Chương 89 Quyển cuối (cuối)

Thẩm Hân nghe người hầu nói đột nhiên không thấy Khâu Từ cùng Nam Tinh nữa, bà ta đi tới cửa, phát hiện khoá cửa không mở, cho rằng bọn họ đi rồi. Bà ta đang cảm thấy kỳ quái, nghe thấy cửa sổ bên kia có động tĩnh, vòng đến cửa sổ kia, lại phát hiện hai người.

Bà ta nhìn cửa sổ, vẫn hoàn hảo như cũ.

Bà ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Cô cậu thật là hai cái quái nhân, còn có thể xuyên tường hay sao?" Trêu chọc xong liền nói, "Hai vị còn có gì muốn hỏi?"

"Không có." Nam Tinh lại nói, "Cảm ơn."

Thẩm Hân hơi mỉm cười, một hồi mới nói: "Tôi không biết cô cậu đột nhiên hỏi thăm chuyện của Lê Khang Thành để làm cái gì, nhưng nhất định là không đơn giản......tôi hy vọng chồng tôi có thể trở về."

Khi bà ta nói những lời này thời điểm, trong mắt vẫn bình tĩnh, tựa hồ là chờ đợi quá lâu dài đã mài mòn hy vọng của bà ta, có lẽ cũng là vì cảm thấy, chồng mình không có khả năng trở lại nữa.

Nam Tinh không tiếp lời, bởi vì Lê Khang Thành xác thật không quay về được, tiền đề để đoạt xá, chính là gϊếŧ chết ký chủ, Lê Khang Thành năm đó, đã sớm bị Cát Hồng gϊếŧ.

Nàng thở dài trong lòng, cùng Khâu Từ từ biệt Thẩm Hân, rời khỏi tiểu viện u tĩnh này.

Khi xe quẹo ra, Nam Tinh thấy Thẩm Hân còn đang nhìn căn phòng kia, trầm tư thật lâu, như là đang hồi ức những gì đã qua. Nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói: "Cát Hồng thật sự đáng chết."

Khâu Từ đang lái xe đưa tay sờ sờ đầu nàng, nói: "Có thể lên kế hoạch bắt lão ta."

"Ừm." Nam Tinh nghĩ nghĩ, nói, "Lúc đầu là tôi muốn dùng chính mình làm mồi dụ, nhưng Cát Hồng quá giảo hoạt, sợ lão ta hoài nghi, không chịu nhảy vào bẫy, sẽ rút dây động rừng. Cho nên tôi muốn lấy tin tức về A Nguyệt làm mồi dụ."

"Có thể, Lê Khang Thành không biết chuyện của Triệu Kỳ và cô, cho nên nhờ hắn làm yểm hộ là tốt nhất."

Nam Tinh còn chưa nghĩ lại, di động liền vang lên, nhìn một cái, liền nói: "Tào Tháo."

Khâu Từ còn chưa lấy lại tinh thần, hửm? Tào Tháo? Một lát sau liền thấy Nam Tinh bấm nghe: "Triệu Kỳ? Chuyện gì vậy?"

Khâu Từ lúc này mới hiểu ra, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thì ra Nam Tinh cũng sẽ nói đùa, nhưng mà lạnh lùng quá a.

"Lê Khang Thành gọi điện hỏi tôi tình huống của A Mễ, tôi nói nàng khôi phục rất khá, ông ta nói muốn đến thăm, tôi nói A Mễ yêu cầu tĩnh dưỡng, không tiện gặp, về nước sẽ đến chào hỏi ông ta. Ông ta nói ông ta có một loại thuốc đặc biệt, có thể chữa cho A Mễ."

"Trả lời như vậy rất tốt." Nam Tinh rũ mi nghĩ lại, nói, "Triệu Kỳ, tôi muốn dùng tin tức về A Nguyệt dụ hung thủ ra, cần cậu phối hợp."

"A tỷ nói đi."

"Chờ hai ngày nữa, cậu hỏi Lê Khang Thành loại thuốc đặc hiệu kia là cái gì......"

Triệu Kỳ nghe kỹ, nhưng cứ cảm thấy có chút không thích hợp, vì sao lại phải nói với Lê Khang Thành mấy thứ này? Quả thực như là đang dụ ông ta tới. Chẳng lẽ...... Nam Tinh đang hoài nghi Lê Khang Thành?

