Chương 41

Biết được sáng nay Lạc Khuynh Nhan lên máy bay bay về đại lục, An Mộ Ca cũng không ra tiễn, mà là nhìn xuất thần màn hình điện thoại trên tay.

Một giây, hai giây, ba giây...

Cô nhủ thầm trong lòng, đôi mắt xanh lam không chớp nhìn thời gian trên màn hình di động, cho đến khi thời gian nhảy 07:50, cô mới chán nản để điện thoại xuống.

Cất cánh đi...

Lạc Khuynh Nhan, chị lại cách em thật xa...

Thay bộ áo dính máu hôm qua, An Mộ Ca cũng không cho người đem vứt, mà là cất giữ, cho dù sẽ để cô nhớ lại việc mình gϊếŧ người. Nhưng trên bộ áo dính máu ấy ngoại trừ mùi máu tanh nồng nặc, còn lưu lại chút ít hương vị oải hương trên người Lạc Khuynh Nhan khó thể ngửi thấy, cô không nỡ vứt bỏ.

Một đêm trằn trọc khó ngủ, bởi vì vừa nhắm mắt, cỗ thi thể mặt mũi không trọn vẹn kia liền xuất hiện trước mắt cô...

Đồng thời, cô cũng hao tổn một đêm suy tính, cô có nên đi tiễn Lạc Khuynh Nhan không. Thế nhưng đảo mắt ngẫm lại, Lạc Khuynh Nhan chưa chắc muốn mình đi tiễn chị ấy, mình tùy tiện xuất hiện có thể chỉ càng tăng thêm phiền não cho chỉ thôi, giống như hôm qua sau khi chị ấy theo Thẩm Mộng Hi rời đồn cảnh sát, không có chào từ biệt mình...

Bỏ đi, năm năm cô cũng chịu đựng được, còn để ý những thứ thời gian này sao!

Tính lại thì, bắt đầu từ lúc 22 tuổi gặp gỡ Lạc Khuynh Nhan, thế giới của cô liền bắt đầu thay đổi. Trước mắt hay trong lòng đều chỉ có Lạc Khuynh Nhan, một lòng một dạ muốn ở bên Lạc Khuynh Nhan. Trải qua từ theo đuổi ban đầu diễn biến thành ghanh ghét, muốn phá hỏng tình cảm giữa chị ấy và Thẩm Mộng Hi, càng về sau sập bẫy báo thù mà ba chăm chú thiết kế, cuối cùng ép Thẩm Mộng Hi tự tay gϊếŧ chết thai nhi còn chưa thành hình trong bụng, đồng thời hại chị ta suốt đời cũng không còn mang thai được nữa...

Thế nhưng chung quy đều có nhân quả tuần hoàn, năm năm trước mình cũng bị Thẩm Mộng Hi bắn bị thương, chân trái một mực có tật, mỗi khi đến những ngày mưa dầm đều sẽ phát tác, vết thương nhức nhối không ngưng...

Hôm nay cô đã 27, suốt năm năm, cô đều sống trong đau khổ.

Tất Duy Tư tự sát, Lạc Khuynh Nhan theo Thẩm Mộng Hi về nước, còn cô một thân một mình đối mặt với gia tộc khổng lồ lòng tham không đáy. Vốn muốn lựa chọn nhượng bộ, hoàn trả toàn bộ gia sản khổng lồ cô thừa kế lại cho công tước An Đức Mỗ mới nhậm chức, còn bản thân chuẩn bị dùng khoảng thời gian để du lịch thế giới quên đi những chuyện đã phát sinh...

Nhưng không ngờ, công tước An Đức Mỗ mới nhậm chức quả nhiên không quyết đoán như Tất Duy Tư, hơn nữa bọn người trong gia tộc đã vô dụng còn tham lam, khiến cho tất cả xí nghiệp của gia tộc An Đức Mỗ đều rơi vào tình trạng kinh tế nguy ngập.

Lúc biết được tin tức này, An Mộ Ca quả quyết từ bỏ du lịch thế giới, từ Rio de Janeiro chạy về Paris. Cho dù người của gia tộc An Đức Mỗ không đáng để cô lưu niệm, nhưng dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của Tất Duy Tư, cô thật không thể để gia tộc An Đức Mỗ từ đây không gượng dậy nổi.

