Chương 8: Ngủ cùng nhau đi

Nhan Noãn nói như vậy, ít nhiều cũng có chút giận dỗi và muốn đùa dai.

Lại không nghĩ Úc Thiên Phi thật sự vì thế mà không cao hứng. Tên này hiếm khi tỏ ra khó chịu như vậy, rầm rầm rì rì uống hết hai lon bia, trong lúc đó gần như không nói được câu nào với Nhan Noãn.

Sau khi nhét đống bia còn dư vào trong tủ lạnh, anh cố ý chạy đến trước mặt Nhan Noãn mà duỗi người, trong miệng lẩm bẩm: “Thật không thú vị, cũng chả vui gì.”

Nhan Noãn không muốn để ý đến anh, nhưng lại sợ tên này biểu diễn không thành công sẽ tiếp tục bám dai không dứt, chỉ có thể căng da đầu đáp lời: “Như thế nào mới gọi là thú vị?”

Úc Thiên Phi ngồi xuống bên cạnh cậu, tùy ý mà cười: “Trước đây cậu có ăn cơm tối với hai quả trứng thì cũng sẽ chạy đến kể cho tôi nghe.”

Nhan Noãn dở khóc dở cười: “Đó đều là chuyện quá khứ rồi.”

“Dù sao cũng là luôn luôn nói với tôi mọi thứ.” Úc Thiên Phi nói, “Trưởng thành rồi liền không đáng yêu nữa.”

“Cũng không hẳn là vậy.” Nhan Noãn cái hay thì không nói, toàn nói cái dở, “Lúc đi du học tôi cũng không nói với cậu.”

Nói xong, cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch.

Úc Thiên Phi nghiêng đầu nhìn cậu trong chóc lát, đứng lên, đi vào phòng vệ sinh. Một lát sau, Nhan Noãn nghe thấy âm thanh xả nước bên kia cánh cửa.

“Cậu đang làm gì?” Cậu bất an hỏi.

“Rửa mặt.” Khi đi ra thì tóc mái và mặt của Úc Thiên Phi đã ướt sũng, “Sau đó ngủ.”

Nhan Noãn nhìn đồng hồ: “Hiện tại còn sớm.”

“Tôi sống khoa học, ngủ sớm dậy sớm.” Úc Thiên Phi nói.

“Ý của tôi là, cậu về nhà ngủ vẫn kịp.” Nhan Noãn nói, “Uống cũng không nhiều, hoạt động được bình thường, ở lại chỗ tôi làm cái gì?”

“Đồng chí Nhan Noãn.” Úc Thiên Phi duỗi tay chỉ vào cậu, “Tôi khuyên cậu một vừa hai phải thôi, đừng có quá đáng.”

Anh nói xong, nghênh ngang mà đi qua Nhan Noãn đang trợn mắt há mồm, vào phòng ngủ, cởϊ áσ ngoài rồi chui vào trong chăn.

“Cậu uống say rồi đấy à?” Nhan Noãn cau mày đi qua, “Cậu làm cái gì đó, đi ra ngoài.”

“Cho cậu một nửa giường.” Úc Thiên Phi nói, “Tâm tình tôi không tốt, bây giờ muốn đi ngủ, đừng có chọc tức tôi.”

“Đây là nhà tôi.” Nhan Noãn xốc chăn lên, “Cậu tắm chưa mà lấy chăn của tôi!”

“Trước khi tan làm đã tắm sạch rồi.” Úc Thiên Phi đoạt lại cái chăn, “Qυầи ɭóŧ cũng thay rồi, có muốn không, tôi cho cậu kiểm tra!”

Nhan Noãn dừng một chút.

Úc Thiên Phi nhân cơ hội quấn chặt chăn.

“Tôi, tôi không tin.” Nhan Noãn nói, “Cậu cho tôi xem.”

Úc Thiên Phi ngây người hai giây, xốc chăn xuống giường: “Xem thì xem.”