Hắn khó hiểu, nhưng vô luận như thế nào, giữa Nam Tinh và Lê Khang Thành, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Nam Tinh.

Đơn giản vì nàng là a tỷ của A Mễ, từ nay về sau, cũng là a tỷ của hắn.

Nam Tinh treo điện thoại, ánh mắt dừng ở phía trước, lại thấy hai con cá đang bơi. Nàng nhìn hai con cá vẫy đuôi bơi qua, lại nghĩ tới Phất Tụ, người cả đời phụng dưỡng Nam gia kia.

Khâu Từ cũng thấy nàng đang nhìn hai con cá âm dương, nói: "Nam Tinh, Lệ bà bà từng nói, sau khi tìm được cô, muốn tôi tận lực giúp cô, mà hai con cá này, cũng phải giao cho cô."

Nam Tinh nhìn chúng, hỏi: "Chúng nó ngoại trừ có thể tìm người, có thể đi thông hai giới âm dương, còn có thể làm gì?"

"Hình như hết rồi, cho nên tôi cũng không rõ, vì sao Lệ bà bà lúc lâm chung lại cố ý dặn dò cái này. Chuyện chúng có thể làm trong tay cô, trong tay tôi, cũng có thể." Khâu Từ cười nói, "Mau, vuốt vuốt đuôi chúng xem, xem có phải có đặc thù gì hay không."

Nam Tinh thật đúng là duỗi tay đi nhéo nhéo đuôi cá đang vẩy vẩy trước cửa sổ, cũng không có biến hóa gì. Khâu Từ thấy nàng làm thật, trong chớp mắt hiện ra vẻ ngây thơ, làm hắn cười: "Tinh Tinh cô nương của tôi càng ngày càng đáng yêu."

Nam Tinh cứng đờ, rụt tay lại: "Đừng khen nữa."

Đáng yêu gì đó, nàng chỉ có lúc còn rất nhỏ mới nghe. Đã quá xa xôi, cũng không quen. Đáng yêu, giống như tượng trưng cho sự yếu đuối ở một mức độ nào đó.

Đây là suy nghĩ cố hữu của nàng, cho nên không muốn nghe thấy ai dùng từ này trên người mình.

"Xem ra là cô muốn tôi khen cô xinh đẹp, được được được, tôi khen, tôi khen, Nam Tinh của tôi là mỹ nhân đẹp nhất thế giới."

Nam Tinh thiếu chút nữa nhịn không được muốn đi bịt miệng hắn, có xấu hổ hay không, đi khen như vậy.

Khâu Từ không đùa nàng nữa, xe từ vùng ngoại ô về, lên con đường xe qua lại như nước chảy, xẹt qua một gian hàng. Khâu Từ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bắt đầu để ý cửa hàng hai bên, từ xa nhìn thấy một cửa hàng châu báu, đổi tay lái, chạy về hướng đó.

Nam Tinh cho rằng hắn muốn dừng xe ăn cơm, ai ngờ xuống xe, Khâu Từ liền dắt tay nàng đến thẳng cửa hàng châu báu. Nàng hỏi: "Đi làm cái gì?"

"Mua nhẫn." Khâu Từ nói, "Cô không phải đã đồng ý cho tôi cầu hôn sao?"

Nam Tinh có chút hoảng hốt, dừng bước không muốn đi tiếp, nàng nhìn hắn, nói: "Tôi hối hận rồi."

"Vì sao lại hối hận?"

"Cát Hồng còn chưa chết......"

"Cho dù lão ta chưa chết, thời gian của chúng ta cũng sẽ tiếp tục đi về phía trước. Không thể bởi vì lão ta chưa chết, chúng ta liền dừng thời gian của mình lại." Khâu Từ nhìn nàng còn băn khoăn đủ kiểu, nói, "Mấy trăm năm qua, cô đều sống như vậy, từ nay về sau, tôi sẽ không để cô sống như vậy nữa. Tìm kẻ địch và kết hôn là hai việc, cũng không mâu thuẫn."

Nam Tinh chưa từng nghe ai nói với nàng những lời như vậy, ngay cả người Đào gia đã quen biết qua mấy thế hệ, cũng không có.

Không mâu thuẫn? Hình như là thật sự không mâu thuẫn.

Nàng còn xa mới rộng rãi được như Khâu Từ.

Khâu Từ là cứu rỗi của nàng.

Nếu không phải hắn, cho dù nàng gϊếŧ được Cát Hồng, thì có lẽ cũng không có suy nghĩ sống tiếp.

