Chương 88 Quyển cuối (mười lăm)

Tình hình hạn hán Tây Bắc càng thêm nghiêm trọng, Nam Tử An được triều đình mời, đi làm phép cầu mưa. Nước mưa bàng bạc, tưới lên mặt đất khô cạn đã lâu, thu hoạch lại sinh cơ đã khôi phục. Ông định đi đến địa phương tiếp theo, vội vã lên đường, một đường đi đều không nghỉ ngơi, chờ đi ba ngày, rốt cuộc thấy mệt mỏi, mới vào một gian miếu hoang gần đó, tính toán ở một đêm.

Mới vừa vào miếu, liền có vô số yêu quái nhảy ra, bị một thân chính khí của ông làm cho cả kinh không dám tới gần.

Ông xếp bằng ngồi xuống, đốt lên đống lửa, đem bánh mang theo kẹp vào cây, giơ trên lửa nướng lại.

Bánh bị lửa nướng bốc lên mùi gạo thơm, phiêu tán trong miếu.

Chỗ ánh lửa chiếu đến, bỗng nhiên chậm rãi hiện lên một cái bóng rất lớn. Cái bóng kia xiêu xiêu vẹo vẹo, giống một tấm giấy cắt, có mắt có mũi, còn có tứ chi, đang xoắn xít trên tường, tựa như quỷ mị.

Ông ngước mắt nhìn, hơi mỉm cười, nói: "Ngươi cắt giấy không khéo tay một chút, không đủ đáng sợ."

Bóng dáng theo gió khẽ nhúc nhích, tứ chi rõ ràng là dính lên mấy cây gỗ, cây gỗ đã bất động, nhưng giấy còn đang theo không khí phất phơ.

"Tại sao ông không sợ?"

Thanh âm chưa tới bảy tám tuổi, non nớt lại lớn mật.

"Mấy người qua đường trước đó đều sẽ sợ, quỷ khóc sói gào mà chạy, nhưng tại sao ông không sợ?"

Nam Tử An không đáp, thoáng nghiêng người nói: "Muốn ăn bánh không, lại đây ăn đi."

Cái bóng nhanh chóng rút lui, mấy cây gậy rơi xuống đất, lát sau một cái tiểu cô nương chân trần đi ra. Quần áo của nó tả tơi, nhưng khuôn mặt được rửa ráy sạch sẽ, tóc cũng dùng dây cỏ quấn lại, tuy quần áo dơ bẩn, nhưng nhìn ra được đây là một tiểu cô nương thích sạch sẽ.

Nam Tử An chạm vào bánh thấy đã ấm, cũng không phỏng tay, lúc này mới đưa cho nó.

Tiểu cô nương nhận lấy bánh, cũng không lập tức ăn, chạy bước nhỏ đến một góc tối sau cây cột, bẻ bánh như cho ai đó ăn.

Nam Tử An đứng dậy đi qua, phát hiện trên mặt đất nằm một con chó. Nhìn ra được con chó kia đã rất già rồi, già đến độ ăn bánh cũng lao lực, hơi thở cũng không đều.

Cái bánh lớn bằng bàn tay hoàn toàn không thể đủ cho một người một chó ăn no, Nam Tử An cho rằng đứa bé ít nhất sẽ để lại một nửa cho mình, nhưng không có. Tiểu cô nương cố sức mà đút bánh cho chó ăn, lại đút nước cho nó, lúc này mới sờ sờ đầu nó, nói: "Ăn mệt mỏi, ngủ đi."

Chờ con chó mệt mỏi nhắm mắt lại, đứa bé mới đứng lên, khom lưng với Nam Tử An, nói: "Cảm ơn."

Nam Tử An tò mò hỏi: "Ngươi không đói bụng sao?"

"Đói a, nhưng A Phúc càng đói, nó già rồi, đi không nổi, ta có thể dọa ông, còn có thể xin cơm, hái trái cây."

Nam Tử An thấy nhất cử nhất động và cách ăn nói của đứa trẻ không giống như cô nương ngay từ đầu đã không có nhà, lại hỏi: "Nhà của ngươi ở đâu, ta có thể đưa ngươi trở về."

Tiểu cô nương bĩu môi: "Cha mẹ ta gặp bọn cướp, thẩm thẩm liền đuổi ta đi, ta không có nhà. Chỉ có A Phúc nguyện ý đi theo ta, cho nên ta phải chăm sóc nó cho tốt mới được."

Nàng chạy đến giếng nước trong miếu, muốn kéo nước lên. Nhưng quá đói bụng, tay không có sức lực, dây thừng buộc thùng sắp tuộc khỏi tay, đã bị người túm được. Nam Tử An kéo thùng nước lên, nhìn tiểu cô nương tính cách quật cường này, hỏi: "Ngươi có muốn đi theo ta không? Ta có thể chăm sóc ngươi."

"Mang A Phúc theo sao?"

Nam Tử An cười: "Mang theo."

"Vậy được a."

"Ngươi không sợ ta là người xấu?"

