Chương 53

Lạc Khuynh Nhan cả kinh, 'chết không toàn thây', những từ ngữ sẽ làm người ta sợ hãi đến đâu.

"Làm sao biết được?"

Lạc Khuynh Nhan không tin, xem như đắc tội Thẩm Mộng Hi, cũng đâu nghiêm trọng như vậy, huống hồ chẳng qua chỉ muốn biết Mạch Dư Ninh là ai thôi mà.

Lương Ý Tình nuốt nước miếng, mới tiếp tục nói.

"Tôi không biết rốt cuộc tại sao chị cứ muốn phải điều tra về người này, nhưng mà, tôi khuyên chị, hãy bớt nghe ngóng tin tức về cô ấy."

Nếu không phải vì do có Mục Tuyết Nhi, Lương Ý Tình đang tra đến những thông tin này lập tức tắt internet, không biết chỗ đối phương có nhận ra cô không, nhưng dù sao sau chuyện này vì lý do cẩn thận, cô vẫn sửa đổi IP.

"Xin lỗi, chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tôi không thể không biết, nếu không tôi sẽ đứng ngồi không yên..."

Lạc Khuynh Nhan nhắm mắt lại, hồi tưởng ánh mắt An Mộ Ca nhìn mình trong đồn cảnh sát, tràn đầy không nỡ, sự oán hận, có quá nhiều tình cảm khó thể nói rõ. Thế nhưng cuối cùng mình vẫn lựa chọn rời đi, trong lúc cô ấy đang cần mình nhất.

Lương Ý Tình than thở.

"Thẩm mỹ nhân nhà chị hẳn biết cô ấy là ai, chị cần gì phải biết từ tôi?"

Cô liếc mắt nhìn Mục Tuyết Nhi ngồi đối diện trên ghế da, dường như hết sức tò mò nội dung cuộc trò chuyện của mình, thấy bộ dạng cô ấy thật giống như vô cùng muốn biết nội dung câu chuyện. Lương Ý Tình đang tra gần đến chỗ mạng lưới hỗ trợ liên lạc ghi chép tin tức, cũng không nói cho Mục Tuyết Nhi, sợ cô ấy cũng bị cuốn vào. Cho nên, Mục Tuyết Nhi muốn ghé lại gần nghe lén, cũng hiếm khi cô có được nghiêm nghị ngăn cản.

Con ngươi Lạc Khuynh Nhan trầm xuống, có chút oán trách nói.

"Cô ấy chỉ nói với tôi thân phận của người này là Nelliel Blume Garfield, những thông tin còn lại một chữ cũng không tiết lộ, tôi chỉ biết, cổ là một trong những thủ lĩnh trong tổ chức thần bí nào đó ở khu vực Tây Âu thôi."

Lạc Khuynh Nhan bất giác giảm nhỏ âm lượng, chỉ sợ cũng là vì cái tên này đã khiến các cô đều có nỗi sợ hãi âm thầm.

"Cô ấy làm vậy cũng là vì muốn tốt cho chị thôi..." Lương Ý Tình uyển chuyển từ chối tiết lộ thông tin.

"Nếu cô đã tra được kết quả, liền nói cho tôi được không, xin cô đó."

Lạc Khuynh Nhan khẩn cầu, cô phải biết rốt cuộc Mạch Dư Ninh là ai, rốt cuộc có tính toán gì với An Mộ Ca, hay là thật sự như Thẩm Mộng Hi đã nói, tiếp cận chỉ vì thích An Mộ Ca. Nhưng lúc đó trong phòng tra hỏi, An Mộ Ca cũng nói không biết cô ấy, rốt cuộc cô ấy có âm mưu gì?

Lạc Khuynh Nhan càng nghĩ càng cuống cuồng, bây giờ Thẩm Mộng Hi cũng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào, cô cũng hiểu tính tình Thẩm Mộng Hi, quá mức bảo vệ cho mình, thà để mình quấn quýt áy náy, cũng không nguyện ý để mình cuốn vào trong vũng bùn này.

Lương Ý Tình im lặng hồi lâu, sau đó thỏa hiệp nói.

"Ai~ đã như vậy, tôi sẽ nói những tin tức tôi vừa biết cho chị, mặc dù cũng không được nhiều lắm, nhưng đều là cực kỳ quan trọng." Lương Ý Tình dừng một chút, mới nói tiếp.

