Chương 7: Không nói cho cậu biết

“Tôi cảm thấy cái phòng để đồ kia của cậu còn trống rất nhiều, lại không có đồ nhiều lắm, như vậy rất lãng phí diện tích, lúc quét dọn cũng không tiện.” Lúc ăn cơm, Úc Thiên Phi vô sỉ mà đánh giá bố cục nhà cửa của Nhan Noãn, “Thu dọn một chút, sửa lại, hoàn toàn có thể làm thành một cái phòng ngủ.”

“Thu dọn một chút? Dọn đi đâu?” Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi nhìn quanh, sau đó khoa tay múa chân: “ Cậu có thể lắp một cái kệ sách trong phòng ngủ, sau đó nửa dưới dùng làm tủ, những thứ đồ linh tinh đó không phải là được giải quyết rồi sao?”

“Tôi đã có một cái trong phòng ngủ.” Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi lưu loát mà vung tay lên: “Thì làm thêm một cái.”

“Tôi cảm thấy như bây giờ khá tốt.” Nhan Noãn cúi đầu gắp một miếng bí đỏ, “Tôi không cần có hai cái phòng ngủ, càng không cần ở cùng người khác, cũng không muốn nghe người khác khoa tay múa chân.”

“Lời này là sai rồi,” Úc Thiên Phi xua tay, “Cùng thuê phòng có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như… Ví dụ như tiền thuê nhà giảm đi một nửa.”

“Nói đến cái này.” Nhan Noãn hỏi, “Cậu khó khăn như vậy à?”

“Cũng không phải vấn đề có khó khăn hay không.” Úc Thiên Phi nói, “Có cơ hội tiết kiệm tiền thì sao lại không làm chứ?”

“Thu nhập của bác sĩ thú y thấp lắm à?” Nhan Noãn truy vấn.

“ Cũng tạm.” Úc Thiên Phi nói, “Không nhiều như người bình thường vẫn nghĩ. Nhưng tôi muốn tiết kiệm tiền vì chuyện khác.”

Nhan Noãn liếc anh một cái, cúi đầu đùa nghịch miếng bí đỏ: “Muốn tiết kiệm tiền để mua nhà, sau này kết hôn à?”

“Cũng coi như là một phần nguyên nhân.” Úc Thiên Phi gật đầu, cơm mới ăn được một nửa, đã mở một lon bia, “Đúng là có ý định mua nhà.”

Nhan Noãn nhét miếng bí đỏ vào trong miệng, yên lặng nhai nuốt.

“Tôi thật sự quá thích nơi này, cách chỗ làm của tôi rất gần.” Úc Thiên Phi nói, “Còn có cậu ở đây nữa.”

“Muốn tìm người giúp cậu nấu cơm à?” Nhan Noãn hỏi.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Úc Thiên Phi nhìn thoáng qua bát của cậu, “Cậu ăn uống nhạt nhẽo như thế này, tôi thật sự nuốt không trôi. Tôi chỉ là muốn sống chung với cậu cũng không được sao?”

Nhan Noãn run tay một chút.

“Tôi thật sự rất nhớ cậu.” Úc Thiên Phi nói, “Cũng nhớ ngày trước khi mà chúng ta như hình với bóng. Tôi vừa nhìn thấy cậu liền có cảm giác bản thân trẻ lại.”

“Hiện tại cậu cũng không quá lớn.”

“Đúng là không lớn, nhưng đã bị thúc giục kết hôn.” Úc Thiên Phi lắc đầu, “Ở trong mắt cha mẹ tôi, không có người yêu giống như một dạng phạm tội vậy.”

Nhan Noãn cười cười.

“Nói đến cái này.” Úc Thiên Phi nhớ tới cái gì, rất có hứng thú mà nhìn cậu, “ Cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu có ý tứ với em gái hộ sĩ xinh đẹp kia không?”

“Sao có thể.” Nhan Noãn nói.

“Còn không thừa nhận.” Úc Thiên Phi cười nói, “Không thành thật. Nếu cậu không có ý tứ thì sao lại nói xấu tôi trước mặt người ta? Rõ ràng là cậu đang ghen.”

“Cậu để ý à?” Nhan Noãn nỗ lực tỏ ra không quan tâm, “Tôi thấy cậu mới là người có ý tứ với cô ấy.”

“Cái này thì thật sự không có.” Úc Thiên Phi lắc đầu, “Cậu cũng biết đó, tôi chỉ thích một hình mẫu.”

Nhan Noãn thực sự cũng biết, hôm nay cậu nói mấy lời đó với Dương Nhược Liễu là có dụng ý cả, không có nửa phần giả dối. Úc Thiên Phi thích hình mẫu chị gái lớn tuổi, thành thục trí thức. Dương Nhược Liễu xinh đẹp lại hoạt bát đáng yêu, trong mắt đại đa số đàn ông đều rất có sức hút, nhưng không phải gu thẩm mỹ của Úc Thiên Phi.

Thì ra qua lâu như vậy, hình mẫu của anh vẫn không hề thay đổi.

