Chương 44

Âu Dịch nhận được điện thoại, nói với Âu Niệm Tuyết trong hội có chuyện quan trọng, cần hắn đích thân đến xử lý, sau đó thì rời đi.

"Tiểu thư An Đức Mỗ nhờ tôi nói lại với cô, tối qua ba cô đã bí mật xuất viện..."

Jeff thấy Âu Dịch rời đi, tiến lên ngồi bên cạnh Âu Niệm Tuyết, giả bộ thân thiết, xoay người nhỏ giọng thuật lại cho Âu Niệm Tuyết.

Đôi mắt câu hồn đào hoa của Âu Niệm Tuyết hơi híp lại, quả nhiên chỗ Âu Trạch đã xảy ra chuyện ngoài dự liệu, ông ấy ra ngoài hẳn là có chuyện quan trọng, không muốn cho ai biết. Nhưng Âu Dịch có biết chuyện này không, Âu Niệm Tuyết lại không đoán được, nàng sợ Âu Dịch liên hiệp Âu Trạch diễn xuất nhằm che mắt nàng.

Bỗng nhiên, điện thoại Âu Niệm Tuyết nhận được tin nhắn, nàng mở ra nhìn, trong đôi mắt lộ ra ý cười thâm trầm.

Tin nhắn là Xích Viêm gửi, cũng nói cho nàng biết tối qua Âu Trạch đã đi đâu...

"Jeff, cùng tôi đến bệnh viện, tôi nghĩ bây giờ ba tôi đã trở lại."

Lúc này, phân cục Bắc Ngạn đã loạn thành một đoàn.

"Không ngờ trong phân cục lại có nội gián..."

Mỗi người trong phòng làm việc đều ở đây thì thầm với nhau, rối ren suy đoán xem ai là nội gián.

Nguyên nhân là vào lúc sáng, giám chứng viên đi làm đến khoan giám chứng, nhưng phát hiện toàn bộ vật chứng trong vụ huyết án phát sinh hôm qua đều không cánh mà bay. Bất luận là giày An Mộ Ca hay khẩu súng máy kia, hay vật chứng lưu lại tại hiện trường, đều biến mất, thậm chí khoa giám chứng có dấu hiệu từng bị phá hỏng rõ ràng.

Dấu vân tay lưu lại trong máy tính cũng bị xâm nhập, tài liệu liên quan đến vụ nổ súng lần này tại trung tâm mua sắm đều bị tiêu hủy.

Tử Đồng cũng ngây người, không ngờ ngoại trừ nội gián là cô ra, còn có nội gián khác...

Đội trưởng Trương tức giận tổ chức họp tổ viên, nhưng Lăng Linh hiển nhiên lại không để tâm tình ở đây.

Lăng Linh cũng phát giác mình ngày càng kỳ quái, gần đây cô đối với vụ án cũng ngày càng không để ý, toàn bộ sức chú ý đều đặt lên người Giản Ngải, có điều coi như là cảnh sát, cô vẫn còn tính tự giác, chỉ là không được chặt chẽ như trong quá khứ.

"Chắc chắn, chắc chắn Thất Liên Hội đã làm!"

Đội trưởng Trương đem Thất Liên Hội trở thành nghi phạm.

Suy đoán của hắn nhất thời dẫn những tổ viên cấp thấp đồng tình theo.

"Chắc là Thất Liên Hội sợ chúng ta tra ra những tên côn đồ kia là người của bọn họ, cho nên phái nội gián lấy trộm tiêu hủy những chứng cứ kia."

Lần mất trộm này, chỉ có người trong nội bộ mới có thể vào, cho nên phân cục nhất định có nội gián.

"Hệ thống theo dõi rạng sáng ba giờ toàn bộ đều bị hỏng, vậy nhất định nội gián là cao thủ máy tính..."

A Lan ngẫm nhĩ chốc lát, nói ra sự hoài nghi của cô.

Những lời này không thể nghi ngờ nói vào điểm chính, vì vậy, mọi người đều dời nghi phạm lên người Trương Hạo.

"Ai lại ngu xuẩn như vậy, để chúng ta cũng phát hiện sự tồn tại của hắn."

Lăng Linh hiểu rõ Trương Hạo hơn bất kỳ ai, vì hắn giải thích.

Rời khỏi phòng họp, Lăng Linh thu hồi ghi chép, thẳng tắp đi đến trước bàn làm việc của Tử Đồng.

"Chị Lăng Linh, gần đây rất mệt đi!"

Tử Đồng giả bộ bộ dáng quan tâm, nhưng trong lòng lại không đoán được suy nghĩ của Lăng Linh, bởi vì ánh mắt Lăng Linh trực thẳng ngưng mắt nhìn cô, không giống với vẻ ngượng ngùng như ngày xưa.