Thấy anh thực sự sắp cởϊ qυầи, Nhan Noãn trong sự hỗn loạn bỗng nâng tay dùng sức đẩy anh trở về giường, vứt cái chăn qua, trùm kín cả người anh.

Úc Thiên Phi bị che mặt hô to: “Cậu làm cái gì đó!”

“Cái đồ ấu trĩ!” Nhan Noãn nói xong thì nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Cậu mặt đỏ tai hồng, tim đập rất nhanh, khi rời đi còn đóng luôn cửa phòng ngủ.

Phía bên kia cửa truyền đến thanh âm rầm rì của Úc Thiên Phi: “Cậu đánh lén thì không ấu trí à?”

Ấu trĩ, đều ấu trĩ cả. Đừng nói 27, đến một đứa nhóc 17 cũng khooong bằng, quả thực đều như mấy đứa trẻ con 7 tuổi.

Úc Thiên Phi là do uống rượu, còn cậu là bị mất não luôn rồi.

Nhan Noãn ngồi trên sô pha hút một hơi thật sâu, muốn bình phục cảm xúc của chính mình. Nhịp tim của cậu còn chưa kịp hồi phục lại như cũ thì cửa phòng ngủ đã bị người ở bên trong mở ra.

“Cậu đóng cửa làm gì?” Úc Thiên Phi ngó đầu ra, “Tôi để cho cậu nửa cái giường.”

“Không cần.” Nhan Noãn quay đầu, “Tôi không có thói quen ngủ cạnh người khác, tôi ngủ sô pha.”

“Đừng có nói giỡn.” Úc Thiên Phi đi ra, “Cái giường to như vậy, đâu có ảnh hưởng gì chứ. Khi còn nhỏ chúng ta cũng ngủ cùng nhau rồi, cậu ngủ như heo vậy đó.”

Nhan Noãn vẫn không nhìn anh: “Không vui thì đi về đi.”

“Tôi không vui thì tôi càng không về.” Úc Thiên Phi đi đến bên cạnh cậu, “Nếu cậu ngủ sô pha thì tôi cũng ngủ sô pha.”

“Cậu có bệnh à?” Nhan Noãn mắng.

Úc Thiên Phi cười. Anh đặt mông xuống bên cạnh Nhan Noãn, dựa gần vào người cậu, nói: “Tôi bị bệnh tâm thần đó.”

Nói xong, anh đặt tay lên vai Nhan Noãn, ấn cả người cậu ngã xuống sô pha, sau đó dùng cả người đè lên cậu.

Nhan Noãn trợn mắt há mồm, anh ở trên cao nhỉn xuống, lộ ra nụ cười đắc ý: “Tôi không ngại ngủ như thế này đâu.”

Nói xong, anh tùy tiền mà nằm xuống, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều áp lên người Nhan Noãn.

“Ngủ ngon.” Anh nói.

Nhan Noãn vẫn không nhúc nhích.

Cứ yên tĩnh như vậy vài giây, Úc Thiên Phi nhận ra có gì đó không thích hợp: “Sao cậu ngoan thế? Không định đánh tôi à?”

Nhan Noãn lúc này mới có phản ứng. Tay cùng chân cậu ra sức mà đẩy, động tác không hề có kết cấu, chỉ muốn nhanh chóng đẩy người này xuống. Úc Thiên Phi thấy cậu rốt cuộc cũng phản kháng thì hăng hái hơn hẳn, ở trên sô pha đấu sức với cậu, kiên quyết không đi.

“Cậu xem tay chân cậu nhỏ nhắn như thế này.” Anh cười bên tai Nhan Noãn, “Tôi muốn khắc chế cậu thì chỉ cần dùng đến ba phần sức lực.”

Nhan Noãn không giãy giụa.

Khi nói chuyện thì hơi thở của Úc Thiên Phi phả hết lên gò má cùng làn da của cậu.

Cậu nghiêng đầu, tránh né tầm mắt của Úc Thiên Phi, dùng toàn bộ sức lực che giấu đôi môi đang run rẩy.