Nàng hít một hơi thật sâu, rốt cuộc khi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tôi muốn chọn một cái nhẫn thật đẹp, anh trả tiền."

Khâu Từ nhìn mặt Nam Tinh đã giãn ra, đẹp đến độ hắn ngẩn ngơ, ngay sau đó cười: "Dạ, tuân mệnh."

Hắn muốn chọn cái nhẫn đẹp nhất, cho Tinh Tinh cô nương hắn thích nhất.

Cô nương đẹp nhất thế giới.

&&&&&

Lê Khang Thành phát hiện từ khi Nam Tinh xuất hiện, chuyện gì cũng không thuận lợi.

Chuyện Lê gia, chuyện Lý Nhụy, còn có chuyện Nam Nguyệt.

Tất cả đều là vì Nam Tinh xuất hiện mà đã xảy ra biến cố.

Người Nam gia, đều đáng chết.

Lê Khang Thành sống thoải mái mấy trăm năm, chỉ vì mấy chuyện gần đây lại thập phần không thoải mái. Mà làm lão ta không thoải mái cùng bất an nhất, là Khâu Từ tồn tại.

Lão ta rất để ý người thanh niên này, bên cạnh Nam Tinh luôn có một Khâu Từ đi theo, nếu xuống tay với Nam Tinh, Khâu Từ có thể là một cái biến số hay không?

Nam Tinh không vô dụng như Nam Nguyệt, năm đó khi lão ta điều tra về Nam gia, đã biết Nam Tinh được Nam Tử An chọn làm người thừa kế, người thường kế mà con cáo già Nam Tử An kia bồi dưỡng, khẳng định sẽ không đơn giản. Hơn nữa 800 năm nay, Nam Tinh cũng không lơ là luyện tập.

Trộm mệnh sư?

Buồn cười.

Nàng còn vọng tưởng mở sinh đồ cho người Nam gia sao?

Lê Khang Thành hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Nam Tinh, nhưng lão ta sẽ không cho nàng cơ hội.

Nhưng phải làm sao mới có thể gϊếŧ chết Nam Tinh, nếu không thể một kích tất sát, chính mình ngược lại có khả năng bị gϊếŧ. Nam Tinh có thể gϊếŧ Bành Phương Nguyên, thì đương nhiên có biện pháp gϊếŧ lão ta, nhưng lão ta lại không có biện pháp gϊếŧ Nam Tinh.

Không thể mạo hiểm.

Lão ta vẫn là đến tìm Nam Nguyệt, coi nàng ta như vật thí nghiệm. Gϊếŧ được Nam Nguyệt, đương nhiên là có thể gϊếŧ được Nam Tinh, Nam Tinh còn khó giải quyết hơn nhiều so với Nam Nguyệt.

Nhưng Triệu Kỳ không chịu nói cho người ngoài Nam Nguyệt dưỡng bệnh ở đâu, thậm chí ngay cả ba Triệu Kỳ cũng không biết, vậy thì Triệu Kỳ sao có thể nói cho lão ta.

Khoảng cách quá xa, lão ta căn bản không có biện pháp tìm ra Nam Nguyệt, lúc ấy lại không hạ truy tung chú trên người nàng ta, thực sự là thất sách.

Lê Khang Thành nghĩ hồi lâu, đầu có chút đau. Bỗng nhiên chuông di động vang lên, lão ta nhìn thoáng qua, số từ nước ngoài. Lão ta mới vừa tiếp nghe, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của Triệu Kỳ: "Lê bá bá, bác thật sự có thuốc đặc hiệu gì, có thể cứu A Mễ sao?"

Lê Khang Thành khựng lại, nói: "Có, nhưng không phải A Mễ vẫn luôn khôi phục rất tốt sao?"

"Đúng là vậy, miệng vết thương của cô ấy đang chậm rãi khép lại, nhưng đầu vẫn luôn rất đau, mỗi đêm đều đau đến ngủ không được, cháu sợ cô ấy cứ như vậy, sẽ chịu đựng không nổi." Khi Triệu Kỳ nói những lời này, tựa hồ như nhìn thấy Thang Mễ đau đớn trước khi chết, thế cho nên thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.

Thanh âm này vào tai Lê Khang Thành, thấy tình ý chân thành, không có chút diễn trò nào. Lão ta thở dài nói: "Cái này cũng không phải là việc nhỏ, cháu mau trở về đi."