"Ông không phải người xấu." Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn người cao gấp đôi mình, nói, "Bởi vì ông nguyện ý mang A Phúc theo."

Nam Tử An xoa đầu đứa bé, hiểu chuyện thông tuệ, cũng là hạt giống tốt hiếm có, thích hợp với Nam gia.

"Ngươi tên là gì?"

"Không nói cho ông, nói cho ông, rủi về sau gặp phải thẩm thẩm hỗn đản của ta thì làm sao bây giờ?"

Nam Tử An cười, chợt có gió nhẹ phất qua, mùi hoa vô danh trong viện bay tới, như mùi hương ẩn trong tay áo.

Lòng ông xúc động, cúi đầu nói: "Vậy gọi ngươi là Phất Tụ đi."

&&&&&

Phất Tụ đến nhà mới, phát hiện tiên sinh quần áo giản dị này có tiền hơn so với tưởng tượng của nàng, nhưng ông lại chịu ôm A Phúc. Từ xe ngựa xuống, ông còn gọi đại phu trong nhà ra xem bệnh cho A Phúc.

Nàng kinh ngạc.

Càng làm cho nàng kinh ngạc chính là người nơi này thế nhưng không có một ai ghét bỏ A Phúc và nàng, mỗi người đều rất hòa thuận. Quản gia nói với nàng, ở đây có cả ngàn phòng, gần 300 tộc nhân ở, là đại gia tộc nổi tiếng xa gần, là đại thiện nhân.

Cùng quản gia đi dạo một vòng trở về Phất Tụ mệt muốn chết, nàng được dẫn về thư phòng của Nam Tử An, A Phúc đang ghé vào bàn sách của ông, như đang bồi ông đọc sách. Nàng chạy bước nhỏ vào, Nam Tử An nghe tiếng ngẩng đầu, ôn hòa hỏi: "Thích nơi này sao, muốn ở lại không?"

"Thích, muốn." đôi mắt Phất Tụ sáng ngời quang mang, "Tiên sinh, ta thích nơi này, ta muốn ở lại."

Nam Tử An xếp sách lại, nhìn nàng tuổi còn nhỏ, nói: "Về sau ngươi làm tỳ nữ cho ta đi. Ta làm người tương đối nghiêm khắc, làm không tốt, ngươi sẽ bị đánh."

Phất Tụ sảng khoái nói: "Ô, được a, nhưng trước khi bị đánh, ta có một cái yêu cầu."

"Ngươi nói đi."

"Đừng để A Phúc nhà ta thấy, bằng không nó sẽ cho rằng ta bị khi dễ, sau đó cắn ông, ta lại không muốn A Phúc cắn tiên sinh, A Phúc cũng già rồi, không thể động nhiều, nếu không xương cốt sẽ đau, ban đêm ngủ không tốt."

Nam Tử An thật ra có chút cảm giác là mình không hạ thủ được, tiểu cô nương này, thiện lương lạc quan đến làm người khác kinh ngạc.

Sự thật chứng minh là Phất Tụ rất ít bị đánh, tuổi nàng tuy nhỏ, nhưng làm việc gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa chỉ cần chuyện Nam Tử An đã làm một lần, nàng luôn có thể nhớ rất rõ ràng.

Lúc tiên sinh đọc sách, giật giật mắt, nàng liền biết ông muốn viết, không đợi ông mở miệng, mực đã mài xong, bút đã đưa lên;

Tiên sinh từ bên ngoài trở về, nàng cũng biết là ông muốn rửa mặt trước, hay là muốn uống trà trước;

Tiên sinh ra bên ngoài dạy học, nàng cũng biết là ông sẽ viết, hay là chỉ nói, nếu thấy ông muốn chạy, liền trước tiên mở miệng nói là ông còn bận chuyện khác.

Nghiễm nhiên là một Nam Tử An bản thu nhỏ.

Phất Tụ thích nhất, vẫn là khi Nam Tử An dạy nàng phép thuật, còn có tính toán bát tự, mới lạ, chơi vui.

Nhoáng lên ba tháng qua đi, Nam Tử An ngày này dậy sớm, đẩy cửa ra, lại không thấy Phất Tụ cầm áo khoát chờ ông ở cửa như thường ngày, rõ ràng đã nói là hôm nay muốn ra ngoài.

Ông gọi hai tiếng, Phất Tụ không đến, nha hoàn khác đến, nói: "Phất Tụ từ sáng sớm đã không thấy tăm hơi."

Nam Tử An cảm thấy bất an, hơi tính toán, tìm được vị trí của nàng, đi về hướng Tây Bắc.

Ông sai xa phu chạy đến đó, một đường tìm hai bên, muốn tìm nàng. Ước chừng đuổi theo hai canh giờ, mới rốt cuộc phát hiện tung tích nàng. Ông xuống xe, đi một mình vào một mảnh rừng trúc, xa xa liền thấy nàng quỳ trên mặt đất, không biết dùng gậy gỗ đào cái gì.

"Phất Tụ."

Phất Tụ cứng đờ, quay đầu lại nhìn ông, hai mắt đỏ bừng sưng to, như đã khóc rất lâu.