"Hai mươi mấy năm trước trên một bán đảo Tây Âu, có một tổ chức thần bí vùng dậy, hơn nữa còn phát triển thế lực vô cùng nhanh. Bọn họ có lính đánh thuê, cũng có những quân nhân đã sống sót từ trong rừng súng mưa đạn trên chiến trường..."

Lương Ý Tình nói đến đây, đôi môi mãnh liệt run rẩy, tựa như đang sợ hãi điều gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn nói ra.

"Phàm là người gia nhập tổ chức, bất luận là quân nhân cũng vậy, lính đánh thuê cũng thế, phần lớn đều phải tiến hành một ca phẫu thuật não."

Lương Ý Tình cũng không nói tiếp được, dừng lại ở đây.

"Làm phẫu thuật não gì?" Lạc Khuynh Nhan không hiểu.

"Ca phẫu thuật này phải cắt bỏ dây thần kinh cảm xúc trong đầu, như vậy, tất cả thành viên trong bọn họ đều sẽ là người máu lạnh, sẽ không có tình cảm. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho dù là người thân của bọn họ, họ cũng sẽ không chút do dự xuống tay..."

Lương Ý Tình hít thở sâu, có chút rợn hết tóc gáy, đây là một tổ chức máu lạnh.

"Ý cô nói, cô ấy cũng đã làm ca phẫu thuật này!"

Lạc Khuynh Nhan bị kinh sợ, nếu như là người không còn chút tình cảm nào, vậy tuyệt đối không phải thích An Mộ Ca, vậy há chẳng phải An Mộ Ca vô cùng nguy hiểm sao?

"Cô ấy là một trong những thủ lĩnh của tổ chức này, có từng làm qua ca phẫu thuật này hay không tôi cũng không biết, trên đây cũng không thấy nhắc đến, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Lạc Khuynh Nhan không thích Lương Ý Tình chỉ nói một nửa.

"Nhưng mà, người của tổ chức này đều là những kẻ gϊếŧ người không chớp mắt, bọn họ xuất hiện, thậm chí sẽ uy hϊếp đến cả một quốc gia, bọn họ có trang bị vũ khí hoàn thiện nhất, xuất quỷ nhập thần... hơn nữa, quan trọng nhất chính là, toàn bộ những hình cảnh quốc tế điều tra tư liệu về bọn họ đều biến mất một cách thần bí, chỉ tìm được một vài thi thể, chỉ là không lành lặn nhưng vẫn chưa hoàn toàn băm nát..."

Lương Ý Tình nhìn những bức hình thi thể nát vữa trong vi tính, cô cũng muốn nôn mửa, đó hoàn toàn chính là bộ dạng sau khi băm nát, thì ném vào a xít, chỉ là tương đối may mắn, trong lúc thi thể vẫn chưa tan rã hết, cảnh sát phát hiện.

Thân thể Lạc Khuynh Nhan run lên, lập tức liên tưởng đến hình ảnh An Mộ Ca lúc đó đôi mắt đỏ chót, cầm súng máy hạng nặng lên đập nát.

"Cô ở đâu tìm được tài liệu về bọn họ vậy?" Lạc Khuynh nhan có chút muốn ói, cũng suýt nữa đã ói.

"Đây là tư liệu tìm được trong một cơ sở dữ liệu khép kín trong nội bộ của hình cảnh quốc tế Châu Âu, cơ sở đó đã đóng kín từ rất lâu. Nghe nói tất cả cảnh sát quản lý cơ sở lúc đó đều biến mất, tài liệu bên trong cũng đã bị cắt giảm, đến cuối cùng chỉ chừa lại một ít tài liệu. Nói trắng ra, những tin tức này đều đã bị đóng chặt, về sau cũng không còn ai biết đến."

Lương Ý Tình biết rõ, những hình cảnh quốc tế cơ sở dữ liệu kia đã đóng kín dữ liệu về tổ chức tội phạm này, là có bao nhiêu nguy hiểm.

"Còn về người phụ nữ chị muốn điều tra, cô ấy là một trong những thủ lĩnh của tổ chức này, tên của cô ấy vốn đã bị cắt bỏ khỏi cơ sở dữ liệu, tôi lục tìm trong memory đã bị xóa mới tìm được."

Cũng may Lương Ý Tình là top mười hacker quốc tế, mới có thể khôi phục đoạn memory đã bị xóa này, hơn nữa không lưu lại dấu vết.

"Những người biết rõ về tổ chức này sẽ bị diệt khẩu, nói chi đến thủ lĩnh của bọn họ là ai!"