Triệu Kỳ truy vấn nói: "Lê bá bá tìm bác sĩ nào sao? Thật sự có thể trị khỏi cho A Mễ sao?"

Lê Khang Thành không nghĩ tới chuyện dính dáng tới Thang Mễ hắn sẽ cẩn thận như vậy, Triệu Kỳ từ trước đến nay luôn tín nhiệm ông ta thế nhưng sẽ vì Thang Mễ mà dùng ngữ khí chất vấn. Ai cũng nói tình yêu có thể làm người trở thành ngốc tử, áp dụng cho Triệu Kỳ là đúng.

Lão ta nói: "Lê bá bá không lừa cháu, bác tìm cũng không phải danh y gì, mà là vị bằng hữu biết về huyền môn ảo thuật lần trước, bác nói với hắn Thang Mễ đột nhiên biến mất ngay trong nhà, sau đó toàn thân trọng thương xuất hiện trong đình viện nhà mình. Hắn nghe xong cảm thấy rất là quái dị, có khả năng cũng không phải gặp bắt cóc gì, mà là gặp tà ám."

Triệu Kỳ nắm chặt điện thoại, nói: "Cháu cũng hoài nghi cái này, cháu tra hết cả ghi hình đều không tìm được cô ấy, nhưng rồi cô ấy trở lại, vẫn không xuất hiện trong ghi hình. Lê bá bá, bác nhất định phải giúp A Mễ."

"Bác đương nhiên sẽ giúp vị hôn thê của cháu. Mấy đứa hiện tại ở đâu, bác tìm đến."

"Bằng hữu của Lê bá bá ở quốc nội đúng không? Bây giờ cháu liền mang A Mễ trở về."

Lê Khang Thành bỗng dưng cười lạnh, trở về càng tốt, lại càng làm cho lão ta cảm thấy bớt việc, lão ta nói: "Vậy mấy đứa trở về đi, sau khi về nước điện thoại cho bác, bác và bằng hữu lập tức đến."

"Được, cảm ơn Lê bá bá, cảm ơn ngài."

Lê Khang Thành cười cười: "Khách khí."

—— mày đem Nam Nguyệt đưa vào miệng cọp của tao, tao cảm ơn mày còn không kịp.

Tâm tình của lão ta rốt cuộc bắt đầu sung sướиɠ, rũ mi tính toán, Lý Nhụy cũng đã bị tra tấn mấy ngày, cho dù bà ta ý chí kiên cường nữa, cũng chịu không nổi nửa tháng. Hiện tại lão ta phải nghĩ kỹ xem làm cách nào để tóm được Nam Nguyệt, Lý Nhụy tạm thời gạt qua một bên. Bất quá nói không chừng chờ lão ta xong xuôi chuyện Nam Nguyệt, Lý Nhụy cũng đã vì mất ngủ ngày đêm mà chết.

Lê Khang Thành nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, thật là làm người vui vẻ.

&&&&&

Sáng sớm mùa đông rất lạnh, Lê Khang Thành đích thân lái xe ra cửa, Triệu Kỳ đã trở lại, mang Thang Mễ về.

Tựa hồ là vì phụ thân của Triệu Kỳ luôn có ý kiến với Thang Mễ, cho nên Triệu Kỳ ngay cả nhà cũng không về, mà đến ở một khu chung cư.

Lão ta rất nhanh đã đến nơi, sau khi đậu xe, liền vào cổng lớn, ấn thang máy.

Sau khi vào thang máy, ông ta đã suy xét, có cần gϊếŧ luôn Triệu Kỳ hay không.

Hay là gϊếŧ luôn đi, dù sao hắn không có bất luận tác dụng gì.

Lão ta lạnh lùng cười, giương mắt nhìn về phía theo dõi, muốn huỷ hoại nó. Nhưng vừa ngẩng lên, lại phát hiện theo dõi không sáng. Đang lúc lão ta cho là máy theo dõi hỏng rồi, thang máy đột nhiên chấn động, ngừng lại.

Lê Khang Thành cứng đờ, phát hiện bốn phía thang máy có một ít hơi thở kỳ quái.

Lão ta rất nhanh liền phát hiện đây không phải là thang máy, mà là một cái ảo cảnh.

Giống như ảo cảnh lão ta dùng để vậy khốn Nam Tinh ngày đó.

