Chương 45

Máu từ trong cơ thể chậm rãi thoát ly, ý thức Âu Niệm Tuyết ngày càng mơ hồ, còn dung nhan xinh đẹp của Tử Đồng mỗi lúc một hiện rõ, nàng rất nhớ em ấy, nhớ đến nội tâm cũng muốn đau sắp chết...

Bên tai truyền đến ca khúc du dương quen thuộc, nước mắt Âu Niệm Tuyết tuôn rơi, rơi vào bồn tắm nước đỏ lòm, cùng hòa làm một với chúng.

Nàng thật sự không muốn chết, thật sự không muốn, nhưng mà, trừ những điều này ra đã không còn cách nào khác.

Thời khắc ý thức trước mắt dần chuyển thành bóng tối, Âu Niệm Tuyết rơi vào tuyệt vọng, cho đến hiện tại vẫn chưa có người phát hiện nàng, có lẽ mạng nàng chỉ đến đây.

Có điều, Thanh Phong nhạy cảm phát hiện Âu Niệm Tuyết có điểm khác thường, trước đây giờ này Âu Niệm Tuyết đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở nhà hàng đi làm.

Bên trong phòng cấp cứu, Âu Niệm Tuyết mờ mịt khó nhọc hơi mở mắt lên, chỉ nhìn thấy bác sĩ y tá mặc đồng phục giải phẫu đối diện nàng làm cấp cứu, nàng bất tri bất giác cong cong khóe miệng, có lẽ nàng thành công rồi.

Thế nhưng muôn vàn không thể ngờ, thật vất vả tỉnh lại, nàng phát hiện bên giường không có bóng người Âu Trạch, thậm chí...

"Hội trưởng để tôi nói lại với ngài, nếu ngài còn làm chuyện như vậy nữa, ông ấy vẫn sẽ tiếp tục cứu ngài tỉnh lại, cho đến khi ngài chết thật!"

Mặt Thanh Phong không thay đổi thuật lại lời Âu Trạch.

Rốt cuộc, Âu Niệm Tuyết không còn chịu đựng được sự thật tàn khốc, bụm mặt, trước mặt Thanh Phong cùng y tá khóc lớn.

Tử Đồng, Tử Đồng, Tử Đồng, chị muốn gặp em...

Mặt mũi xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu tràn đầy nước mắt, cho dù thân là y tá nữ cũng miễn cưỡng xúc động, lên tiếng an ủi Âu Niệm Tuyết, thế nhưng Âu Niệm Tuyết chỉ lắc đầu một cái, đem mặt vùi vào gối.

Iris biết được Âu Niệm Tuyết cắt cổ tay tự sát, không ngừng nghỉ đuổi đến thăm hỏi, kết quả chỉ nhìn thấy một màn này.

"Chẳng lẽ cậu buông tha như vậy?"

Iris từ trong miệng Âu Niệm Tuyết biết được đầu đuôi câu chuyện, cũng không kinh ngạc, dù sao lúc trước cô giúp đỡ Âu Niệm Tuyết, cũng đoán được Âu Niệm Tuyết dùng thuốc trên người Tử Đồng.

Âu Niệm Tuyết nâng khuôn mặt tựa lê hoa đới vũ của mình lên, nhưng ánh mắt lại âm lãnh, hoàn toàn không còn giống với nhu nhược yếu đuối của lúc trước.

"Giúp tớ."

Bây giờ chỉ Iris mới có thể giúp nàng, hiện tại nàng phải nhẫn nhịn, cũng nhất định phải có được thực lực để đoạt lại Tử Đồng.

-----

"Ông biết làm thế nào tôi phát hiện ra em ấy là con riêng của ông không?"

Âu Niệm Tuyết ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm sắc mặt cực kỳ thống khổ của Âu Trạch.

Âu Trạch che ngực đau đớn không chịu nổi, tay run rẩy lay động chỉ Âu Niệm Tuyết, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch, như đang muốn nói gì đó, nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng ho khan kịch liệt.

"Năm đó sau khi tôi lấy được lần đầu tiên của Tử Đồng, liền cắt khối vải dính máu xuống, trân quý cất giữ, không ngờ thật sự sẽ có lúc dùng đến..."

Lúc đó Âu Niệm Tuyết đem miếng vải dính lấy giọt máu xữ nữ của Tử Đồng cắt xuống, cũng xem như vật trân quý mang theo bên mình. Lúc trước nàng đã từng hỏi bác sĩ, chị em cùng cha khác mẹ vẫn có thể tiến hành xét nghiệm huyết thống...