Thật ra thì, đây cũng chưa phải là điểm trọng yếu, thật ra nguyên nhân bị diệt khẩu chỉ sợ là do thân phận đặc thù của người phụ nữ kia, Blume Garfiled, là cổ xưa...

"Tổ chức bọn họ tên là 'Thiên Đường'!"

Tổ chức Thiên Đường này, bên trong có kết cấu vô cùng phức tạp, số thành viên không riêng gì là lính đánh thuê với quân nhân, thậm chí còn có một vài nguyên thủ của một số quốc gia nhỏ, cùng một vài quan cao đang nắm quyền ở Châu Âu cũng có liên quan đến bọn họ...

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lạc Khuynh Nhan một mực ở trong trạng thái khϊếp sợ. Rốt cuộc Mạch Dư Ninh có mục đích gì, bây giờ nhìn lại, Mạch Dư Ninh tuyệt không thể nào là thích An Mộ Ca. Nếu như, nếu như, án uy hϊếp con tin này không phải tình cờ xảy ra, mà chính là...

Lạc Khuynh Nhan bỗng nhiên cả kinh, trong đầu thoáng qua tình cảnh lúc đó, lúc đó cô đang khuyên can An Mộ Ca, sau đó nghe thấy một tràng súng đạn đinh tai nhức óc, còn có những tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng la hét sợ hãi. Cô cũng quay đầu nhìn, là một đám người áo đen, nhìn qua như đã do người cố ý sắp xếp, cảnh sát đến bọn họ cũng lập tức biến mất.

Nói cách khác, đám người áo đen kia sớm biết nơi này sẽ phát sinh vụ án uy hϊếp, còn Mạch Dư Ninh liền đến đồn cảnh sát sau khi các cô vào đồn chưa đầy nửa tiếng, còn nhanh hơn cả Thẩm Mộng Hi...

Không thể nào là trùng hợp, còn đám người áo đen được sắp xếp đến giúp các cô, rất có thể là người của Mạch Dư Ninh!

Bây giờ Lạc Khuynh Nhan hoàn toàn bối rối, cô vốn cũng không rõ tình cảnh lúc này của An Mộ Ca, bây giờ lại biết được chân tướng như vậy, cô thật sự đứng ngồi không yên.

Bởi vì thanh âm Lạc Khuynh Nhan càng về sau càng nhỏ, Thẩm Mộng Hi cơ hồ không nghe rõ, chỉ nghe câu, "Cô sợ?" sau đó hoàn toàn mơ hồ, Thẩm Mộng Hi cũng không biết Lạc Khuynh Nhan đang nói gì, đối phương lại là ai.

Thẩm Mộng Hi đứng dưới bóng râm loang lổ ánh nắng, nhìn điện thoại trong tay, sắc mặt thâm trầm, con ngươi lại tràn đầy mờ mịt lệ khí.

Nửa giờ sau, Thẩm Mộng Hi mua nguyên liệu nấu ăn trở về.

"Nhan nhi, em muốn ăn canh gì?"

Thần sắc Thẩm Mộng Hi giống như trước khi đi vậy, ôn nhu như nước.

Trong lòng Lạc Khuynh Nhan không được bình tĩnh, qua loa lấy lệ nói.

"Tùy tiện đi!"

Hai tay xách túi tiện lợi của Thẩm Mộng Hi cũng khẽ run, nàng cảm thấy Lạc Khuynh Nhan có chút không nhịn được trả lời nàng, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn tươi tắn mỉm cười, vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Lạc Khuynh Nhan.

"Nhan nhi, chúng ta lấy nhau cũng bốn năm năm rồi đi?"

Trên bàn cơm, Thẩm Mộng Hi gắp một đũa thức ăn cho Lạc Khuynh Nhan, mới sâu xa mà thú vị nói.

"Ừm?"

Tâm tư Lạc Khuynh Nhan hoàn toàn không đặt ở đây, bây giờ cô đang suy tư nên thế nào mới có thể để Thẩm Mộng Hi nhúng tay vào chuyện của An Mộ Ca.

Thẩm Mộng Hi âm sắc bị bỏ rơi nói.

"Vẫn chưa đến bảy năm đi?"

"Bảy năm? Có ý gì?" Lạc Khuynh Nhan không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Thẩm Mộng Hi.

"Nhan nhi thế nhưng chê chị bây giờ già rồi?"

Thẩm Mộng Hi lại hỏi tiếp, giọng mang theo một tia thê lương.

Lạc Khuynh Nhan lại vẫn không hiểu, Thẩm Mộng Hi rốt cuộc muốn nói gì đây?