Lê Khang Thành lập tức minh bạch đây căn bản chính là một cái bẫy, Triệu Kỳ khi nào đã liên thủ với Nam Tinh? Nam Tinh đã phát hiện là lão ta đoạt xá Lê Khang Thành?

Chuyện khi nào? Nàng làm sao mà biết được?

Lê Khang Thành lúc này mới cảm thấy mình rốt cuộc vẫn là xem thường Nam Tinh, xem thường người thừa kế mà Nam Tử An đích thân lựa chọn này.

Cho dù lão ta say mê cấm thuật, nhưng vẫn có điểm giống với Nam Tinh —— sư xuất Nam gia, nhưng kiểu gì cũng không giống hoàn toàn.

Lão ta lập tức nhìn ra đây là Nam Tinh đang trào phúng mình, đang tuyên chiến với mình —— ngươi vĩnh viễn là đệ tử của Nam gia, những gì ngươi học được, đều là của Nam gia ta.

Lê Khang Thành chợt thấy bực bội, lạnh giọng: "Mày cho rằng như vậy là có thể vây khốn được tao?"

Lão ta trở tay vỗ lên "vách tường", niệm chú mở cửa, làm thang máy kịch liệt chấn động. Trên cánh cửa rắn chắc kia, tức khắc xuất hiện một khe nứt, toàn bộ thang máy nháy mắt biến mất, nơi này vẫn là ngay cửa chung cư, vừa rồi thật đúng là ảo cảnh.

Lão ta cười lạnh một tiếng: "Ra mặt đi, người Nam gia từ khi nào đã biến thành chuột trong cống ngầm, ngay cả dũng khí đối diện với tao cũng không có, vậy mày làm sao để báo thù cho tổ phụ mày, báo thù cho hơn 300 mạng người Nam gia nhà mày!"

Từ trong góc tối, có người chậm rãi đi ra, cô nương kia hai tròng mắt xinh đẹp, lại mang hận ý —— là ánh mắt muốn gϊếŧ chết lão ta.

Lê Khang Thành nở nụ cười, nói: "Tao rất bất ngờ là mày lại nhanh tìm được thân phận của tao như vậy."

"Ông rất nhanh cũng sẽ đột ngột mất mạng." Nam Tinh biết ông ta không dễ đối phó, cho dù là nói chuyện với ông ta, ông ta không có động tác gì, cũng không lơi lỏng.

Lê Khang Thành nhịn không được trào phúng: "Mày có vẻ đã quên một điểm, tao là sư đệ của tổ phụ mày, là sư thúc của mày a, tao chẳng những học hết chú thuật của Nam gia, còn có cấm thuật, tao đều biết hết, mày lấy cái gì để gϊếŧ tao?"

Lão ta vừa dứt lời, Nam Tinh đột nhiên cảm thấy cổ chân hơi lạnh, cúi đầu nhìn xuống, không biết khi nào đã có hai con rắn độc quấn lấy chân, trực tiếp từ cổ chân nàng trườn nhanh lên trên. Nàng hơi kinh hoảng, rất nhanh liền nhận ra đây là ảo giác.

Quả nhiên hai con rắn độc kia chỉ là trườn lên, cũng không cắn người, không bao lâu liền biến mất.

"Chỉ là hai con rắn, mày liền sợ, mày lấy cái gì để đấu với tao?"

Dứt lời, mặt đất chấn động, một con mãng xà phá đất mà ra, mở ra cái miệng như bồn máu táp về phía Nam Tinh. Nam Tinh lập tức nhảy ra sau, trên tay đã có hai hồn Hắc Bạch, bay về phía mãng xà.

Hắc Bạch hóa thành giấy, giống như vũ khí sắc bén, nháy mắt cắt mãng xà ra thành vài đoạn. Nhưng chúng nó không dừng lại, bay thẳng đến Lê Khang Thành.

Lê Khang Thành nghiêng người tránh né, một tấm giấy xẹt qua gò má lão ta, cắt ra một vết máu trên mặt lão ta.

Chờ lão ta xoay người lại, hai mảnh giấy đen trắng kia đã không thấy bóng dáng. Bùn đất dưới chân khẽ nhúc nhích, lão ta lập tức dẫm mạnh một chân, trên lớp đất lập tức mở ra một cái dấu giày, hãm sâu nửa thước, giống hố đất bị toạc ra.

