Chương 40

"Mẹ, có chuyện này, con không biết nên nói với mẹ thế nào..."

Ngồi trước bàn trang điểm, Lăng Linh dùng chiếc lược thong thả chải chuốt cho mái tóc thật dài do dự mở miệng.

Mẹ Lăng Linh ngồi bên cạnh cô trên chiếc ghế dài mềm mại, sắc mặt nghi ngờ nhìn Lăng Linh, hỏi.

"Tiểu Linh Tử cũng có tâm sự?"

Mẹ Lăng nhẹ giọng có chút cưng chiều, bà phỏng đoán con gái bảo bối có lẽ đã gặp vấn đề về chuyện tình cảm.

Lăng Linh nghe vậy, có chút không được tự nhiên cúi đầu, nhưng dư quang nơi khóe mắt xuyên thấu qua gương cẩn thận quan sát nét mặt của mẹ. Cuối cùng nhấp mím môi, mới dò xét hỏi.

"Mẹ, nếu như, nếu như con thích một người, mẹ sẽ nghĩ thế nào?"

Giọng Lăng Linh có chút thấp thỏm, gia tộc cô là một gia tộc nghiêm khắc đến không thể nghiêm khắc hơn, trên dưới đều làm nghị viên, cho đến quan viên ở thôn xã, đều có người của Lăng gia. Nếu chuyện cô thích con gái bị ba biết được, sẽ dấy lên sóng gió không nhỏ trong Lăng gia.

Mẹ Lăng yêu thương vuốt ve lọn tóc bên tai Lăng Linh, chậm rãi nói.

"Hắn là người thế nào, nếu Tiểu Linh Tử cảm thấy hắn tốt, có thể dẫn đến cho ta xem mặt, cũng vừa hay để ta kiểm định cho con, như vậy qua cửa ải của ba con có lẽ sẽ dễ hơn..."

Mẹ Lăng mỉm cười vô cùng dịu dàng ấm áp, có thể để Tiểu Linh Tử từ nhỏ tính cách năng động trở nên nhăn nhó như vậy, chắc hẳn Tiểu Linh Tử rất thích người này.

Mẹ Lăng chào đời trong một gia đình gia giáo, tướng mạo dịu dàng làm người ta hài lòng, trên người mang mười phần hơi thở học thức. Còn Lăng Linh kế thừa vẻ đẹp từ mẹ cô, cộng thêm di truyền từ ba, tính tình nóng nảy, làm việc gấp gáp...

Trong bụng Lăng Linh có chút thất vọng, vẫn là phải vượt qua ải của ba. Mặc dù trong nhà cô là con út, nhưng cũng là đứa nhỏ được cưng chiều nhất, cuối cùng cũng vẫn không thoát khỏi số mạng hôn nhân.

"Nếu như gia thế, tướng mạo cô ấy, cho dù qua được ải của mẹ, nhưng không qua được ải của ba thì cũng như không đúng không?"

Lăng Linh quay đầu, tự giễu nói.

Mẹ Lăng thầm thở dài, sinh ra trong gia đình giàu có quyền thế, chung quy cuộc sống khó mà tránh khỏi, sao có thể tìm kiếm tình yêu đích thực của mình đây!

"Tiểu Linh Tử, con khoan hãy nhục chí."

Mẹ Lăng xoa gò má có chút tái nhợt của Lăng Linh, an ủi.

"Ba con không phải đã cho con thời gian sao, con còn có hai năm, con có thể cùng người kia đánh liều sự nghiệp một phen, đến lúc đó lại cho ba con thấy tâm ý cũng chưa muộn! Huống hồ Hoa Thịnh thương con như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ đồng ý cho con."

"Nếu người nọ là một cô gái yếu đuối, mẹ sẽ cảm thấy ba tiếp nhận không?"

Lăng Linh tự giận mình nói, cho dù ba có thương yêu cô thế nào đi nữa, cuối cùng Giản Ngải cũng giống cô đều là nữ giới. Đồng tính luyến ái, trong mắt ba mẹ ở Trung Quốc những chữ ấy khủng khϊếp nhường nào.

Mẹ Lăng giật mình, bà có chút không thể tin nhìn Lăng Linh, đôi môi run rẩy nói.

"Nữ... nữ giới... con nói người con thích là một cô gái?"

Mẹ Lăng muốn xác định lại, bà có chút hoài nghi có phải tai mình sinh ra ảo giác không.

Lăng Linh cắn môi, ngước mắt nhìn chăm chú đôi mắt tràn đầy khó tin của mẹ, kiên định nói.

"Vâng, là con gái, mẹ còn nhớ chuyện con nhờ ba giúp đỡ cho một tiểu sư muội học cùng trường tốt nghiệp năm ngoái không?"