Đầu tiên cô lấy phần tài sản còn dư lại của mình lấp vào chỗ trống kinh tế, sau đó đoàn kết với công tước An Đức Mỗ vừa nhậm chức tiến hành cải cách nội bộ. Lúc mới bắt đầu, thành viên trong gia tộc thấy cô nhúng tay, cũng dị nghị không ít, nhưng vào lúc An Mộ Ca lấy tài sản của mình ra, tất cả bọn họ đều ngậm miệng lại...

Hai năm, An Mộ Ca không trừ ngày đêm xử lý sự vụ trong ngoài của gia tộc, còn phải loại bỏ những quý tộc khác ở Pháp không có ý tốt muốn âm mưu.

Bởi vì cô xuất hiện giải quyết nguy cơ kinh tế lớn nhất từ trước đến nay của gia tộc An Đức Mỗ, không ít truyền thông trong ngoài nước tranh nhau đăng báo, cũng để cho cô nữ giới trụ cột duy nhất của gia tộc An Đức Mỗ nổi lên như cồn...

Nguy hiểm, ái muội, truy bám, đều cùng theo mà tới...

Nhưng cuối cùng, cô vẫn giữ được mình, chỉ vì thỉnh thoảng trong mộng người kia mới chịu xuất hiện mà thôi.

Bất luận quý tộc hiển đạt, hay thân sĩ danh giá, cũng không sánh bằng câu nói năm đó Lạc Khuynh Nhan nói với cô "Chị yêu em", dù cho chị ấy là gạt mình...

Những năm này cô rất vất vả, rất mệt mỏi, ngụy trang cho mình, mạnh mẽ mỉm cười, ai có thể hiểu được cô, sợ rằng ngay cả bạn tốt Liễu Trân Lí Na Na cũng không hiểu được.

Lúc này, di động An Mộ Ca đặt bên cạnh nhận được tin nhắn, là đội tình báo gia tộc An Đức Mỗ gửi đến, tổng cộng có hai chuyện. Một là tối qua Âu Trạch đã một mình bí mật xuất viện, phương hướng còn chưa tra ra. Thứ hai chính là Mạch Dư Ninh đã đến chỗ khách sạn cô đang ở.

Đội tình báo gia tộc An Đức Mỗ đều nói với An Mộ Ca tin tức tra được, sau đó An Mộ Ca sẽ quyết định có nói cho Âu Niệm Tuyết biết hay không.

Mạch Dư Ninh? Lại là người đàn bà kia sao?

Ngay lúc An Mộ Ca còn chưa tự ra mặt, cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa ôn nhu, rất có tiết tấu, nhưng cũng để lộ người gõ cửa rất thành khẩn muốn vào.

An Mộ Ca trước tiên gửi tin nhắn cho Jeff, để hắn truyền đạt lại cho Âu Niệm Tuyết, sau đó mới đặt di động xuống, chậm rãi đi mở cửa.

Tình cảnh ngoài cửa để An Mộ Ca thất kinh tặc lưỡi, Mạch Dư Ninh rốt cuộc muốn làm gì đây?

Cả người Mạch Dư Ninh mặc bộ lễ phục màu vàng, cắt xén thích hợp, vóc người uyển chuyển thon dài vừa mắt không dư thừa. Mái tóc nâu của cô vén lên rất cao, lỗ tai được tô vẽ bởi đôi khuyên tai kim cương tinh xảo, trang điểm nhã nhặn, để cho đường nét tinh xảo của cô càng đẹp lạnh lùng tuyệt luân, thanh nhã cao quý.

Tay cô cầm một bó hồng diễm lệ như lửa cười nhạt với An Mộ Ca nói.

"Đây là 99 đóa hồng, hy vọng em sẽ thích."

Thanh âm cô như cũ có chút lạnh lùng, nhưng lại kèm theo hiển lộ chút ít ôn nhu và ngượng ngùng.

An Mộ Ca tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực, cười như không cười nhìn Mạch Dư Ninh.

Ngay cả An Mộ Ca cũng không thể không thừa nhận dáng người Mạch Dư Ninh thật sự rất đẹp. Khuôn mặt tinh xảo lai người Tây Âu, đôi mắt màu xanh lá cây sáng ngời trong suốt, tựa như dòng nước sâu thẳm trong veo, sống mũi rất cao lại thanh tú tinh tế, môi mỏng mà quyến rũ...