Lão ta cúi đầu nhìn chằm chằm, trên mặt đất có hai mảnh giấy đen trắng, nát trong vũng bùn. Đột nhiên hai cái bóng đen trắng luồn xuống đất, bay trở về lòng bàn tay Nam Tinh.

Lê Khang Thành muốn truy kích, hố đất ầm ầm sụp đổ, tác động đến tòa chung cư đằng sau "ầm" một cái nứt ra, vô số đá vụn bay tứ tán, đánh về phía lão ta. Lê Khang Thành kinh ngạc, gần như là nháy mắt kia liền muốn dùng tường đồng vách sắt bao lấy chính mình.

Nhưng chung cư kia ngã xuống giữa không trung, đột nhiên biến mất, không thấy bóng dáng.

Lão ta lúc này mới nhìn ra nơi này hết thảy đều là ảo cảnh, ngay cả chung cư cũng là ảo cảnh! Liên tiếp bị trêu chọc Lê Khang Thành không khỏi nổi điên, người Nam gia đều đáng chết!

Lão ta chấn phá hàng rào, vọt tới trước mặt Nam Tinh, lại không nghĩ trước mặt nàng bung ra muôn vàn mảnh giấy đen trắng, cạnh giấy sắc bén, như ám khí mà phóng tới.

Quần áo và phần thân thể lộ ra của Lê Khang Thành lập tức bị cắt ra mấy cái miệng.

Không đợi lão ta lui lại, dưới chân thình lình xuất hiện một bộ Thái Cực bát quái đồ, Khâu Từ đã xuất hiện ngay sau lưng lão ta.

Đồ hình kia còn chưa hoàn toàn hình thành, Nam Tinh liền thấy nơi xa lại xuất hiện một Lê Khang Thành khác, mà ở gần, "Lê Khang Thành" đầy người thương tích vẫn không nhúc nhích.

Khâu Từ đột nhiên hiểu ra, Lê Khang Thành vẫn luôn bị tấn công, bị bọn họ vây khốn, căn bản là một con rối.

"A, tao biết ngay mà, mày còn có giúp đỡ, mày cho rằng, mày thật sự có thể tổn thương tao đến cỡ này?" Lê Khang Thành lông tóc không tổn hao gì ngạo nghễ khoanh tay, đứng ở xa nhìn chằm chằm bọn họ, trên mặt tất cả đều là châm chọc, "Đừng nói là gϊếŧ tao, ngay cả thân thể tao, tụi bay cũng không đến gần được."

"Chưa chắc đi." Khâu Từ cười, nói, "Vô luận ông đứng ở chỗ nào, đều ở trong bát quái đồ của tôi."

Lê Khang Thành khựng lại, theo bản năng nhìn mặt đất, rõ ràng không có bất luận hơi thở của đồ hình gì. Chờ đến khi cảm thấy dòng khí chung quanh có biến, lão ta mới biết được là mình cắn câu của Khâu Từ.

Vừa rồi thân thể lão ta ở nơi an toàn, nhưng hiện tại bát quái đồ kia đã ở chung quanh.

Dưới chân không có, bên cạnh cũng không có.

Lão ta bỗng dưng ngẩng đầu, liền thấy một bức Thái Cực bát quái đồ vô cùng lớn như lưới đánh cá từ trên trời chụp xuống.

Đảo mắt đã vào trận, trong trận càn khôn va chạm vào nhau, ngạnh sinh sinh đập lên người lão ta.

Lê Khang Thành chưa từng gặp qua loại trận pháp này, muốn thoát ra, nhưng nơi này không có một khe hở nào, cũng không có bất luận sơ hở gì.

Lại tiếp tục bị vây khốn, lão ta phải chết không thể nghi ngờ.

Cát Hồng lập tức vứt bỏ thân thể Lê Khang Thành, dùng hình thể tử hồn rời khỏi trận, trong lúc rời đi, thi triển cấm thuật, nháy mắt đem bát quái trận hóa thành cho mình dùng.

Sức hút thật lớn lập tức hút Nam Tinh và Khâu Từ vào trận.

Trận càn khôn vốn dĩ dùng để đối phó Cát Hồng, đã biến thành đao trong tay Cát Hồng, bắt đầu xẻo cắt Nam Tinh và Khâu Từ bị vây bên trong.

Loại trận pháp này vốn không phải thân thể thường nhân có khả năng thừa nhận, nếu không Cát Hồng cũng sẽ không vứt bỏ thân xác Lê Khang Thành.