Lăng Linh nhấp mím môi, cuối cùng vỗ bàn làm việc Tử Đồng một cái, mang khí thế rất tráng sĩ một đi không trở lại, dọa cho Tử Đồng giật bắn người.

"Lên sân thượng với chị..."

Chỉ là, những lời này cô nói ra nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Đáng tiếc động tác Lăng Linh trước đó hơi lớn, để toàn bộ ánh mắt trong phòng làm việc đều tập trung lên người các cô.

"Chị Lăng Linh rất ít khi nổi giận với Ngải Ngải, chẳng lẽ Ngải Ngải là nội gián?"

Người ở một bên suy đoán.

"Tôi cảm thấy không thể nào là Ngải Ngải, Ngải Ngải ngốc như vậy mà..."

"Ai biết được, nói không chừng là đóng giả..."

Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Tử Đồng đều trở nên tràn đầy địch ý vô hình...

Trong lòng Tử Đồng cả kinh, chẳng lẽ Lăng Linh đã biết mình là nội gián, cho nên đơn độc hẹn mình lên sân thượng nói chuyện. Cô nói nhỏ như vậy, hẳn không muốn công bố để mọi người biết chuyện này, chỉ là động tác lúc trước của cô quả thật có chút lớn quá...

Ai cũng không chú ý đến, lúc Lăng Linh cúi đầu, hai gò má tràn đầy ửng hồng.

"Đi theo, xem chị ấy nói gì?"

A Lan một mực bát quái giựt dây nói, cô cũng không hy vọng Giản Ngải chính là nội gián, bằng không mỗi lần nhàm chán tìm ai lèm bèm đây!

Lăng Linh đứng trên sân thượng, nhưng vẫn thủy chung cúi đầu, để Tử Đồng cũng không đoán được cô muốn làm gì.

"Chị Lăng Linh, có chuyện gì muốn nói riêng với em sao?"

Tử Đồng vờ vô tội nói.

Hai tay Lăng Linh siết chặt, cuối cùng nâng gò má đầy ửng đỏ của mình lên, lấy dũng khí, như thể cho bản thân thêm can đảm lớn tiếng nói.

"Chị thích em..."

Chị thích em... chị thích em... chị thích em... giống như tiếng vang tràn ngập vào tai Tử Đồng và mọi người núp sau cửa sân thượng. Như bị sét đánh, khóe miệng mọi người co quắp, Lăng Linh lại lựa chọn lúc đồn cảnh sát đang loạn như vậy để thổ lộ, không hổ ngũ tiểu thư Lăng gia tích cách năng động...

Chỉ là, mọi người đều không nguyện rời đi, đều bát quái ở lại lóng tai nghe lén tiếp theo Tử Đồng sẽ nói gì.

"Hả?"

Cô thổ lộ để Tử Đồng luôn trấn tĩnh đều thất kinh cứng họng, Lăng Linh không phải tìm cô nói chuyện?

Lăng Linh thấy Tử Đồng bộ dạng mờ mịt mặt mày không rõ, trong bụng mất mác, đầu cũng bất giác lần nữa cúi thấp, ngón tay nhanh chóng ngọ nguậy.

"Thật ra, thật ra, chị nghĩ rằng em đã biết... thì ra... thì ra em không biết..."

Giọng Lăng Linh có chút bối rối, cô sợ Giản Ngải sẽ từ chối cô.

"Không sao, em không trả lời chị cũng không sao, nhưng chị vẫn muốn nói... muốn nói... đợi khoảng thời gian này xong xuôi, đợi chị bắt được hung thủ sát hại cảnh sát Lý, chị liền từ chức, chị... chị có một khoản tiền, chị nghĩ, chị muốn ra ngoài làm ăn, giống Tiểu Tuyết vậy, như vậy... như vậy..."

Cha mình hẳn cũng sẽ không quản mình đi?

Đêm qua Lăng Linh cùng mẹ cô hàn huyên đến nửa đêm, rốt cuộc quyết định sẽ vì Tử Đồng từ bỏ công việc cảnh sát. Phụ nữ không thể so với đàn ông, phụ nữ sẽ đặt người yêu lên vị trí cao nhất, cho dù là yêu thích công việc đi chăng nữa, cô cũng sẽ vì người mình yêu chọn từ bỏ.

Năm đó Lăng Linh vì làm cảnh sát bỏ ra bao nhiêu cố gắng cùng mồ hôi, nhưng bây giờ lại tranh thủ vì Tử Đồng mà buông tha. Cô cũng rất không đành, nhưng mà, nếu như không buông tha, cô sẽ không thoát khỏi gông xiềng của gia tộc được, càng sẽ mất đi Tử Đồng...