Nam Tử An thấy A Phúc ở cạnh nàng, bụng đã không còn phập phồng.

Ông không nói gì, tìm cây gậy gỗ, cùng nàng đào hố.

Phất Tụ im lặng không lên tiếng, đào ra một cái hố lớn, ôm A Phúc thả vào hố, vừa lấp đất vừa khóc nói: "Tao biết mày lại muốn ăn một miếng tương thịt An Châu, nhưng quá xa, nếu tao sớm biết, tao liền mang mày về nhà......"

Nàng đã khóc thành cái tiểu lệ nhân, sau khi bị thẩm thẩm đuổi ra, nàng vẫn luôn không khóc. Nàng không thích khóc, bởi vì khi cha mẹ mất, nàng liền biết khóc cũng vô dụng, nếu hữu dụng, cha mẹ đã có thể trở lại.

Nhưng vẫn ngăn không được khổ sở, nước mắt đã làm cho mặt đất sắp ước sũng.

Nam Tử An đứng một bên, có đôi khi khóc ra, mới là tốt.

Phất Tụ nức nở đứng dậy, cùng A Phúc nói lời vĩnh biệt, thấy Nam Tử An còn ở đó, giơ hai tay với ông, nói: "Ta trộm chuồn ra, là ta không đúng, tiên sinh đánh ta đi, quy củ không thể bỏ."

Nam Tử An không khiển trách nàng, dắt lấy bàn tay nho nhỏ, cho nàng ấm áp của trưởng bối, nói: "A Phúc đi rồi, tiên sinh làm người nhà của ngươi."

Phất Tụ ngây người, người nhà sao? Trừ A Phúc, nàng còn có người nhà sao?

"Đi thôi, đi về nhà."

Trong mắt còn ngấn nước mắt Phất Tụ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cao lớn này, gật đầu một cái, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống.

"Tiên sinh, Phất Tụ sẽ phụng dưỡng ngài cả đời."

Tiên sinh không chết, nàng vẫn sẽ luôn phụng dưỡng ông. Tiên sinh nếu chết, thì nàng cũng sẽ luôn phụng dưỡng Nam gia.

Từng ngày trôi qua, Phất Tụ cũng chậm rãi lớn lên. Người ngoài có lẽ không biết Nam Tử An có mấy đứa con nối dõi, nhưng nhất định biết Phất Tụ. Phất Tụ là tỳ nữ của Nam Tử An, tuổi còn nhỏ, nhưng thông minh lanh lợi, Nam Tử An thập phần tín nhiệm nàng.

Có vài người mời không được Nam Tử Anh đến nhà, thường chặn đường Phất Tụ, cầu xin nàng. Nàng toàn bộ cự tuyệt, có vài người đáng thương, nàng cũng nhịn xuống, để bọn họ trực tiếp nói với Nam Tử An, tới gõ đại môn Nam gia.

Nếu không một khi mở ra tiền lệ, về sau mọi người đều cho rằng nàng có thể làm, thì hỏng hết quy củ.

Chờ đến khi Phất Tụ 16 tuổi, sở học cơ bản của đệ tử Nam gia, nàng đều biết, ngẫu nhiên còn chạy tới hậu viện chỉ điểm một phen, nhìn thấy ai luyện không tốt, liền nói bọn họ ngu ngốc, chơi vô cùng vui vẻ.

Nam Tử An biết, cũng không mắng nàng, sau nhiều lần, rốt cuộc mới nói: "Bọn họ không phải ngốc, ngươi đừng có đả kích bọn họ."

Phất Tụ hiểu rõ, nói: "Vậy tiên sinh là muốn khen ta đúng không? Kỳ thật là ta quá thông minh."

Nam Tử An thấy nàng cười đến đắc ý, ngây thơ thiên chân, cũng cười cười, lại nói: "Tóm lại ngươi đừng mãi nói là bọn họ ngu ngốc là được rồi."

"Được thôi, nghe tiên sinh."

Bên cạnh người thanh danh quá thịnh có một tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, luôn dễ dàng rước lấy nhàn thoại. Phất Tụ cũng không để ý, Nam Tử An cũng không để ý, nhưng người Nam gia để ý, cũng có người khuyên Nam Tử An, không bằng thu Phất Tụ, tục huyền cũng tốt, nạp thϊếp cũng được, dù sao Phất Tụ từ nhỏ đã sống ở Nam gia, hiện giờ già xứng với trẻ đã thành phong trào, cũng không có gì để nhàn thoại.

Nam Tử An lớn hơn Phất Tụ 30 tuổi, không thấy già, nhìn còn là một người trung niên cực kỳ khoẻ mạnh, đúng cạnh Phất Tụ cũng không quá khác biệt. Nhưng Nam Tử An không có suy nghĩ này, sau khi vợ cả mất sớm, ông vẫn luôn say mê huyền học.

Nhưng Phất Tụ thì khác, có lẽ là vẫn luôn đi theo bên người ông, quá mức không rảnh, quá mức thần tượng ông, cho nên nàng nhìn nam nhân khác cứ cảm thấy họ mang khí chất miệng còn hôi sữa, hoàn toàn không vào được mắt nàng.

