều không can dự!"

"Thật tình tôi không có thích chị!"

Tử Đồng lần nữa từ chối thổ lộ của Âu Niệm Tuyết, nhưng giọng lại cũng không giữ cương quyết như trước.

Âu Niệm Tuyết ôn nhu vuốt ve sống lưng Tử Đồng, chậm rãi hỏi.

"Là vì chị là nữ giới, hay vì em chỉ thích hắn?"

Giọng nàng có chút âm trầm bất định, khiến Tử Đồng trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

Đúng lúc này, di động trong túi xách Âu Niệm Tuyết reo lên...

Đôi mắt Âu Niệm Tuyết híp lại, do dự một lúc, cuối cùng vẫn là buông Tử Đồng, lấy di động trong túi xách ra...

"Bây giờ cô hãy đến phòng khách sạn!"

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng ra lệnh của An Mộ Ca.

Âu Niệm Tuyết đi về phía ban công, cách Tử Đồng xa một chút, giọng hơi có vẻ bất mãn hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì à?"

Các cô chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, An Mộ Ca còn chưa ra lệnh được cho nàng.

"Nếu bây giờ không đến, tôi sẽ lựa chọn hủy bỏ hợp tác!"

Giọng An Mộ Ca mang theo nồng nặc uy hϊếp.

Âu Niệm Tuyết siết chặt điện thoại trong tay, ẩn ẩn tức giận nói.

"Thôi được, bây giờ tôi sẽ qua, nhưng có một chút xin tiểu thư An Đức Mỗ chú ý, chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, tôi cũng không phải thuộc nhà An Đức Mỗ, hay là người do cô thuê!"

Nói xong, Âu Niệm Tuyết liền kết thúc cuộc gọi, cắn cắn môi, sau đó đi về phía Tử Đồng.

"Cho chị số di động của em!"

Âu Niệm Tuyết yêu cầu số của Tử Đồng, như vậy nàng có thể tùy thời liên lạc Tử Đồng.

Tử Đồng không còn cách nào khác, đành phải cho Âu Niệm Tuyết dãy số.

"Chị tốt nhất vẫn không nên thường xuyên liên lạc, nếu không sẽ bị lộ tẩy!"

Tử Đồng nhắc nhở, đồng thời cũng thay đổi động tác tương ứng nói cho Âu Niệm Tuyết biết đừng thường xuyên đến tìm cô.

"Ghi nhớ dãy số này."

Âu Niệm Tuyết gọi qua cho Tử Đồng, sau đó lại nói.

"Đừng vọng tưởng bỏ trốn, bằng không sẽ để cho em hối hận!"

Giọng Âu Niệm Tuyết vô cùng ôn nhu, nhưng lại để lộ một cỗ ngoan độc.

---

"Nhan nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trở lại khách sạn Thẩm Mộng Hi đợi Lạc Khuynh Nhan tắm rửa, thay quần áo xong, mới ôm cô, cẩn thận hỏi.

Lạc Khuynh Nhan mềm nhũn trong lòng Thẩm Mộng Hi, cọ cọ khỏa mềm mại đầy đặn của nàng, ủy khuất nói.

"Chính là lúc mua bra cho chị xong, chuẩn bị rời khỏi trung tâm, thì một đám người liền ập vào..."

Lạc Khuynh Nhan nói đến phần sau, giọng có chút kinh hoảng, không phải bởi vì cô bị ép buộc, mà là nhớ đến An Mộ Ca đem tên côn đồ kia đập nát đầu ra sao...

"Hừ, nếu đã là vậy, vậy thì không phải chỉ đơn giản bị đánh nát đầu như thế!"

Thẩm Mộng Hi nghe Lạc Khuynh Nhan trần thuật xong, có chút run run nổi giận, nếu để cho nàng, nàng nhất định sẽ làm tên côn đồ kia thấy hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.

Thẩm Mộng Hi ôm Lạc Khuynh Nhan càng chặt hơn, hận không thể để Lạc Khuynh Nhan dung hòa làm một với mình, tránh để nàng tổng lo lắng Lạc Khuynh Nhan sẽ bỗng nhiên không thấy đâu.

"Tính tình chị phải thu vén một chút, không thể cứ dữ dằn như vậy!"

Lạc Khuynh Nhan cáu giận cắn một miếng thịt non trức ngực Thẩm Mộng Hi, cô cũng không muốn Thẩm Mộng Hi nhúng tay, Thẩm Mộng Hi làm việc thế nhưng tàn ác hơn An Mộ Ca rất nhiều...

Thẩm Mộng Hi khẽ cười.

"Nhan nhi, sao lại cắn ngực chị?"

Thẩm Mộng Hi chuyển đề tài cho Lạc Khuynh Nhan, không để cô tiếp tục căng thẳng như vậy. Từ lúc vừa bắt đầu ôm Lạc Khuynh Nhan, thân thể Lạc Khuynh Nhan cũng có chút hơi run rẩy, cũng để Thẩm Mộng Hi hối hận khi nhắc lại chuyện này.

"Mặc thế kia đi rêu rao khắp phố, cho người khác nhìn cho đã con mắt, cắn chị thì đã làm sao!"

Lạc Khuynh Nhan oán trách nói, trời mới biết lúc các cô trở về, có bao nhiêu tên con trai đυ.ng đầu vào cột điện...

Trong lòng Thẩm Mộng Hi ngọt ngào, ôn nhu hôn lên bờ môi Lạc Khuynh Nhan, mơ hồ không rõ nói.

"Lúc sáng sau khi người phục vụ đưa bữa sáng lại, biết được em bị cảnh sát dẫn đi, chị liền chạy đến..."