Cô thậm chí cũng gạt mẹ mình, nếu ba không đồng ý, cô liền mang theo Giản Ngải ra nước ngoài ẩn cư, ai cũng sẽ không tìm được các cô...

"Được rồi, chị nói xong rồi, em hãy đợi chị!"

Lăng Linh nói xong, ngước mắt liếc trộm sắc mặt Tử Đồng, phát hiện cô vẫn chưa tỉnh hồn, trong bụng thở dài. Lăng Linh thừa dịp Tử Đồng sững sốt, tiến lên ôm lấy cô, êm ái hôn cái trán trơn bóng của cô một cái, sau đó đỏ mặt, nhanh chóng rời đi, để lại một mình Tử Đồng ngổn ngang đứng trong gió...

Cô vẫn cảm thấy ngoài ngũ quan Giản Ngải hơi không cân đối ra, bất luận là da thịt hay dáng người, đều cực kỳ đẹp...

Mọi người nghe lén phát hiện Lăng Linh hướng bọn họ bên này đi đến, vội vã rã đám, rất sợ nữ ma đầu này biết bọn họ nghe lén cô thổ lộ với Giản Ngải, bọn họ cũng không muốn gặp phải đãi ngộ thảm thiết không thuộc về mình...

Tai Tử Đồng hết sức nhạy bén, tự nhiên biết rõ ngoại trừ mình và Lăng Linh, còn có một vài người, đợi bọn họ rời đi, cô mới đứng trên sân thượng thở dài.

Xin lỗi, tôi cũng không thể đáp lại chị...

---

Âu Niệm Tuyết cùng Jeff đến bệnh viện, quả nhiên như nàng suy nghĩ, đám vệ sĩ kia nói Âu Trạch lúc nãy đã tỉnh lại, có thể vào thăm.

"Ba, thấy trong người thế nào rồi?"

Âu Niệm Tuyết vào cửa, liếc mắt liền thấy bóng lưng sừng sững trước cửa.

Âu Trạch nghe vậy xoay người, dung nhan anh tuấn ngày xưa hôm nay tràn đầy nếp nhăn, tóc bạc phơ, nhìn qua không khác ông lão bảy tám chục tuổi.

"Niệm Tuyết đến cùng Jeff..."

Giọng Âu Trạch giống như một lão nhân bình thường vậy, tâm tình có chút vui vẻ con gái mình đến thăm...

Đợi Jeff đóng cửa lại, Âu Niệm Tuyết cho Jeff đến bên ngưỡng cửa sổ, sau đó khóa Jeff bên ngoài, không để hắn nghe thấy cuộc hội thoại tiếp theo giữa nàng và Âu Trạch.

"Hai đứa gây gỗ sao?"

Âu Trạch trong lòng sinh ra dự cảm không lành, hỏi.

"Ba, tối qua ba đi đâu?"

Âu Niệm Tuyệt không ngụy trang nữa, lộ ra mặt mũi vốn âm lãnh.

Sắc mặt Âu Trạch trở nên có chút ảm đạm, bất giác lùi về sau một bước, nhưng khóe miệng Âu niệm Tuyết lại cười chúm chím, từng bước một ép sát đến gần.

"Ở chỗ luật sự Lâm phải không!"

Âu Niệm Tuyết khẳng định nói.

"Mày... mày..."

Âu Trạch nổi giận run rẩy, chỉ vào Âu Niệm Tuyết không nói nên lời.

Âu Niệm Tuyết thấy sắc mặt Âu Trạch hết sức khó coi, trong con ngươi nụ cười nàng càng sâu.

"Nhà máy ở Châu Phi, cổ phiếu bất động sản ở Nhật Bản, hùng vốn nhà máy ở Hy Lạp... những thứ này đều là tài sản ở nước ngoài mà bọn tôi cũng không biết, ngài cũng đã bán đổi lấy tiền mặt!"

Âu Trạch trợn to đôi mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Âu Niệm Tuyết, hắn không dám tin tưởng Âu Niệm Tuyết lại đã biết hết.

"Âu Ngải, thân phận này không tồi."

"Mày rốt cuộc... còn biết được chuyện gì..."

Âu Trạch che ngực, gắng hết sức, cắn răng nghiến lợi.

"Tôi còn biết á, tôi còn biết Tử Đồng là con riêng của ông..."

Âu Niệm Tuyết nói đến đây, ánh mắt hơi lộ vẻ đau khổ.

Gân xanh Âu Trạch nổi lên.

"Mày đã biết, nó là em ruột mày, vậy mà hai đứa..."

Âu Trạch càng về sau, càng nói chuyện khó khăn, thậm chí bắt đầu không thở nổi.

Âu Niệm Tuyết cắn cắn môi, khóe mắt lộ ra một giọt lệ.