Những tỳ nữ khác khuyên nàng, nói nàng đi cầu gả, tiên sinh có lẽ sẽ mềm lòng, sẽ đáp ứng.

Nhưng Phất Tụ không muốn, nàng ngưỡng mộ ông, nhưng nàng mới không thèm ông vì mềm lòng mới chấp nhận mình.

Tiên sinh không đề cập tới, nàng là tỳ nữ của ông. Tiên sinh đề xuất, nàng đương nhiên cao hứng.

Dù sao đều là có thể ở bên cạnh ông, là đã quá tốt rồi.

Một năm lại một năm, Phất Tụ mười chín, dựa theo lời bà mối tới cửa, nếu lại không gả liền gả không ra.

Nam Tử An cũng cảm thấy để nàng ở lại Nam gia là chậm trễ nàng, ngày nọ gọi nàng tới thư phòng, hỏi: "Ngươi có để mắt ai không? Nếu có, liền đi đi, của hồi môn của ngươi, ta sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi, sẽ không để ngươi chịu ủy khuất."

"Không có." Phất Tụ cả giận, "Tiên sinh là muốn làm bà mối sao? Bản thân tiên sinh cũng chưa tục huyền, còn có thời gian quan tâm hôn sự của người khác. Tiên sinh không phải tính rất giỏi sao, vậy ngài tính cho ta xem, mau tính."

Nam Tử An cứng đờ, Phất Tụ nhìn ông một lúc lâu, nhìn đến độ Nam Tử An cũng phải dời mắt. Ông thở dài một hơi, nói: "Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi."

"Dạ, tiên sinh." Phất Tụ lại khôi phục bộ dạng ôn hòa như thường, không hùng hổ doạ người nữa.

Trừ bỏ hôn sự, cái gì cũng dễ nói chuyện.

&&&&&&

Phất Tụ phát giác Nam Tử An gần đây thay đổi rất nhiều, cả người đều thay đổi, trở nên trầm mặc, âm trầm, ngay cả cửa phòng cũng không muốn ra.

Chờ ông ra, đột nhiên đem toàn bộ đệ tử đuổi đi, ngay cả Trường Không đệ tử nhập thất mà ông thích nhất, cũng đuổi đi.

Nàng canh giữ ngoài cửa, thấy ông từ bên ngoài trở về, tiến lên phủ thêm áo ngoài cho ông, thấp giọng: "Tiên sinh đi vào nghỉ ngơi một chút đi."

Nam Tử An khàn khàn nói: "Kêu Nam Tinh lại đây."

"Dạ."

Lát sau Nam Tinh đến, nàng đóng kỹ cữa, lại canh giữ bên ngoài. Qua gần một canh giờ, Nam Tinh mới từ trong đi ra, có vẻ tâm sự nặng nề, ngay cả nàng đứng ngay cửa cũng không nhìn, trực tiếp bỏ đi.

Trong lòng nàng biết Nam gia hẳn là sẽ có chuyện lớn phát sinh, mới có thể làm họ ảm đạm như vậy. Nàng đi pha một bình trà nóng đưa vào, chỉ thấy Nam Tử An ngồi bên bàn, ánh nến đong đưa, sắc mặt của ông lại ảm đạm không có ánh sáng, thậm chí có vẻ còn không nhận thấy được nàng vào.

"Tiên sinh."

Nam Tử An nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn Phất Tụ vẫn trẻ trung, đã làm bạn ông nhiều năm, nói: "Ngươi đi thu thập đồ vật một chút, lát nữa liền đi đi, đừng quay về Nam gia nữa."

"Phất Tụ không đi, ngài còn nhớ rõ lời ngài nói trước kia sao? Ngài phải làm người nhà của Phất Tụ, bây giờ ngài không muốn làm sao?"

Nam Tử An khựng lại, nói: "Nam gia có đại nạn, là huyết quang tai ương."

Phất Tụ thất thần, hồi lâu mới hỏi: "Tiên sinh đây là muốn để Phất Tụ sống một mình sao?"

"Nam Tinh cũng sẽ tồn tại." Nam Tử An mặt lạnh nói, "Nhưng ngươi ở lại thì có ích lợi gì, đi đi thôi."

Phất Tụ cười cười: "Tiên sinh có phải hay không chờ nói hết lời, liền nói với ta những lời khó nghe? Nhưng Phất Tụ không phải Trường Không, không chỉ vì vài lời khó nghe của ngài mà bị chọc tức đến bỏ đi." Nàng gạt bấc đèn, khều nó ra khỏi chỗ sáp nóng chảy, lại cắt một kéo, làm sáp nóng chảy ra. Nàng đạm nhiên nói, "Phất Tụ sẽ không đi, trừ phi ngài trói ta lại, ném đi rất xa."

Nam Tử An nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi cần gì phải lưu lại để mất mạng."