Sau đó, để cho chính xác, lúc Âu Trạch sang thăm, nàng len lén bứt một sợi tóc của hắn...

Lúc này Âu Niệm Tuyết đã lệ rơi đầy mặt.

"Ông biết không, lúc tôi biết được em ấy là em gái tôi, tôi đã do dự, giãy giụa rất lâu..."

Âu Niệm Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt tan rã nhìn trần nhà, mặc cho nước mắt vỡ đê.

"Nhưng tôi yêu em ấy đến vậy, yêu đến đánh mất chính mình, yêu đến không cần tính mạng, tôi làm sao có thể vì em ấy là em gái tôi lựa chọn buông tha..."

Sắc mặt Âu Trạch chuyển thành xanh trắng, đôi môi run lẩy bẩy, thẳng tắp nhìn Âu Niệm Tuyết, tựa như có muôn vàn lời muốn nói.

"Ba, ông nhất định không biết, lúc mẹ qua đời, bà một mực thương nhớ ông, cũng sâu sắc hận người đàn bà kia."

Âu Niệm Tuyết không chút nào cố kỵ bốn mắt nhìn nhau với Âu Trạch, con ngươi lóe lên nồng nặc hận ý.

"Giản Hân Đồng, mẹ một mực hận bà ấy, chỉ vì trong lúc mẹ còn sống, ông chỉ yêu người đàn bà này, thế nhưng bà ấy lại bán đứng ông."

"Niệm Tuyết..." Âu Trạch khó khăn mở miệng, giọng yếu ớt.

"Ba..." có lỗi với mẹ con, càng có lỗi với Hân Đồng...

Thế nhưng câu nói kế tiếp lại chậm chạp không nói ra miệng, phần nhiều là vì khó nói thành lời, hoặc cơ bản không đủ hơi để nói thành câu.

Giản Hân Đồng, đời này là người đàn bà duy nhất Âu Trạch yêu thương, bà đã theo hắn lăn lộn từ cái thời còn ở bang Ngũ Long, cho đến khi hắn tiếp nhận Thất Liên Hội, vẫn không ngại hắn có biết bao đàn bà khác. Âu Trạch vẫn thấy thiếu nợ bà, hai năm sau khi Hà Thiến sinh Âu Niệm Tuyết xinh xắn, Âu Trạch lúc tiếp nhận Thất Liên Hội, đang định ly dị Hà Thiến, cho dù phân chia nhiều gia sản cùng thế lực hơn hắn vẫn nguyện ý, thế nhưng muôn vàn không ngờ đến cuối cùng Giản Hân Đồng lại là cảnh sát nằm vùng được an bài nhiều năm bên cạnh hắn...

Sau đó, bởi vì Giản Hân Đồng nắm giữ rất nhiều thông tin giao dịch buôn bán ma túy ở Thất Liên Hội và bang Ngũ Long, nên Âu Trạch bị kiểm sát viên bắt. Cho đến khi Hà Thiến bỏ tiền mướn người đi bắt cóc ba mẹ Giản Hân Đồng, dẫn đến cuối cùng Giản Hân Đồng trên tòa cho lời khai giả, mới để Âu Trạch vô tội được phóng thích...

Sau khi Âu Trạch được thả ra, vô cùng hận Giản Hân Đồng lừa dối hắn. Còn Giản Hân Đồng lại đột nhiên từ chức cảnh sát, gả cho thanh mai trúc mã ở đại lục, tốc độ nhanh như chớp...

Hôn lễ bọn họ Âu Trạch không tham dự, bởi vì lúc đó hắn vẫn thuộc vào diện đối tượng cảnh sát chú ý nhất. Thế nhưng sau khi kết hôn Giản Hân Đồng lại dắt người nhà cùng chồng rời khỏi cố hương, đi định cư ở thành phố khác, để trong lúc nhất thời Âu Trạch cũng không tìm được cô.

Cho đến ba năm sau, Âu Trạch cho người tìm được bọn họ, khi đó, bên cạnh Giản Hân Đồng cùng chồng đã có một cô bé hoạt bát tinh tế xinh xắn, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ngồi trên quảng trường thành phố kể chuyện...

Sau khi thấy những hình ảnh này, Âu Trạch hoàn toàn nổi điên, hắn hận, cũng ghen tỵ, cho nên hắn cho người gây nên một vụ tai nạn xe, đυ.ng chết Giản Hân Đồng cùng chồng. Còn con gái của bọn họ lúc ấy bị đẩy ra, mới may mắn tránh khỏi số kiếp.