Không chỉ môi, cậu hoài nghi cả người mình cũng đang run bần bật.

Úc Thiên Phi rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn: “Làm sao vậy?”

Anh vừa nói vừa thả lỏng sức lực, Nhan Noãn rốt cuộc cũng có thể nâng tay lên, dùng cánh tay che đi hơn nửa khuôn mặt, lắc đầu rất nhẹ.

“Không thoải mái à?” Úc Thiên Phi ngồi dậy, “Chạm vào chỗ nào rồi à? Đau sao?”

Nhan Noãn di chuyển cánh tay nắm lấy cổ áo. Quá nhiều cảm xúc vọt tới l*иg ngực làm cậu không thể nào nói nên lời.

“Rất đau.” Cậu nói.

“Đau chỗ nào?” Úc Thiên Phi khẩn trương, “Có nặng lắm không a?”

Nhan Noãn lắc lắc đầu, đứng dậy, sau khi né khỏi tầm mắt của Úc Thiên Phi thì loạng choạng đi mất. Vào phòng vệ sinh, cậu lập tức đóng cửa lại, mở vòi nước.

Sau đó, cậu chẫm rãi ngồi xuống mặt đất, ôm đầu. Thanh âm nức nở cực kỳ nhỏ đã bị tiếng chảy của dòng nước che giấu đi, chính cậu cũng không nghe rõ.

Không nên trở về, cậu nghĩ. Dù có trở về cũng nên đổi thành phố khác, tìm một nơi không có khả năng gặp lại anh.

Không bằng chuyển nhà đi, không bằng từ chức, không bằng lại lần nữa biến mất.

Úc Thiên Phi quá hiểu cách tra tấn cậu

“Cậu ổn chứ?” Cách một cánh cửa, thanh âm của Úc Thiên Phi cực kỳ lo lắng, “Rốt cuộc là nơi nào không thoải mái, muốn đi bệnh viện không? Cậu nói chuyện đi chứ?”

Nhan Noãn khịt mũi: “Không có việc gì, đau bụng thôi.”

“Loại nào?” Úc Thiên Phi vẫn không yên lòng, truy vấn, “Dạ dày? Ruột thừa? Hay là tiêu chảy?”

Nhan Noãn đứng dậy, căm giận mà đá cửa phòng vệ sinh: “Đã nói không có việc gì!”

Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng nói thầm của Úc Thiên Phi: “… Không có việc gì thì không có việc gì, nổi giận với tôi làm gì chứ.”

Nhan Noãn dựa vào cửa, ở trong lòng mặc niệm, thực xin lỗi.

Úc Thiên Phi cái gì cũng không sai, trước nay đều là do cậu có lỗi.



Vì để bình phục cảm xúc, Nhan Noãn dứt khoát tắm rửa một lần. Sau khi trở lại phòng khách thì thấy Úc Thiên Phi ngồi trên sô pha chơi điện thoại.

“Không có việc gì chứ?” Anh hỏi Nhan Noãn.

“Không có việc gì.” Nhan Noãn nói, “Cậu muốn ngủ sô pha thì ngủ đi, tôi vào giường ngủ.”

Úc Thiên Phi không thuận theo: “Tôi cũng ngủ giường.”

Hai người nhìn nhau một lát, Nhan Noãn sợ tình huống vừa rồi lại xảy ra, bất đắc dĩ: “Tùy cậu.”

Thấy Nhan Noãn lấy ra một cái chăn khác, Úc Thiên Phi tò mò hỏi: “Lần trước tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi, sao nhà cậu lại có đến hai cái chăn chứ? Cậu chỉ sống một mình, dùng được tận hai cái à??”

“Tôi thích.” Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi nhướng mày, vẻ mặt kỳ lạ mà nhìn cậu.

Nhan Noãn giả bộ không thấy, đặt cái chăn thứ hai lên giường, nói: “Cậu mà lộn xộn là tôi đã cậu xuống.”