"Mạng của Phất Tụ vốn là do tiên sinh ngài nhặt về." Phất Tụ thả cây khêu đèn, thả đèn lại lên bàn, chiếu sáng khuôn mặt đã già nua của Nam Tử An, ánh mắt nàng lóe lên theo ánh nến lay động, nói, "Không có ngài, Phất Tụ đã sớm chết. Không có ngài...... Phất Tụ cũng không khác gì người chết."

Nàng ngưỡng mộ ông, cũng ái mộ ông, nàng biết là ông rõ ràng, nhưng nếu ông không đề cập tới, chỉ coi nàng như tỳ nữ, vậy thì nàng cũng sẽ làm tốt bổn phận tỳ nữ.

Phụng dưỡng ông, phụng dưỡng Nam gia cả đời.

Nam Tử An không thở dài nữa, ông nói: "Ngươi còn trẻ, ta đã già rồi, rời khỏi Nam gia, ngươi có thể sống rất tốt."

Ngụ ý, không thể rõ ràng hơn. Cho dù ông biết tâm ý của nàng, cũng sẽ không để nàng ủy thân cho mình.

Phất Tụ lắc đầu: "Tiên sinh tính không ra mệnh của Phất Tụ sao? Phất Tụ tính, cả đời này, đều sẽ phụng dưỡng Nam gia, Phất Tụ cùng Nam gia, có mấy đời ràng buộc."

Nam Tử An nhíu mày nói: "Ta nói rồi, đoán mệnh không tính cho mình, nếu không sẽ......"

"Cho nên tiên sinh không nên ép Phất Tụ rời đi, ta đã tính rồi." Phất Tụ cười có chút bất hảo, "Ta là người Nam gia, sẽ không thay đổi. Tiên sinh lại nói ta không phải người Nam gia, ta đây đành phải tính lại lần nữa, dù sao ngài cũng không tin."

Nam Tử An biết nàng nhanh mồm dẻo miệng, đều là do ông dạy, giờ lại dùng để nghẹn ông.

Phất Tụ lại thấp giọng nói: "Tiên sinh cũng không cần tính kỹ đến như vậy, số mệnh của Nam gia khổng lồ như vậy, ngài dốc hết tâm huyết mà tính, sau này chỉ sợ sẽ tổn thương chính mình. Đã là thiên kiếp ngàn năm của Nam gia, thì vô pháp tránh khỏi, chỉ có thể cứu lại, tiên sinh bằng sức của một người, xoay chuyển mệnh đồ của Nam gia, nhưng ngài dù sao cũng phải bận tâm sức khỏe của mình."

Đã trải đường tốt cho Nam gia nhưng Nam Tử An cũng vô pháp tính xa xôi như vậy, Nam gia chung quy sẽ có ngày lại nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ là quá mức xa xôi, xa xôi đến ngay cả ông hao hết tâm tư cũng không thể tính ra.

Trên đường có biến cố gì, ông cũng không biết.

Sau ngày mai, Nam gia đã nghiêng trời lệch đất.

Ông nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

"Dạ, tiên sinh." Phất Tụ trước khi đi lại nói, "Tiên sinh cũng sớm nghỉ đi."

Nàng chậm rãi đóng lại cửa phòng, từ khe hở đang dần thu hẹp kia nhìn Nam Tử An, nhìn nam tử duy nhất lòng nàng ái mộ, làm bạn hai mươi năm, nàng trước sau coi ông như thần minh, nhưng thần minh của nàng, tựa hồ sắp ngã xuống, hơi thở suy bại.

Trong lòng nàng nôn nóng, vì bản thân nhỏ bé mà cảm thấy tự trách.

Nếu có thể giúp được cái gì, thì tiên sinh cũng sẽ không thống khổ như vậy.

Nàng thở dài một hơi, khi trở về phòng nằm xuống, ánh trăng đã lên cao. Ngoài ý muốn, một giấc này nàng thế nhưng ngủ thật trầm, trong mơ hồ có cảm giác có người đang ôm mình, nhưng càng giống như ở trong mộng, hoàn toàn không thể tỉnh lại.

Không biết ngủ bao lâu, nàng lại nghe thấy được tiếng nước nhẹ nhàng,

Lúc này nàng mới có sức mở mắt, mơ hồ nghe thấy mùi tanh của nước sông, nàng ngồi bật dậy, phát hiện bản thân đang ở trên thuyền. Nàng ngạc nhiên, gần như là bò ra mui thuyền, vừa nhìn ra ngoài, tất cả đều là nước sông. Trên con thuyền nho nhỏ, còn có một đôi vợ chồng già đang ngồi.

Cụ bà thấy nàng tỉnh, nói: "Phất Tụ cô nương tỉnh rồi."

"Bà biết tôi? Các người là ai?"

"Là Nam tiên sinh đưa cô lên thuyền, làm chúng ta mang cô đi."

Phất Tụ sửng sốt, đột nhiên ý thức được cảm giác trong mộng bị người bế lên cũng không phải là nằm mơ, mà là thật sự. Rốt cuộc ông vẫn dùng biện pháp khác đưa nàng đi, ngay cả chết cũng không cho nàng chết bên cạnh ông! Phất Tụ tóm lấy mái chèo muốn quay về, nhưng nàng không biết chèo thuyền, xoay đến thân thuyền lay động.