Gom cả dáng người lại, An Mộ Ca quả thực không tìm được chỗ thiếu sót nào trên con người cô, người phụ nữ này bề ngoài quá mức hoàn mỹ, thậm chí hoàn mỹ để người ta có chút sợ hãi...

"Chị muốn làm gì?"

An Mộ Ca rốt cuộc mở miệng, giọng hết sức lạnh nhạt.

Mạch Dư Ninh vẫn duy trì tư thế cầm bó hoa, mỉm cười nói.

"Hy vọng em có thể nhận bó hồng này."

Cô cũng không thèm để ý thái độ An Mộ Ca, cô chỉ quan tâm phải làm sao An Mộ Ca mới tiếp nhận.

An Mộ Cô nhíu mi, nhận lấy bó hoa trên tay Mạch Dư Ninh, nói.

"Cảm ơn, tôi nhận hoa hồng của chị..."

Giây phút An Mộ Ca nhận lấy bó hoa, tay Mạch Dư Ninh khẽ run lên, cô thất kinh phát hiện sức lôi cuốn từ An Mộ Ca lên cô đã vượt rất xa sức tưởng tượng của cô, nếu không trái tim cô cũng không rối loạn tiết tấu, liên đới tay cũng run rẩy theo.

Khóe miệng Mạch Dư Ninh hơi giơ lên, vô cùng vui vẻ, nhưng mà, hành động kế tiếp của An Mộ Ca lại để nụ cười của cô đông cứng.

Chỉ thấy sau khi An Mộ Ca nhận lấy bó hoa, nhìn cũng không nhìn, liền ném nó vào thùng rác khách sạn chuẩn bị bên cạnh.

"Chúng ta người quang minh không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc chị muốn gì?"

An Mộ Ca không chút áy náy nói, không nhịn được hỏi.

Mặc dù tâm ý bị chà đạp như vậy, nhưng biểu tình Mạch Dư Ninh vẫn nhàn nhạt, để người ta không phát giác được suy nghĩ trong nội tâm cô. Cô chẳng qua chỉ liếc nhìn bó hồng trong thùng rác, đối An Mộ Ca nói.

"Chúng ta vào trong rồi nói, nơi này không được tiện cho lắm."

Đàm luận trên hành lang khách sạn, quả thật không được thuận tiện lắm, cho nên An Mộ Ca cũng không nghĩ nhiều, xoay người vào trong, để Mạch Dư Ninh tự mình vào, bởi vì cô không muốn mời Mạch Dư Ninh vào phòng cho lắm.

"Nói đi, chuyện gì?"

Nếu Mạch Dư Ninh tính kế cô, cô cũng không cần khách khí với cô ấy.

Mạch Dư Ninh chẳng qua chỉ ưu nhã ngồi trên salon, cười nhạt nhìn An Mộ Ca.

"Những năm này, em rất mệt mỏi đi?" Mạch Dư Ninh có chút đau lòng hỏi.

An Mộ Ca sững sốt một chút, rốt cuộc Mạch Dư Ninh muốn nói gì vậy?

"Có ý gì?"

An Mộ Ca không rõ hỏi.

Mạch Dư Ninh lắc đầu, yên lặng thở dài, xem ra cô ấy quả thật quên bẵng mình không hề nhớ.

"Em còn nhớ ruộng oải hương chứ?"

Mạch Dư Ninh không đáp, ngược lại hỏi lần nữa.

Ruộng oải hương, An Mộ ca tự nhiên sẽ nhớ lại, đó là đại biểu cho Lạc Khuynh Nhan người đã cắm rễ trong lòng cô.

"Chị rốt cuộc muốn biểu đạt chuyện gì? Mạch đại tiểu thư sẽ không đặc biệt đến đây muốn tôi giải câu đố chứ?" An Mộ Ca giả bộ thờ ơ nói.

"Ba năm trước, trên ruộng oải hương nông trại Hâm Nguyệt, chẳng phải lúc đó em đã ôm chầm lấy một cô gái sao?"

An Mộ Ca bỗng nhiên ngẩng ra, có chút không phản ứng kịp. Cô theo lời Mạch Dư Ninh bắt đầu lục lọi trong ký ức, hình như từng có chuyện này.

"Chị là cô gái đó?"

Sắc mặt An Mộ Ca có chút không nén giận được, bây giờ thế nhưng cô nhớ lại lúc đó cô là nước mắt nước mũi ôm lấy cô gái đó rống khóc.