“Vậy sao cậu lại quan tâm cô ấy như thế?” Nhan Noãn hỏi, “Còn hỏi tôi về chuyện riêng của cô ấy.”

“Vì cô ấy muốn nhận nuôi thú cưng ở chỗ bọn tôi.” Úc Thiên Phi nói, “Ngày đó cô ấy nói, trong nhà cái gì cũng chưa chuẩn bị, tôi vừa nghe liền biết chỉ là do nhiệt huyết dâng trào, nhất thời muốn nuôi mà thôi. Cho nên lúc đó tôi còn ngăn cản cô ấy lập tức mang chó về, cậu còn nhớ không?”

Nhan Noãn nhớ lại một chút, đúng là hôm đó Úc Thiên Phi đề nghị giữ lại chú chó hai ngày.

“Bình thường có rất nhiều người trẻ có hứng thú nhất thời nên nhận nuôi, nhưng người nhà không đồng ý nên trả lại." Úc Thiên Phi thở dài, “ Trả lại còn tốt, có mấy người còn tùy tiện đem tặng người khác hoặc vứt bỏ chúng. Cho nên tôi muốn cô ấy về nhà thông báo một tiếng, nếu đều đồng ý thì nuôi, thuận tiện bình ổn cảm xúc trong hai ngày, xác nhận muốn nuôi.”

Nhan Noãn nhợt nhạt gật gật đầu.

“Còn có mấy cặp đôi yêu nhau khi ở chung thì cùng nuôi thú cưng, nhưng khi chia tay thì không ai cần chúng nữa.” Úc Thiên Phi lắc đầu, “Sợ nhất chính là kiểu này, khi đó đã qua mấy tháng, thậm chí là mấy năm rồi, trả lại thì bọn tôi cũng không biết nên làm cái gì Những lời này không thể hỏi trực tiếp được, nên tôi mới hỏi cậu.”

“Phiền toái như vậy à…” Nhan Noãn cảm khái.

“Những con vật đó đều trải qua ngày tháng không dễ dàng gì.” Úc Thiên Phi nói, “Nếu có khả năng thì vẫn muốn tìm cho chúng một chủ nhân ổn định.”

“Các cậu tìm đâu ra nhiều thú cưng như vậy?” Nhan Noãn hỏi.

“Bọn tôi có hợp tác với đội cứu trợ động vật.” Úc Thiên Phi nói, “Như thế nào, hình như cậu cảm thấy hứng thú à?”

“Không phải.” Nhan Noãn nhanh chóng phủ nhận, “Tùy tiện hỏi hỏi.”

“Nếu cậu có người bạn nào nuôi thú cưng thì nhớ đề cử chỗ bọn tôi.” Úc Thiên Phi nói, “Về sau bọn tôi sẽ thường xuyên làm những hoạt động như thế này.”

“Trước kia tôi không hề biết cậu thích chó mèo như vậy đấy?” Nhan Noãn hỏi.

“Thích chứ, chỉ là trong nhà không cho nuôi.” Úc Thiên Phi nói, “Nếu sau này tôi kết hôn và có nhà riêng rồi, nhất định sẽ nhận nuôi thú cưng trước khi có con.”

“Hiện tại không thể nuôi sao?” Nhan Noãn nói.

“Hiện tại là nhà thuê, không tiện.” Úc Thiên Phi nói, “Khi lựa chọn người nhận nuôi, chúng tôi đều loại trừ người ở nhà.”

“Thật kén chọn.”

“Cái này gọi là có trách nhiệm.” Úc Thiên Phi cười nói, “Hơn nữa, nếu bây giờ đã nuôi, nhỡ đâu người yêu tương lai của tôi không thích chó mèo giống cậu, như vậy không phải xong đời rồi sao?”

“Đừng lấy tôi ra làm ví dụ.” Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi không để bụng, tiếp tục nói: “Dù sao hiện tại đi làm là có thể sờ, không cần vội.”

“Nói cách khác, tương lai cậu cũng có thể vì kết hôn mà từ bỏ nuôi chó?” Nhan Noãn hỏi.

“Cậu nói lời này mà được à, cái gì mà vì kết hôn.” Úc Thiên Phi sửa lại, “Là vì người yêu.”

Nhan Noãn liếc anh một cái, bưng bát đũa đứng dậy, đi vào bếp.

Chờ khi thu dọn xong trở lại phòng khách, Úc Thiên Phi đang cầm lon bia đứng ở trước sô pha, rơi vào tràm tư.

“ Sô pha này của cậu không tốt.” Anh nói, “Đề nghị đổi cái khác.”

“Chỗ nào không tốt?” Nhan Noãn hỏi.

“Ngủ không thoải mái,” Úc Thiên Phi nói, “Tốt nhất là nên đổi thành cái có thể mở ra thành giường.”

Nhan Noãn trừng anh một cái, đi ra chỗ khác.

“Tháng sau tôi sẽ trả phòng.” Úc Thiên Phi cười hì hì chạy theo, “Cậu chuẩn bị đi.”

“Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.” Nhan Noãn nói, “Tôi sẽ không nói địa chỉ mới cho cậu.”