Sau khi vợ chồng Giản Hân Đồng qua đời không bao lâu, ba mẹ Giản Hân Đồng và ba mẹ chồng của bà cũng lần lượt bị hại...

Con gái bọn họ tiếp theo được cảnh sát đưa vào cô nhi viện, còn Âu Trạch phái người đến đại lục nhận nuôi cô bé.

Hắn hận Giản Hân Đồng, cho nên hắn sẽ không để con gái bà sống được tốt, vốn muốn hành hạ cô, cho đến chết, nhưng lại không ngờ cô lại sống sót trong tràng huấn luyện tàn khốc kia.

Nhìn cô ngày càng lớn lên, mày ngài mỗi lúc một giống Giản Hân Đồng, Âu Trạch vừa hận lại vừa khó chịu, nội tâm giãy giụa hồi lâu.

Cho đến khi hắn biết nhóm huấn luyện bắt đầu giờ học 'đặc thù' cho bọn chúng, phản ứng đầu tiên của hắn chình là cho Âu Dịch đi cứu cô...

Sau đó, hắn vì trả thù Giản Hân Đồng, quán triệt tư tưởng chính là trung thành đến chết với Âu gia cho cô, cũng chỉ trung thành với Âu gia, không thuộc về Thất Liên Hội.

Không ngừng cho cô đi gϊếŧ người, đi làm chuyện trước đây Giản Hân Đồng kiêng kỵ nhất.

Đến năm cô mười lăm, hình dáng như đúc từ một khuôn với Giản Hân Đồng, nhưng ngũ quan so với Giản Hân Đồng càng tinh tế xinh đẹp, tựa như kế thừa gen đẹp từ ba cô, chỉ là còn non nớt, vẫn chưa hoàn toàn phô triển.

Âu Trạch đối với cô nổi lên sát tâm, thế nhưng lúc hạ thủ lại không nỡ, cuối cùng dứt khoát phái cô đi New York bảo vệ con gái hắn đang du học...

Không bao lâu, cô và con gái hắn cùng xảy ra chuyện, đầu tiên hắn lo lắng cho cô, nhưng đảo mắt ngẫm lại, hắn lại tự giễu cười, tại sao hắn phải lo lắng cho cô, con gái ruột thịt của hắn cũng xảy ra chuyện, hắn dựa vào gì lại lo lắng cho con gái của tiện nhân!

Đến bệnh viện, hắn nói với con gái vài lời trái với lòng, cũng định mặc kệ cô, thế nhưng đến cuối cùng hắn vẫn lặng lẽ phái người giúp đỡ cho cô...

Cô bị hủy dung nhan, hắn ngược lại thấy thích ý, chí ít cô không còn giống Giản Hân Đồng, thế nhưng vận mệnh lại đùa bỡn hắn trên tay...

Cho đến một ngày nọ hắn đến Hoành Giang thị bàn chuyện làm ăn với Thẩm Mộng Quân của Thẩm Thị Quốc Tế, trong lúc vô tình trong nhà hàng dùng cơm nghe được đồng đội cảnh sát của Giản Hân Đồng cùng người uống rượu bát quái. Nói là năm đó Giản Hân Đồng cùng chồng kết hôn chưa đến bảy tháng liền sinh đứa nhỏ, mà lúc tham gia hôn lễ, một vài người tới dự phát hiện bụng Giản Hân Đồng rõ ràng có thai...

Âu Trạch nghe vậy, nhớ đến cô cùng Âu Niệm Tuyết đứng chung, giữa hàng mi có điểm tương tự, đều là nhu mỹ tuyệt luân như vậy...

Ngay cả nội dung cụ thể trong hợp đồng cũng không kịp bàn với Thẩm Mộng Quân, liền tức tốc xuyên đêm về Kinh Cảng thành, phân phó làm xét nghiệm DNA cho hắn và cô, không ngờ kết quả xét nghiệm độ tương tự là 99%...

Nhìn kết quả này, lệ Âu Trạch tung hoành, hắn lại để con gái hắn và Giản Hân Đồng lớn lên trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy.

Hối hận, trùng trùng không ngớt quanh quẩn trong lòng, hắn đột nhiên rất muốn gặp con gái duy nhất của hắn và Giản Hân Đồng.

Nhưng mà, điện thoại gọi không thông, bất luận là cô, hay Âu Niệm Tuyết. Hắn không đợi được lâu như vậy, cho nên không liên lạc Mary, mang Âu Dịch không ngừng nghỉ chạy đến New York, trên máy bay nói thân phận của cô cho Âu Dịch.