Mẹ Lăng sáng tỏ gật đầu, sao bà lại không biết chuyện này, Tiểu Linh Tử luôn tâm cao khí ngạo lại làm nũng Hoa Thịnh, nài nỉ ông ấy nhờ người để tiểu sư muội của nó lấy được bằng tốt nghiệp, đồng thời phân phó công việc đến phân cục Bắc Ngạn, hơn nữa công việc phân phó phải là công việc nhẹ nhàng nhất.

"Con thích người tiểu sư muội đó?"

Mẹ Lăng chậm rãi, hỏi.

Lăng Linh gật đầu, ánh mắt vô cùng kiên định, thậm chí còn kèm theo khẩn cầu.

"Hài~" Mẹ Lăng thở dài.

"Con khoan hãy hy vọng nơi ta, ta cùng lắm chỉ thăm dò được cái nhìn của Hoa Thịnh thôi."

Mẹ Lăng lắc đầu, đứa con gái này của bà, bà đã quá hiểu rõ, một khi đã quyết định chuyện gì coi như một đoàn xe cũng không kéo lại được. Năm đó Lăng Linh từ chối xuất ngoại, nếu không phải vì thi vào trường cảnh sát thì là gì, Lăng Hoa Thịnh cũng không cưỡng ép nó được, hơn nữa bên trên Lăng Linh còn một tỷ tỷ cùng ba người anh đoàn kết cùng nhau tiếp viện cho Lăng Linh, chuyện lựa chọn làm cảnh sát của nó xem như được thuận lợi.

Chỉ là, chuyện hôn nhân, Lăng gia rất nghiêm khắc, bất luận là ai, cũng không chạy khỏi tai ương này, anh chị Lăng Linh cuối cùng cũng lựa chọn khuất phục, dù sao Lăng Hoa Thịnh quá mức cường thế, chèn ép người yêu của bọn họ, dẫn đến bọn họ cuối cùng từ bỏ tình yêu...

"Cũng biết mẹ hiểu con nhất!"

Lăng Linh thở phào nhẹ nhõm, còn may mẹ mình không nghiêm khắc dạy dỗ mình.

Khóe miệng mẹ Lăng lướt qua nụ cười khổ.

"May mắn mấy năm này ta thường xuyên ra nước ngoài, bằng không ta không phải không thể dạy dỗ được tiểu sửu nhi bướng bỉnh này."

Mẹ Lăng sinh ra trong danh môn, hiểu biết lễ nghĩa của một khuê tú nên có, cũng hiểu thế thái nhân tình. Hơn nữa thường xuyên theo Hoa Thịnh ra nước ngoài, cũng kiến thức qua không ít phong tục tập quán ở nước ngoài, liền giống như nước Pháp, rất nhiều soái ca đều thích soái ca...

Mặc dù vừa nghe Lăng Linh nói thích con gái bà vô cùng khϊếp sợ, nhưng cũng chỉ một lúc, dù sao bà cũng là người phụ nữ đã thấy qua rất nhiều chuyện đời. Huống hồ, nghe nói trước kia những đứa con trai Lăng Linh từng qua lại căn bản đều bị nó đánh nhập viện, có lẽ quen với con gái sẽ để tính khí quá năng động của nó thu vén...

Mẹ Lăng đột nhiên phát giác tư tưởng bà cởi mở hơn rất nhiều, lại cũng không phản đối việc Lăng Linh thích con gái.

"Sau này tính tình của con thu vén lại, dù sao đàn bà khác biệt với đàn ông rất lớn, hơn nữa ta còn nghe nói tiểu sư muội của con rất yếu đuối, con thế nhưng ngàn vạn lần không được động thủ với người ta..."

Mẹ Lăng bắt đầu có chút bận tâm tình cảnh tiểu sư muội đó, có thể cũng bị Lăng Linh đánh cho nhập viện không?

Khóe miệng Lăng Linh có chút co quắp, trong mắt mẹ mình là một đứa con gái bạo lực sao?

"Con yêu thương em ấy còn không kịp, sao sẽ cam tâm đánh em ấy chứ!" Lăng Linh quyệt miệng, bất mãn nói.

"Được được được, ta biết." mẹ Lăng cười nói.

"Vậy có thể cho ta gặp mặt tiểu sư muội đó một chút không?"

Bà tò mò cô gái thế nào mà lại có thể cuốn hút được con gái bảo bối của bà.

"Dạ được, hôm nào mẹ đến đồn cảnh sát tụi con liền có thể gặp được em ấy..."

Khuôn mặt Lăng Linh đỏ lên, cúi đầu xuống, nói ra nhỏ như tiếng mũi kêu vậy.

Mẹ Lăng nghi ngờ hỏi.

"Chẳng lẽ con không thể hẹn con bé ra gặp mặt sao?"

"Bây giờ em ấy còn chưa phải bạn gái con, có lẽ vẫn chưa biết con thích em ấy..."

Lăng Linh nói đến đây, trong lòng có chút phức tạp, bây giờ trồi lên Âu Niệm Tuyết một tình địch mạnh như vậy, cô phải tăng tốc độ lên.