Người chèo thuyền và cụ bà giật nảy mình, nói: "Phất Tụ cô nương không được, thuyền sẽ lật, chúng ta cũng không biết bơi. Nam tiên sinh đã phân phó, chờ mấy ngày nữa lại cập bờ, ngài chờ đi."

Phất Tụ đứng lên lại thiếu chút nữa té xuống, cụ bà nhìn rồi khuyên nhủ: "Cô nương, ngài ở lại đi, tiên sinh dặn dò mấy trăm lần, làm chúng ta đừng đưa cô nương về. Ông ấy biết cô nương không biết bơi, đã chọn riêng con sông lớn này, ngài phải hiểu nỗi khổ của tiên sinh a."

Phất Tụ biết, nàng biết tiên sinh dụng tâm lương khổ, nhưng nàng vô pháp tiếp thu bản thân tham sống sợ chết.

"Cô nương, tiên sinh ông ấy đã dặn dò qua, ngài phải tồn tại, Nam gia cần ngài, đây là đồ tiên sinh để lại cho ngài, để ngài bảo quản cho tốt, còn giao cho Nam Tinh cô nương."

Phất Tụ thất thần, tiếp nhận đồ cụ bà đưa qua.

Chỉ là một cái mâm ngọc nhỏ như bàn tay, bên trong có hai con cá đang bơi.

Hai con cá bình thường, nhưng nhìn kỹ, lại là một đen một trắng.

Nàng thất thần nhìn sông nước mênh mang, phảng phất như thấy Nam Tử An đứng trên núi đao biển lửa, khoanh tay nhìn về núi sông Đại Tống đằng xa, lòng không sợ hãi.

&&&&&

Nam gia bị thiêu thành tro tàn, hơn 300 tộc nhân Nam gia, đều chết ở mảnh đất cả ngàn khoảnh này.

Chờ sau khi Bành gia quân rời đi, bá tánh thành Tây lập tức đến khai quật, nhặt lên bạch cốt rơi rớt, cho bọn họ xuống mồ vi an.

Chờ đến khi Phất Tụ từ trên thuyền xuống, trở lại Nam gia, nơi này đã là một mảnh phế tích, nhờ bá tánh chỉ dẫn, nàng thấy được một phần mộ thật lớn, bởi vì thi hài đã hỗn loạn, phân không rõ là ai với ai, bởi vậy tất cả đều chôn cùng nhau.

Phất Tụ quỳ gối trước mộ, lã chã rơi lệ.

"Tiên sinh......"

Phất Tụ mất đi Nam Tử An, hàng đêm bị bóng đè, luôn mơ thấy Nam Tử An, còn có Nam gia, vốn là giấc mộng đẹp, lại thường hay bị phá thành mảnh nhỏ, trở thành ác mộng.

Một tháng sau, cô nương trẻ tuổi vốn có dung mạo mỹ diễm, đã như người sắp chết.

Nhưng nàng cũng không tính chết.

Ít nhất trước khi gϊếŧ chết Bành Phương Nguyên, nàng quyết không cho phép mình chết đi.

Phất Tụ bắt đầu học Nam gia cấm thuật, Nam Tử An cái gì cũng dạy cho nàng, ngay cả sách cấm cũng để nàng bảo quản, ông dặn dò nàng đừng học, nếu có người muốn cướp đoạt, liền hủy hoại nó đi.

Nhưng hiện tại Phất Tụ lại vi phạm lời hứa của nàng, nàng biết muốn vô hình mà gϊếŧ một người, chỉ có cấm thuật mới có thể làm được, dù nàng bị trời phạt, nàng cũng không để bụng!

Nàng học bất kể ngày đêm, mỗi một đạo cấm thuật, đều sẽ hao tổn thân thể của nàng.

Từ dung mạo, thân thể, ngũ tạng lục phủ, đều bắt đầu chậm rãi biến hóa.

Hai tháng sau, Phất Tụ ra khỏi miếu hoang, phát hiện cho dù ngẩng đầu, cũng nhìn không thấy thái dương chính ngọ. Lưng nàng đã còng xuống, mặt cơ hồ dán vào mũi chân. Tóc bạc trắng, dung nhan khô héo, đã là một lão bà bà 70 tuổi.

Học cấm thuật, tất nhiên sẽ có hao tổn, nếu dùng tinh khí người sống để tẩm bổ, thân thể sẽ không suy sụp thành bộ dáng này. Nhưng mà Phất Tụ không muốn làm như vậy, làm như vậy, thì có khác gì với Bành Phương Nguyên?

Nàng còn chưa ra khỏi thành Tây, liền nghe thấy tin Bành Phương Nguyên mất tích, Bành gia quân giải tán. Nàng như phát điên mà tìm hắn, nhưng tìm không thấy, Bành Phương Nguyên biến mất, vô luận nàng hỏi thăm ra sao, cũng không có một chút tin tức gì về hắn.