Khâu Từ am hiểu rất sâu Bát quái đồ của mình, nhưng vì Cát Hồng thao tác, chỉ có thể tránh né càn khôn không ngừng va chạm. Nhưng mà tránh né quá mức tiêu hao tinh thần cùng thể lực, Khâu Từ có ý đồ mở cửa trận, bị Cát Hồng phát hiện, lập tức khóa kín cửa trận, không ngừng làm càn khôn va đập, làm cho bọn họ cả cửa cũng không tìm ra.

Nam Tinh không hiểu hướng đi của càn khôn, mấy lần bị chúng đi xẹt qua người, nếu đυ.ng phải một lần, chỉ sợ thân thể của nàng cũng sẽ bị phá thành mảnh nhỏ.

Đột nhiên có càn khôn bay tới, mắt thấy tránh không kịp, Khâu Từ bỗng nhiên xuất hiện, đυ.ng phải cổ tay của hắn, cơ hồ đâm vỡ xương cổ tay hắn.

Sắc mặt Khâu Từ lập tức trắng bệch.

Hai người ở trong trận toàn thân đã đẫm máu, nhưng va chạm kịch liệt trong trận vẫn chưa dừng lại. Trong chốc lát hai hồn Hắc Bạch bay tới, ngăn trở đám vũ khí kia không ngừng va chạm kia. Nhưng thân thể mảnh giấy chỉ cần chạm vào một lần đã bị đâm cháy, cũng không thể ngăn cản được bao lâu.

Khâu Từ tự biết không hủy trận liền vô pháp ra ngoài, nhưng hủy trận, cũng sẽ làm hắn trọng thương.

Hắn một khi trọng thương, một mình Nam Tinh có thể gϊếŧ Cát Hồng hay không?

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, bọn họ đều đừng nghĩ sống sót.

Một phần vạn giây suy nghĩ, Khâu Từ làm ra quyết định.

Hủy trận!

Hắn dùng lòng bàn tay chạm đất, ép mạnh xuống, chú thuật trong tay chui vào dưới nền đất, phá tan Bát quái trận, nháy mắt quấy rầy trận pháp.

Bát quái trận đột nhiên biến mất, Khâu Từ phun ra một búng máu.

"Khâu Từ ——"

Nam Tinh cúi người dìu hắn, đã phát hiện hơi thở âm lãnh của Cát Hồng đang tới gần mình. Nàng bỗng nhiên xoay người, rút ra chủy thủ đã sớm chuẩn bị, quay người lượn đến sau lưng Cát Hồng, đâm vào huyết tích của lão ta.

Cát Hồng phản ứng nhanh, nhưng vẫn bị nàng đâm vào cổ.

Nhưng cũng không đâm trúng dấu máu.

Cát Hồng vội vàng lui về phía sau, rút chủy thủ trên cổ ra, trên lưỡi dao sắt bén có thể thấy được máu, nhưng không phải của lão ta, mà là của Nam Tinh. Lão ta bỗng nhiên minh bạch, ngửa mặt lên trời cười to: "Thì ra mày muốn gϊếŧ tao bằng cách này. Dính máu của mày, là có thể gϊếŧ tao, phải không? Vậy tao có phải cũng có thể gϊếŧ mày bằng cách này hay không?"

Chủy thủ cứa qua bàn tay lão ta, dính đầy máu của lão ta. Lão ta lao tới Nam Tinh đã trọng thương, chỉ cần lưỡi chủy thủ này đâm vào thân thể nàng, thì nàng sẽ chết.

Người Nam gia sẽ hoàn toàn biến mất, vĩnh thế không thể vào sinh đồ nữa!

Nam Tử An, ngươi rốt cuộc là không bằng ta!

Chủy thủ dính máu đã chạm đến giữa mày Nam Tinh, đột nhiên đuôi cá quét ngang, hất bay Cát Hồng.

Hai con cá âm dương lớn như cá voi bơi lội bên người Nam Tinh, nôn nóng bất an. Đuôi cá đã bị chủy thủ cắt rách, chúng không ngừng giao triền du tẩu, đuôi cá dính máu, thét lên.

Nam Tinh ngoài ý muốn phát hiện, chúng nó không sợ máu của người Nam gia. Máu của người Nam gia trời sinh đã có tác dụng tinh lọc, sinh linh xuất hiện bất bình thường đều sẽ kiêng kị máu của người Nam gia, nhưng chúng nó không những không sợ hãi, ngược lại còn có vẻ vô cùng sung sướиɠ.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên thấy sau lưng chúng, có một bóng dáng thật lớn.