Sáng ngày thứ hai, Âu Niệm Tuyết cùng Jeff đến bệnh viện, thế nhưng còn chưa đến chỗ phòng bệnh Âu Trạch, bọn họ liền bị vệ sĩ của Âu Trạch ngăn lại.

"Xin Lỗi, đại tiểu thư, lão gia nói muốn nghỉ ngơi, hy vọng, ngài một lát nữa hãy quay lại."

Vệ sĩ cầm đầu vóc người tuấn tú kính cẩn nói.

Trong lòng Âu Niệm Tuyết dâng lên nghi vấn không nhỏ, lúc trước bọn họ đến gặp Âu Trạch, bất luận Âu Trạch có nghỉ ngơi hay không, bọn họ đều có thể tự do ra vào, tại sao cứ cố ý vào thời điểm nhạy cảm này bị cản trở bên ngoài, chẳng lẽ bọn họ có chuyện gạt mình?

Lúc này, Âu Dịch cũng đem hoa tươi đến thăm Âu Trạch, nhưng hình như cũng bị vệ sĩ cản trở bên ngoài, lý do cũng tương tự.

"Đã như vậy, Niệm Tuyết, chúng ta về thôi!"

Âu Dịch đưa hoa tươi cho vệ sĩ cầm đầu, để hắn giúp mình thay lời thăm hỏi.

Âu Niệm Tuyết không biết làm sao, đành phải theo Âu Dịch rời đi.

Đoàn người ngồi trên xe.

"Anh, bệnh tình của ba sao rồi?" Âu Niệm Tuyết đã biết nhưng vẫn hỏi.

Âu Dịch nghe vậy, thở dài nói.

"Bác sĩ nói, có thể không qua khỏi tuần này, kêu chúng ta chuẩn bị hậu sự..."

Hai ngày trước, Âu Trạch bỗng nhiên nói hắn muốn xuất viện, bảo là thân thể đã khỏe, muốn về nhà.

Vẻ mặt Âu Niệm Tuyết nhất thời trở nên có chút đau thương, giọng có chút nghẹn ngào.

"Tại sao lại như vậy..."

Âu Dịch đưa tay vỗ về bả vai Âu Niệm Tuyết, thuận thế ôm nàng vào lòng, an ủi.

"Muốn khóc cứ khóc đi, đừng nhịn, sẽ khó chịu!"

Âu Niệm Tuyết không phải muốn khóc, nàng rõ ràng chính là buồn cười, nhưng nàng vẫn khóc lên, nắm chặt vạt áo Âu Dịch, nhỏ giọng thút thít trong ngực hắn, thân người còn hơi rung động...

Thần sắc Jeff cũng khổ sở nhìn tình cảm gắn bó giữa hai anh em, hắn có chút không phân rõ được Âu Niệm Tuyết cuối cùng là đau thương thật hay giả.

---

"Bẩm đại tiểu thư, tối qua Âu Trạch đã bí mật xuất viện, đến nay chưa về..."

Vương Cẩm kính cẩn, mặt không đổi quỳ một chân trước mặt Mạch Dư Ninh.

"Hắn đi đâu?"

Mạch Dư Ninh khẽ nhíu mi, vẻ mặt lãnh đạm nói.

Vương Cẩm bẩm báo.

"Hắn đi..."

"Nếu là chuyện trong nhà hắn, chúng ta cũng im lặng chờ xem."

Nếu như làm kế hoạch của cô lộ tẩy, vậy cả nhà hắn đều sẽ bị diệt khẩu.

"Ngoài ra, Thẩm Mộng Hi và Lạc Khuynh Nhan hai người bọn họ đã lên máy bay trở về đại lục."

Khóe miệng Mạch Dư Ninh nâng lên nụ cười giễu, cô từ trên ghế da đứng dậy, nhịp bước ưu nhã đến trước mặt Vương Cẩm, đôi mắt nhìn Vương Cẩm quỳ bên cạnh chân mình, nói.

"Mộ Ca thế nào?"

Cô không quan tâm Thẩm Mộng Hi các cô ấy thế nào, chỉ cần Thẩm Mộng Hi không gây trở ngại cho kế hoạch của các cô, cô có thể coi như họ không tồn tại.

Trong mũi Vương Cẩm truyền đến cỗ hương thơm độc nhất trên người Mạch Dư Ninh, hô hấp hắn hơi chậm lại, lại cúi cầu thật thấp, lắp bắp nói.

"Tiểu, tiểu thư An Đức Mỗ cô ấy, cô ấy hôm qua hẹn gặp đại tiểu thư Âu gia trong khách sạn, đến nay, đến nay vẫn, vẫn còn ở căn phòng đó..."

Vương Cẩm lấy chút hơi tốt hơn, mới đem đoạn văn nói cho xong.

"Nga......" Mạch Dư Ninh chuyển giọng, nói.

"Đi, bây giờ chúng ta đến gặp tiểu công chúa của ta."