Phất Tụ bỗng nhiên nhớ tới, Nam Tử An từng nói nàng không phải là sống một mình, Nam Tinh cũng sẽ tồn tại. Nàng lập tức chống quải trượng trở lại Nam gia mộ địa, tìm kiếm khí tử hồn của Nam Tinh, huyệt mộ quả nhiên không có Nam Tinh. Phất Tụ bỗng dưng cười, nếp nhăn trên mặt cũng cong theo.

Nam gia còn có người tồn tại.

Nam Tinh còn sống.

Nhưng Nam Tinh đã đi nơi nào?

Nàng tìm không thấy Bành Phương Nguyên, nhưng nàng có thể phụ tá Nam Tinh, hai người cùng nhau tìm, có lẽ sẽ tìm được.

Phất Tụ bắt đầu vừa tìm Bành Phương Nguyên, vừa tìm Nam Tinh. 5 năm, 10 năm, lại một cái 10 năm đi qua, tìm không thấy kẻ thù, cũng tìm không thấy Nam Tinh. Nhưng nàng không thể cứ như vậy mà chết đi, nàng vận dụng cấm thuật tục mệnh cho bản thân, nhưng nàng không muốn rút thọ mệnh của người khác, vì thế bắt độc vật, hấp thu nọc độc của chúng.

Làm như vậy cần có lượng độc vật lớn, hơn nữa ngày ngày phệ tâm, tra tấn nàng.

Mặt Phất Tụ ngày càng già nua, thân thể ngày càng câu lũ.

Nhưng nàng không từ bỏ, cũng không muốn đi cướp lấy sinh mệnh của người khác tục mệnh cho mình. Nàng không muốn làm như vậy, tiên sinh mà biết, ông ấy nhất định sẽ trách mình.

Nàng muốn tìm ra Bành Phương Nguyên, tìm ra Nam Tinh.

Nàng tự biết nếu Bành Phương Nguyên biết nàng tồn tại, có khả năng ngay cả nàng chết như thế nào cũng không biết. Nàng vứt bỏ Nam gia chú thuật, bắt đầu tự mình nghiên cứu chú thuật mới, chỉ có như vậy, mới có thể không bị phát hiện.

Nhưng thân thể của nàng đã quá hư nhược rồi, không biết mấy trăm năm nữa, nàng nghĩ đến một vấn đề, cho dù tìm ra Nam Tinh, bản thân mình chỉ sợ cũng vô pháp phụng dưỡng nàng.

Nàng muốn tìm người thừa kế, để cho bọn họ đi tìm Nam Tinh, tới phụ tá Nam Tinh.

Thu dưỡng hài tử không phải là việc gì khó, nhưng muốn tìm được hài tử tâm địa ngay thẳng, lại quá khó khăn. Khi tuổi còn nhỏ chúng luôn rất ngoan, nàng cũng rất thương chúng, một lòng muốn dạy chỗ chúng thành tài, nhưng một khi chúng lớn lên, hiểu được mình có năng lực hơn người, liền bị lòng tham cùng du͙© vọиɠ che mắt, quên mất sứ mệnh của bản thân.

Nàng một lần lại một lần tước đoạt ký ức của đám hài tử, không cho chúng tác loạn, lại vì chậm trễ chúng mười mấy năm mà áy náy.

Thân thể càng suy yếu, mắt thấy Tống đi Nguyên đi, Minh tới Thanh vong, dần dần có đồ vật như xe cộ, còn có điện thoại ngàn dặm truyền âm, còn có máy bay bay ngàn dặm, đồ vật muôn hình muôn vẻ xuất hiện, nàng lại càng già đi.

Phất Tụ hấp thu nọc độc từ độc vật, mỗi ngày đều đau đến vô pháp đi vào giấc ngủ, nàng có thể sống lâu như vậy, nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.

Khi nàng ý thức được mình sắp chết đi, nàng còn chưa tìm được Bành Phương Nguyên, chưa tìm được Nam Tinh, thậm chí còn chưa nuôi được một đứa trẻ đáng tin cậy.

Nàng mấy trăm năm qua làm những chuyện như vậy, chi bằng không làm.

Phất Tụ đi chừng 100 mét, toàn thân đều đau, nàng ngồi bên lề đường đã bị thái dương phơi đến nóng rát, nhìn xe chạy tới chạy lui, ánh sáng trong mắt dần dần tan đi.

"Nãi nãi, ngài có phải rất nóng hay không? Uống nước của cháu đi."

Giọng trẻ con non nớt vang lên bên tai, Phất Tụ ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy phía trước là một đám trẻ con, mặc quần áo đều giống nhau, như là mấy tiểu bằng hữu của nhà trẻ nào đó đi chơi tập thể. Đứa bé nói chuyện với nàng là một bé trai chừng bảy tám tuổi, đôi mắt trong veo. Nàng nhìn nó, cũng thấy quanh quẩn quanh người nó, hơi thở khác hẳn với thường nhân.

Đôi mắt nàng lại một lần nữa bốc cháy lên hy vọng, thanh âm khàn khàn hỏi: "Nãi nãi cho cháu hai con cá, được không?"