Mạch Dư Ninh gật đầu.

Lúc này An Mộ Ca hy vọng nhường nào trên mặt đất có cái lỗ để cô chui vào, không ngờ cô thất thố ôm chầm lấy người đi đường năm đó sẽ xuất hiện trước mặt cô, thậm chí còn nhớ đến cô...

Nhìn sắc mặt An Mộ Ca lúc xanh lúc đỏ, Mạch Dư Ninh cảm thấy cực kỳ thú vị. Đây mới thực sự là An Mộ Ca, không phải nữ vương không một nét buồn giận vui mừng trong giới kinh doanh những năm qua.

Chỉ là, An Mộ Ca khôi phục lý trí rất nhanh. Cô nhớ năm đó sau khi mình rời khỏi nông trường, cũng không lâu lắm liền phát hiện hai chiếc nhẫn dính máu mình dùng dây chuyền xỏ vào không thấy đâu, nhưng lúc đó cô vội vã trở lại tìm, tìm thế nào cũng không thấy, cho nên cô suy đoán có thể người phụ nữ kia đã nhặt lên, càng hoặc là Thẩm Mộng Hi hay Lạc Khuynh Nhan đã nhặt được...

"Năm đó chị có nhặt được thứ gì không?"

An Mộ Ca hỏi.

Mạch Dư Ninh nghe vậy, hờ hững, nói.

"Em muốn chỉ sợi dây chuyền vàng xỏ một đôi nhẫn bạc?"

An Mộ Ca vội vàng đáp.

"Đúng rồi, chính là sợi dây chuyền đó, nó ở chỗ chị sao?"

Mặc dù dây chuyền này mang chiếc nhẫn đại biểu cho tình yêu của Thẩm Mộng Hi và Lạc Khuynh Nhan, nhưng đồng thời một trong số chiếc nhẫn cũng là vật năm đó Lạc Khuynh Nhan dùng để gạt tình cảm của cô, sau đó vứt bỏ ràng buộc với cô, mặc dù cô hận, nhưng lại không bỏ được, bởi vì đó là một đoạn ký ức ghi lòng tạc dạ trong cuộc đời cô.

"Đúng vậy, nằm ở chỗ tôi."

Giọng điệu Mạch Dư Ninh ẩn ẩn tức giận, nhưng lại vội vàng để An Mộ Ca cũng không phát giác được.

An Mộ Ca như ngồi trên đống lửa, kích động nói.

"Vậy Mạch tiểu thư có thể trả nó lại cho tôi không?"

Cô khẩn cấp muốn tìm chiếc nhẫn về, năm đó cô còn gạt được bản thân bức mình phải nói rằng, chiếc nhẫn đã trở về với chủ nhân vốn có của nó, nhưng bây giờ cô biết được chiếc nhẫn lại nằm trong tay người khác, vậy cô nhất định phải lấy về.

"Sợi dây chuyền quan trọng đối với em sao?"

Mạch Dư Ninh híp hai mắt lại, giọng với vẻ lạnh lùng.

"Đương nhiên rồi." An Mộ Ca nói.

"Bây giờ Mạch tiểu thư có thể trả nó lại cho tôi không? Nếu có gây bất tiện cho chị, tôi có thể mua về, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."

An Mộ Ca biết Mạch Dư Ninh không quan tâm tiền bạc, nhưng bây giờ cô đã bất chấp mọi thứ, cô chỉ muốn tìm về với quá khứ đã mất, tìm lại từng chút một...

"Hừ, giàu có hào sảng thật..."

Có lẽ do bộ dạng trân trọng kia của An Mộ Ca, để lòng Mạch Dư Ninh dâng lên nồng nặc ghen tỵ, cô ghen với Lạc Khuynh Nhan, cũng hâm mộ Lạc Khuynh Nhan, người phụ nữ kia dường như cái gì cũng không làm liền có thể tùy tiện chiếm giữ trái tim An Mộ Ca, còn cô thì sao?

E ngại thân phận đặc thù kia của mình, cô chỉ dám từ xa ngắm nhìn bóng lưng mơ hồ của An Mộ Ca. Ba năm qua, cũng không ai biết, đã bao lần cô mượn lý do công việc, truy tìm bước chân An Mộ Ca, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngắm theo từng bước chân mà thôi...