Cô vừa cẩn thận quan sát khuôn mặt hoàn mỹ lạnh lùng yêu dị của Thẩm Mộng Hi, so với năm đó càng yêu mị hơn, nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ là cô gái hơn hai lăm hai sáu.

"Bây giờ chị đã ba mươi bốn rồi, chưa đến sáu năm nữa sẽ thành bốn mươi..."

Thẩm Mộng Hi nhắc nhở, bây giờ Lạc Khuynh Nhan mới hai mươi chín, đang là thời điểm hàm súc nhất của phụ nữ.

Giờ Lạc Khuynh Nhan mới hiểu ý trong lời nói Thẩm Mộng Hi, cô chỉ có chút nghi ngờ tại sao Thẩm Mộng Hi đột nhiên nói những lời này.

"Hi tỷ tỷ, chị sao vậy?"

"Nhan nhi, có phải chị vẫn chưa đối xử đủ tốt với em?"

Thẩm Mộng Hi lại hỏi, đôi mắt chuyển thành lạnh lẽo.

Cho dù không hiểu đi nữa, Lạc Khuynh Nhan cũng biết Thẩm Mộng Hi đây là đang nổi giận.

"Hi tỷ tỷ, trên thế giới này chị là người đối xử với em tốt nhất." Lạc Khuynh Nhan vội vàng dụ dỗ nói, cũng lập tức đứng dậy ngồi vào bên cạnh ôm lấy nàng.

"Em còn yêu chị không?"

Lúc Thẩm Mộng Hi vùi đầu vào cổ Lạc Khuynh Nhan, sâu kín hỏi. Cho dù là nổi giận, cũng sẽ không nổi giận với Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan sững sốt, nhưng ngay sau đó giống như đã hiểu rốt cuộc vì điều gì mà Thẩm Mộng Hi có bộ dạng này.

"Vợ à, em yêu chị nhất trần đời."

Lạc Khuynh Nhan nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tái nhợt của Thẩm Mộng Hi.

"Có phải chị đã nhận ra hôm nay em để chị ra ngoài mua nguyên vật liệu nấu ăn là vì tránh mặt chị?"

"Nói cho chị, hôm nay chị ra ngoài em đã làm gì?"

Thẩm Mộng Hi cắn môi, thử dò xét hỏi, nàng sợ lạc Khuynh nhan sẽ lừa dối nàng, nhưng nàng càng sợ hãi hơn Lạc Khuynh Nhan nɠɵạı ŧìиɧ không còn yêu nàng nữa.

Lạc Khuynh Nhan thở dài, xem ra hôm nay không nói thật, Thẩm Mộng Hi sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Hi tỷ tỷ, chị còn nhớ, cuộc gọi hai ngày trước không?"

Thẩm Mộng Hi nghe vậy, nhất thời giận muốn nghiến răng, sắc mặt cũng biến thành cực kỳ khó coi, nàng đè thấp giọng hỏi.

"Em là vì chuyện của An Đức Mỗ?"

Lạc Khuynh Nhan gật đầu, trầm ngâm không lên tiếng.

"Em liền như vậy quan tâm cô ấy sao?"

Thanh âm Thẩm Mộng Hi cũng chuyển thành lạnh lẽo, quả nhiên Nhan nhi vẫn để ý con bé kia.

Lạc Khuynh Nhan lắc đầu.

"Hi tỷ tỷ, nếu có một người vì bảo vệ chị mà trở thành bộ dạng như vậy, chị sẽ không áy náy sao?"

Lạc Khuynh Nhan hy vọng Thẩm Mộng Hi có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đứng ở vị trí của cô mà suy nghĩ. Cô là lo lắng cho An Mộ Ca, nhưng chỉ vì An Mộ Ca vì cứu cô mà rơi vào khốn cảnh mà thôi.

Thẩm Mộng Hi xem thường, nhướng mi nói.

"Sẽ không!"

Người vì bảo vệ Thẩm Mộng Hi mà chết có rất nhiều, Thẩm Mộng Hi cũng không đếm xuể, nếu vì vậy mà áy náy, nàng cũng không biết phải áy náy bao nhiêu lần bao nhiêu sâu.

Lạc Khuynh Nhan có chút nhức đầu, cô ở với Thẩm Mộng Hi đã lâu, xém chút quên mất bản chất Thẩm Mộng Hi có bao nhiêu tồi tệ.

-----------------------------------------------------------

Cố edit lên, còn chút xíu nữa thôi ><