&&&&&

Phất Tụ vào cô nhi viện "xử lý" thủ tục nhận nuôi bé trai, sau khi dẫn về nhà, Phất Tụ cầm Bách Gia Tính* để cho hắn tùy tay chỉ, lại cầm từ điển cho hắn tùy tay lật, cuối cùng nói: "Từ hôm nay trở đi, con tên là Khâu Từ."

*họ của trăm nhà

Bé trai đang vuốt đuôi cá gật đầu, một hồi hỏi: "Bà bà, bà sẽ không trả con về cô nhi viện đi?"

"Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Con được nhận nuôi hai lần rồi, bọn họ đều đem con trả về. Bởi vì con cứ hay nhìn thấy mấy người bọn họ không thấy."

Mặt Phất Tụ giãn ra, nói: "Ta sẽ không đem con trả về, chỉ là con đi theo bà bà, bà bà sẽ đối với con rất nghiêm khắc, nếu con không nghe lời, không chịu dụng công, bà bà sẽ đánh con, đánh rất đau."

Bé trai cười cười: "Con không sợ, chỉ cần bà bà đừng trả con về."

Phất Tụ ngẩn người, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, ôn thanh: "Con không có nhà, bà bà cũng không có nhà, về sau chúng ta sống cùng nhau đi."

"Dạ!"

Phất Tụ tự biết mình sống không được bao lâu nữa, đối với Khâu Từ nghiêm khắc dị thường, so với bất kỳ hài tử nào trước kia đều nghiêm khắc hơn.

Khâu Từ bị đánh không ít, nhưng hắn không hận Lệ bà bà, bởi vì bà giống hắn, có thể thấy rất nhiều thứ kỳ quái, bà sẽ kiên nhẫn nói cho hắn, những cái đó là cái gì, là muốn đi đâu, lại muốn làm cái gì.

Hắn càng nỗ lực, hiểu biết liền càng nhiều, hắn giống như một khối bọt biển hấp thu đám tri thức đó.

Nhưng mà vẫn sẽ bị đánh, vô luận hắn làm cái gì, Lệ bà bà đều cảm thấy hắn làm không đủ.

Hắn từng nghi hoặc, nhưng mỗi đêm đều nghe thấy Lệ bà bà đau đến quay cuồng trên giường. Hắn rất lo lắng, cũng thực sợ bà sẽ chết. Có một lần hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi bà, bà bà, bà sắp chết sao? Con còn có thể thấy bà sao?

Chỉ có một ngày đó, bà không có đánh hắn, còn làm đồ ăn ngon cho hắn, ôn hòa nhìn hắn, nói với hắn rất nhiều thứ.

"Sau khi con tìm được người này, nhất định phải ở cạnh người này, người này muốn con làm gì, con liền làm cái đó."

"Đừng hỏi ta là tìm người này làm cái gì, người này sẽ nói cho con."

"Đúng vậy, đi nhìn đồ cổ các đời để tìm manh mối, một khi manh mối xâu thành chuỗi, liền có cơ hội tìm ra người này."

"Bà bà cũng không biết phải cần bao nhiêu manh mối mới có thể tìm được."

"Con thay bà sống tiếp đi." Phất Tụ dặn dò xong câu này, nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu, hồi lâu mới nói, "—— mệt mỏi quá."

Tuy mệt, mệt mỏi mấy trăm năm, nhưng nàng cái gì cũng chưa làm tốt.

Không biết mình cứ như vậy mà đến Minh giới, tiên sinh có thể trách mình hay không.

Buổi tối Lệ bà bà không ra ngoài, Khâu Từ làm tốt cơm chiều bưng vào, lại thấy Lệ bà bà còn nằm trên giường. Khi hắn đi đến, bà đã bất động.

Hắn ngây người.

Bà bà cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau...đã đi rồi.

Từ nay về sau, hắn lại chỉ còn một mình.

Ít nói không phải bởi vì Lệ bà bà đối với hắn quá nghiêm khắc, mà là sau ngày đó khi Lệ bà bà mất đi, hắn mới không thích nói chuyện.

Bà bà nói sẽ không vứt bỏ hắn, lại bỏ hắn mà đi.

Làm hắn thay bà sống tiếp, đi tìm người không biết là ai, làm không biết là chuyện gì kia.

Hồng ngọc bảo tồn ký ức cả đời của Phất Tụ yên lặng vỡ nát, phấn hồng văng đầy tay Nam Tinh, muôn hồng nghìn tía.

Như dung nhan xinh đẹp của Phất Tụ, còn có lòng trung thành và tình yêu chôn kín cả đời dưới đáy lòng nàng.

"Tổ phụ sẽ không trách ngài, ông ấy kỳ thật cũng rất thương ngài." Nam Tinh nâng đám bột phấn, hai mắt chua xót, thì ra trên đời này, còn có người cùng nàng, bảo hộ Nam gia.

Trên con đường đầy chông gai này, nàng chưa bao giờ cô độc.

Lời editor: buồn quá a...