"Tôi biết, tôi cũng không muốn lσạи ɭυâи, đều là ông hại chúng tôi!"

Ánh mắt Âu Niệm Tuyết tràn đầy oán hận, sau khi nàng biết hết thảy, nàng thống hận Âu Trạch, cũng thống hận chính mình...

Âu Trạch cũng không trả lời, không phải hắn không muốn đáp lại, mà là hắn đã bị lời nói của Âu Niệm Tuyết chọc giận đến sắp hít thở không thông. Hắn ngã xuống đất, mắt đầy kinh hoàng nhìn Âu Niệm Tuyết.

Jeff lúc nãy đã thương lượng xong với Âu Niệm Tuyết, lựa chọn quay lưng về phòng bệnh, không rãnh để ý chuyện sắp phát sinh trong phòng.

"Năm đó tôi cắt tay tự sát, ông vẫn không để ý, tôi liền đoán thân phận Tử Đồng nhất định có gì đó không đúng..."

-----

Lúc đó Tử Đồng bị trọng thương nằm trong phòng cấp cứu, Âu Trạch lựa chọn không thèm để ý đến. Khoảng thời gian ấy Âu Niệm Tuyết ngây thơ nghĩ rằng, có lẽ nàng dùng tính mạng mình đánh cược, có thể Âu Trạch sẽ bỏ qua đem Tử Đồng trả lại cho nàng, dù gì nàng vẫn là đứa con ruột thịt của Âu Trạch...

Tử Đồng bị mang đi, nàng nghĩ đủ mọi cách để trở về nước, nhưng mỗi lần đều bị chặn lại ở sân bay Kinh Cảng thành, sau đó bị cưỡng chế đưa về lại New York. Lúc đó Âu Trạch phái Thanh Phong thay thế vị trí Tử Đồng, một là vì bảo vệ Âu Niệm Tuyết, dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con. Hai là biến thành giám sát Âu Niệm Tuyết, đề phòng nàng lạng lẽ lần nữa trở về nước...

Âu Niệm Tuyết ngây ngốc cho rằng, chỉ cần không cần một phân tiền của Âu gia, như vậy Âu Trạch sẽ liền nhìn thấy quyết tâm của nàng, nàng thật lòng rất yêu Tử Đồng.

Vì vậy, nàng bỏ xuống thân phận đại tiểu thư, cũng bỏ xuống căn nhà sang trọng, dọn vào một khu nhà trọ cũ kỹ cho sinh viên, ở cùng mấy người trong một căn phòng chật hẹp...

Sau khi tan học, nàng đến phố người Hoa làm việc, làm những công việc nàng chưa bao giờ làm. Rửa những dĩa thức ăn vĩnh viễn cũng không rửa hết, quét sàn nhà vĩnh viễn cũng không bao giờ quét sạch...

Từ nhỏ sống trong nhung lụa, nhưng lại bỏ xuống kiêu ngạo làm những công việc này...

Ngày lại qua ngày, năm này trôi qua năm sau lại đến, vốn đôi bàn tay mịn màng của nàng cũng trở thành hơi sần sùi, mùa đông thậm chí còn nứt nẻ lở loét...

Hai năm trôi qua, Âu Trạch vẫn không để ý đến nàng, đừng nói chi đến sẽ trả Tử Đồng lại cho nàng, thậm chí còn phái người thừa dịp nàng vắng nhà, tiêu hủy toàn bộ số hình ảnh và video về Tử Đồng mà nàng lén cất giữ...

Rốt cuộc, Âu Niệm Tuyết không còn chịu đựng được, nàng lựa chọn đánh cược một lần, nếu thắng cuộc, Tử Đồng có thể sẽ trở về bên cạnh nàng, nếu thua cuộc, cùng lắm kiếp sau lại chờ đợi Tử Đồng...

Nghe ca khúc nàng vẫn thường kéo cho Tử Đồng nghe, Âu Niệm Tuyết cầm phiến dao lên, đem lưỡi sắc bén cứa vào cổ tay mình...

Bây giờ hai tay nàng tràn đầy những vết chai nhỏ, hơi có vẻ sần sùi, không thể hoàn mỹ kéo đàn violon được nữa...

Trong bồn tắm tràn đầy chất lỏng diễm lệ màu đỏ, nhuộm đỏ cả sàn nhà, cũng nhuộm đỏ hai mắt Âu Niệm Tuyết.

Tử Đồng, trở về với chị nhé, nếu không được, kiếp sau chị vẫn sẽ chờ đợi em...

-----------------------------------------------------------

Híc... híc... T.T

P/S : *chùi nước mắt nước mũi* híc, buổi tối cả tuần này mình bận làm thêm ca tối nên tốc độ edit chậm lại, tuần sau chưa biết thế nào, mình sẽ cố gắng.