“Không sợ.” Úc Thiên Phi nói, “Tôi đứng ở cửa phòng khám của cậu chờ, đi theo cậu về.”

“Tôi sẽ tìm một cái nhà chỉ có một phòng ngủ và không có phòng khách.” Nhan Noãn nói.

“Vậy tôi liền ngủ chung giường với cậu,” Úc Thiên Phi chớp mắt nhìn cậu, “ Sắp đến mùa đông rồi, là thời điểm thích hợp để ôm Noãn cục cưng.”

Nhan Noãn trừng mắt nhìn anh trong chốc lát, thấy anh vẫn không chút để ý mà cười hì hì như cũ, bất đắc dĩ xoay người ngồi lên sô pha: “Cậu vẫn nên nhanh chóng tìm bạn gái đi.”

“Tôi cũng rất muốn đó chứ,” Úc Thiên Phi ngồi ở bên cạnh cậu, “Nhưng duyên phận mà, cũng đâu cí dễ dàng đúng không?” Anh nói rồi uống một ngụm bua, hỏi, “Cha mẹ không thúc giục cậu à?”

Nhan Noãn do dự một lát, đáp: “Tôi không liên lạc với họ.”

Úc Thiên Phi quả nhiên kinh ngạc: “Vì cái gì?”

“Rất nhiều nguyên nhân,” Nhan Noãn nói, “Như bây giờ khá tốt, mọi người đều thanh tịnh.”

Úc Thiên Phi xoay người, đối diện với cậu, biểu tình trở nên đứng đắn hơn nhiều: “Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?”

Nhan Noãn nghiêng đầu nhìn anh.

Úc Thiên Phi vẻ mặt lo lắng, lông mày hơi hơi nhăn lại, mím môi một chút, dường như còn muốn nói cái gì.

Nhan Noãn mừng thầm. Cậu lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Không nói cho cậu biết.”

Úc Thiên Phi dùng đáy lon bia gõ nhẹ lên đầu cậu: “Ngứa da phải không?”

Nhan Noãn nhún vai.

“Kỳ thật lần trước tôi có gặp gai người họ,” Úc Thiên Phi nói, “Tôi trở về thăm cha mẹ tôi, vừa lúc gặp được hai người họ tản bộ trong khu.”

“Hàn huyên cái gì với họ à?” Nhan Noãn hỏi.

“Tôi hỏi tình hình gần đây của cậu, họ nói cậu về nước rồi,” Úc Thiên Phi lâm vào hồi ức, “Nghĩ lại, thái độ của họ có một chút kỳ quái.”

“Như thế nào gọi là… Kỳ quái?”

“Không biết nói thế nào, cười rất miễn cưỡng… Hỏi sao tôi có thể hoàn toàn không liên lạc với câun, còn hỏi tôi…”

“Cái gì?”

“Hỏi tôi có bạn gái không, có tính quen bạn gái không,” Úc Thiên Phi nói, “Như thế nào già đầu rồi mà còn không đưa bạn gái về nhà. Tôi hỏi họ có phải cậu có bạn gái rồi không thì họ cười.”

Nhan Noãn nhíu mi, cúi đầu.

Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình huống lúc ấy xấu hổ như thế nào, cũng biết là cha mẹ mình đang hiểu lầm cái gì.

Náo loạn với người nhà có hai nguyên nhân chính, bỏ việc ở bệnh viện là một trong số đó. Cái quan trọng hơn là, họ phát hiện con trai họ không thích con gái, không chấp nhận được.

Có lẽ là nhớ lại trước đó Nhan Noãn và Úc Thiên Phi quá mức thân thiết, nên tên nhóc gần 30 tuổi đầu vẫn không có bạn gái này cũng thành nghi phạm trong mắt bọn họ.

“Tôi còn nói với họ, nếu có đối tượng thích hợp thì nhớ giới thiệu cho tôi,” Úc Thiên Phi nói, “Còn nhờ họ nhắc nhở giúp tôi, kêu cậu gọi điện thoại cho tôi.”

“Đây là chuyện khi nào?” Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi nghĩ nghĩ: “Hai tháng trước.”

Nhan Noãn gật gật đầu, không hề lên tiếng.

Úc Thiên Phi thấy thế thì khuyên nhủ: “Tức giận cùng cha mẹ làm cái gì, họ lớn tuổi cả rồi, có những suy nghĩ không giống chúng ta là chuyện bình thường, nếu cậu không chấp nhận được thì chịu khó bằng mặt không bằng lòng. Không cần phải căng thẳng như vậy, chính cậu cũng không thể thoải mái được.”

“Cậu cũng không biết bọn tôi vì cái gì lại xảy ra mâu thuẫn.”

“Cậu sẽ nói cho tôi biết.”

“Không,” Nhan Noãn nói, “Chết cũng không cho cậu biết.”

Nói xong, cậu nhìn Úc Thiên Phi một cái. Thấy Úc Thiên Phi nhíu chặt lông mày, không biết vì sao trong lòng có một cảm giác không thoải mái.

Cậu không khỏi lộ ra nụ cười.