Âu Trạch sốt ruột cho con gái, không đợi kịp nữa, cho nên cho Mary lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, không ngờ cuối cùng nhìn thấy tình cảnh hai cô con gái của hắn đang...

Trong nháy mắt, Âu Trạch già đi rất nhiều, nhưng ngay sau đó phát hiện cô là bị Âu Niệm Tuyết cưỡng ép. Phẫn nộ, thống khổ, đã không thể hình dung được tâm tình hắn vào thời điểm đó...

Hắn cùng ngày liền đưa cô về Kinh Cảnh thành, thế nhưng hắn phát hiện đôi mắt cô không có một chút sức sống, tan rã thất thần, con ngươi không có phản ứng...

Cô suy nghĩ chỉ trung thành với Âu gia, cho nên Âu Trạch phân phó cô ăn cơm đi ngủ cô vẫn sẽ làm, nhưng chẳng khác với người máy là bao...

Sau đó, Âu Trạch quả thực thấy bế tắc, đành phải giả bộ muốn cô đi làm nhiệm vụ quan trọng sắp xếp cho cô làm cảnh sát nằm vùng cho Thất Liên Hội, nằm vùng cần ngụy trang, cho nên cô phải chăm sóc thật tốt cho thân thể mình, cộng thêm trước đây Giản Hân Đồng cũng là cảnh sát, Âu Trạch cũng hy vọng cô có thể làm cảnh sát...

Hắn nhìn hình dạng cô, đau lòng vô cùng, liền dẫn cô đi Hàn Quốc phẫu thuật xóa sẹo, tốn kém chi phí gần bạc triệu hắn cũng không tiếc, chỉ cần để hắn từng chút đền bù cho cô là được.

Sau đó hắn cho Âu Dịch dẫn cô đi làm những chuyện độ tuổi thiếu nữ vẫn hay làm, từng chút từng chút cho cô dung nhập vào cuộc sống của một cô gái bình thường.

Bởi vì hắn đã hại chết mẹ và ông bà ngoại của cô, Âu Trạch hết sức áy náy với cô, không dám trực tiếp đối mặt, cũng khó mở miệng chuyện hắn là cha ruột cô.

Bởi vì trên danh nghĩa cô nằm vùng cho Thất Liên Hội, cho nên Âu Trạch vẫn cho cô báo cáo vài chuyện không quan trọng liên quan đến cảnh sát, tránh cho cô nổi lên nghi ngờ, chỉ là chuyện này hắn giao cho Âu Dịch toàn quyền phụ trách. Tuyên bố với người trong Thất Liên Hội cô đến đại lục làm việc, tránh vài người miệng mồm không kín làm tiết lộ hành tung của cô, hắn muốn cô dần dần biến mất trong Thất Liên Hội.

Bên phía Âu Niệm Tuyết, hắn vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể làm được gì, đành phải để nàng vĩnh viễn cũng không thể tìm được cô, như vậy mới có thể chặt đứt nhớ nhung của nàng.

"Mẹ nói, bà chưa bao giờ trách ông chuyện gì, bà rất yêu ông, cho nên cam tâm tình nguyện vì ông trả giá hết thảy, cũng dễ dàng tha thứ việc ông yêu người đàn bà khác."

Âu Niệm Tuyết thấy đôi mắt đυ.c ngầu của Âu Trạch ngấn lệ, đã biết mục đích của nàng đã đạt được.

"Nhưng mà, trong lúc bà còn sống ông thà bên ngoài bàn chuyện làm ăn, cũng không nguyện ý trở về thăm bà, bà rất thất vọng, bà mang theo niềm tiếc nuối cùng oán hận mà qua đời."

Âu Niệm Tuyết vẫn nhớ năm đó lúc mẹ qua đời, đôi mắt không muốn nhắm lại, cuối cùng vẫn là nàng đã phủ mắt cho bà, để bà có thể nhắm mắt...

Âu Trạch nghe vậy chấn động, cuối cùng lệ rơi xuống, trong con ngươi tràn đầy hối hận, đời này hắn đã phụ lòng quá nhiều người đàn bà.

Âu Niệm Tuyết nhấp mím môi, thần tình lạnh lùng nhìn Âu Trạch.

"Ông biết năm đó tại sao Tử Đồng không muốn cùng tôi không..."

Thấy Âu Trạch cố gắng lắng nghe nàng nói, khóe miệng Âu Niệm Tuyết nâng lên nụ cười tà ác.

"Là vì em ấy thích Âu Dịch, anh tôi, cũng là anh ruột của em ấy!"