Thật ra, lúc đó Thẩm Mộng Hi vừa tắm xong, trùm khăn tắm, dùng máy sấy sấy tóc, còn phục vụ cũng vừa lúc này gõ cửa.

Thẩm Mộng Hi cùng Lạc Khuynh Nhan đều thuộc dạng tuyệt sắc ít thấy, người phục vụ ấn tượng khá sâu, vì vậy hắn tượng trưng hỏi thăm Thẩm Mộng Hi một chút. Người khách đi cùng nàng đâu rồi, lúc nãy hắn thấy có một cô gái dáng người vô cùng giống cô ấy bị cảnh sát dẫn đi rồi...

Thẩm Mộng Hi nghe vậy vội vàng gọi điện cho Lạc Khuynh Nhan, nào biết bên kia Lạc Khuynh Nhan tắt máy, còn người phục vụ nói khu trung tâm mua sắm xảy ra vụ uy hϊếp bắt con tin, Thẩm Mộng Hi liền sợ hãi chuẩn bị xông ra. Nhưng còn chưa chạy đến cửa, khăn tắm bọc lấy nàng xém chút nữa rơi xuống, cho nên dứt khoát vào phòng mặc đồ tùy tiện, bra ngực liền là cái bị xé rách nằm trên giường, nàng thế nhưng qυầи ɭóŧ cũng không mặc...

"Hiện vẫn đang không mặc qυầи ɭóŧ à..."

Khóe miệng Lạc Khuynh Nhan co quắp, hoàn toàn cảm thấy bế tắc với Thẩm Mộng Hi, Thẩm Mộng Hi rốt cuộc có bao nhiêu quan tâm cô đây?

Thẩm Mộng Hi một bên hôn hít một bên gật đầu, đầy bất ngờ nói.

"Không kịp mặc, thật ra không mặc cũng không hề gì, cũng không phải sẽ nhìn thấy được, chỉ là bên dưới hơi lành lạnh..."

Ngoại trừ bên dưới hơi lạnh ra, thật cũng không ảnh hưởng gì nhiều...

Lạc Khuynh Nhan nghiêng mặt đi, đầy u oán nói.

"Thiệt tình cho người ta nhìn đã con mắt luôn ha..." Vợ cô cứ đi ngoài đường như vậy sao?

"Được rồi, được rồi, là chị không đúng, xin lỗi mà..."

Bất luận Lạc Khuynh Nhan làm sai hay đúng, Thẩm Mộng Hi luôn đem trách nhiệm đẩy lên người mình, cưng chiều Lạc Khuynh Nhan đến có chút tự do buông lỏng.

Lạc Khuynh Nhan than nhẹ.

"Cũng sắp bị chị chiều cho hư luôn rồi..."

Những năm qua cô đều sắp bị Thẩm Mộng Hi cưng chiều đến quên hết cả trời trăng mây cỏ, xém chút còn không nhớ có người tên là An Mộ Ca nữa mà...

"Cưng chiều không tốt sao?"

Thẩm Mộng Hi cưng chiều dùng đầu ngón tay điểm điểm chóp mũi tinh xảo của Lạc Khuynh Nhan, mắt cười cong thành hình lưỡi liềm, phá lệ mị hoặc. Thật ra những năm này Lạc Khuynh Nhan không phải chưa từng không cưng chiều nàng, ngoại trừ thỉnh thoảng từ chối ở bên ngoài ra, trên phương diện còn lại đều nhất nhất đáp ứng, cho dù cô cũng rất mệt mỏi...

"Hi tỷ tỷ, Mạch Dư Ninh rốt cuộc là ai?"

Lạc Khuynh Nhan không trả lời Thẩm Mộng Hi, mà là ném ra vấn đề cô hết sức nghi hoặc, lúc trước ở đồn cảnh sát cũng không hỏi cặn kẽ phương diện này.

Thẩm Mộng Hi cau mày, vén mái tóc đen của Lạc Khuynh Nhan ra sau tai, sau đó mới thành khẩn nói.

"Biết thân phận cô ấy thật sự không có bất kỳ điểm nào tốt, ngược lại sẽ dễ dàng rước họa sát thân vào người..."

"Có thể phòng vệ mà!"

Chuyện này dẫn đến tính tò mò của Lạc Khuynh Nhan, rốt cuộc như thế nào có thể để Thẩm Mộng Hi phải kiêng kỵ ba phần.

"Haiz~ ngốc này, có một số việc không cần phải hiểu, cũng không nên đi tìm hiểu thế giới mặt tối của nó..."

Thẩm Mộng Hi khẽ vuốt ve đầu Lạc Khuynh Nhan, thay đổi cự tuyệt.

Lạc Khuynh Nhan chu môi, sau đó nhẹ nhả ra mấy chữ.

"Trường học có ký túc xá cho giáo viên..."

Thẩm Mộng Hi nghe thấy mấy chữ ký túc xá cho giáo viên là có loại xúc động muốn đi hủy diệt (thế giới =)))))), mấy chữ này Lạc Khuynh Nhan uy hϊếp nàng rất nhiều lần, hết lần này đến lần khác nàng đều không chịu thua, nhưng lần nào cũng đều thỏa hiệp...

Thẩm Mộng Hi kề môi vào tai cô nói.

"Thân phận của cô ấy chính là..."

"Hả?"

Lạc Khuynh Nhan không thể tin nhìn Thẩm Mộng Hi, Mạch Dư Ninh thế nào lại là...

"Thật, chỉ là mẹ cô ấy là người Trung Quốc."

-----------------------------------------------------------

May là còn có chị Thẩm với chị Lạc đến an ủi tâm hồn mong manh bé bỏng dễ vỡ của mềnh TvT