Úc Thiên Phi nghe vậy thì lập tức trèo lên giường, ôm chặt chăn, đưa lưng về phía cậu: “Tôi ngủ bên trong, cậu có bản lĩnh thì đá tôi xuyên qua tường đi.”

Nhan Noãn nhìn cái tên cuốn chăn như con nhộng, nhịn không được mà thở dài: “Không trưởng thành được chút nào.”

Úc Thiên Phi không lên tiếng.

Chờ đến khi cậu tắt đèn đi lên giường, con nhộng bên cạnh bắt đầu nhúc nhích. Úc Thiên Phi lật người qua, trong bóng tối nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự không trưởng thành thì tốt rồi.”

Nhan Noãn nghe, nhẹ nhàng mà cười một tiếng.

“Nhan Noãn.” Úc Thiên Phi hỏi, “Cậu không thực sự nghĩ tôi phiền chứ?”

“Phiền, phiền muốn chết.” Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi cười: “Khi ở cùng một chỗ với cậu thì sẽ không tự giác mà trở nên ấu trĩ, giống như bản thân vẫn còn 17 tuồi.”

“Lúc 17 tuổi cậu rất giống đứa nhóc 7 tuổi.” Nhan Noãn nói, “Như vậy cũng coi như trưởng thành không ít.”

Úc Thiên Phi cười lớn.

Nhan Noãn thừa dịp lén nghiêng đầu nhìn anh. Úc Thiên Phi nằm ngửa, hình dáng khuôn mặt trở nên mơ hồ trong căn phòng không bật đèn, thậm chí không thể xác định được anh có đang mở mắt không.

“Gặp lại cậu là chuyện vui vẻ nhất năm nay của tôi.” Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn muốn hỏi hắn, chỉ có năm nay thôi sao? Nhưng vẫn nhịn xuống thắc mắc.

“Cậu đừng đột nhiên biến mất nữa.” Úc Thiên Phi tiếp tục nói, “Phải đi thì nói với tôi một tiếng, dù tôi có làm loạn thì cũng không thể bắt ép cậu mà. Tôi biết ở trước mặt cậu tôi rất ấu trĩ, nhưng cũng không phải không thể nói đạo lý.”

“Mau ngủ đi.” Nhan Noãn nói.

“Chê tôi nói chuyện buồn nôn đúng không?” Úc Thiên Phi hỏi.

Nhan Noãn trầm mặc.

“Tôi cũng cảm thấy buồn nôn, những lời này bình thường tôi đều rất ngại nói.” Úc Thiên Phi nói, “Không gạt cậu đâu, hiện tại mặt tôi cũng đỏ rồi.”

“Là do cậu uống nhiều quá.” Nhan Noãn nói.

“Mới có hai lon, căn bản là không có cảm giác gì.” Úc Thiên Phi lắc đầu, “Nói thật lòng đó, đều là lời nói thật lòng đó.”

Nhan Noãn nghiêng người: “Có phải cậu gặp phải chuyện gì rồi không?”

“Không.” Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn không truy vấn, lẳng lặng mà nhìn anh.

Cứ như vậy một lúc lâu, cho đến khi Nhan Noãn cho rằng Úc Thiên Phi đã ngủ rồi thì anh bỗng dưng lại cười.

“Không có việc gì lớn.” Anh nói, “Chỉ là vô số chuyện nhỏ nhặt nối liền với nhau xảy ra trong quá trình trưởng thành.”

Anh cũng xoay người lại, nhìn về phía Nhan Noãn: “Cậu đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện, thật giống như thanh xuân đã trôi qua rất lâu của tôi lại quay trở về. Giống như thời niên thiếu chúng ta luôn ở bên nhau.”

“Thực xin lỗi.” Anh nói, “Có lẽ chỉ có mình tôi cần có cậu.”

Nhan Noãn cứng họng.

Không phải, cậu nghĩ thầm, không phải.

Cậu nói không nên lời.