Hình bóng quen thuộc, người quen thuộc.

"Tổ phụ ——"

Nam Tử An hơi cúi đầu, nhìn Nam Tinh, thân ảnh thật lớn ở giữa không trung, giống như thần minh.

Cát Hồng cũng đã nhận ra hơi thở làm lão ta vô cùng căm ghét, ngẩng phắt lên, nhìn thấy thân ảnh hư ảo kia, tức khắc nổi điên: "Nam Tử An!!! Ngươi âm hồn không tan! Ngươi đã chết 800 năm! 800 năm!"

Nam Tử An chỉ bình tĩnh mà nhìn lão ta, cơ hồ không có bất kỳ động tác gì. Nam Tinh biết tổ phụ cũng không phải là hồn thể thật sự, chỉ là một cái ảo ảnh.

Nàng tựa như đã hiểu ra cái gì đó, chậm rãi duỗi tay về phía hai con cá âm dương, không cần nàng nói gì, cá đã bay tới tay nàng.

Trong nháy mắt đυ.ng vào, dần dần thu nhỏ lại, hóa thành chuôi kiếm, thân kiếm, một thanh trường kiếm hai màu đen trắng vô cùng sắc bén.

Cát Hồng đã tóm lấy chủy thủ lần nữa, như quỷ mị lượn đến, muốn gϊếŧ Nam Tinh.

Khâu Từ thấy thế, khi Cát Hồng tới gần, đột nhiên bật dậy bắt lấy tay Cát Hồn, lấy vai đánh ngã lão ta xuống đất. Cơ hồ trong nháy mắt lão ta ngã xuống, giấy Hắc Bạch lại lần nữa bay ra, tầng tầng giao điệp, đè lão ta xuống mặt đất.

"Nam Tinh ——"

Nam Tinh bước nhanh qua, nắm chặt kiếm âm dương ngư, găm nó sâu vào dấu máu sau cổ Cát Hồng.

Tựa xương cốt chia lìa thân thể, Cát Hồng hét lên, tiếng hét đủ để rung động mặt đất.

Máu người Nam gia đang cắn nuốt máu của lão ta, dùng sức dung hợp, như đang lột da rút gân lão ta.

"A ——"

Cát Hồng mất hết sức lực, lão ta tuyệt vọng rống giận, nhưng máu vẫn bị thứ gì đó nhanh chóng hút đi.

Lão ta nhớ tới bộ dáng Bành Phương Nguyên khi bị hút máu.

Dữ tợn, thống khổ, tuyệt vọng.

Cát Hồng không cam lòng, đại kế ngàn năm, lại bại bởi một tiểu cô nương.

Cuối cùng vẫn là bại bởi Nam Tử An.

Ahhhh.

Lão ta càng lúc càng thống khổ, tử hồn đã không có máu dần dần hóa thành tro bụi, lão ta trơ mắt nhìn hai chân mình biến thành một đống tro, một chút một chút mà biến mất, quá trình này thật dài, loại đau đớn này cũng một chút một chút mà tra tấn lão.

Chân biến mất, tay biến mất, ngũ tạng lục phủ, tất cả đều hóa thành tro tàn.

Cát Hồng đã chết, hoàn toàn biến mất.

Nam Tinh vẫn luôn nắm kiếm nhìn đống tro kia, không khỏi cười, nháy mắt mất đi toàn bộ sức lực, ngã qua một bên.

"Nam Tinh!"

Khâu Từ duỗi tay ôm lấy Nam Tinh đã bất tỉnh.

Kiếm ầm ầm rơi xuống, tạo ra tiếng vang nặng nề.

&&&&&

Hoàng hôn chìm xuống phía tây, ánh nắng chiều le lói cuối chân trời, chiếu lên ngõ hẻm từng lớp ráng màu.

Đào lão bản nhìn đồng hồ, đã tới lúc tưới hoa. Ông lấy bình vòi sen hứng đầy nước, đi tưới hoa. Chỉ trong chốc lát Đại Hoàng đã kêu ầm lên, ông tưởng Phùng Nguyên đi siêu thị mua đồ ăn đã trở lại, gọi với ra ngoài: "Phùng Nguyên, cậu về rồi à? Mau đi nấu cơm đi."

Nhưng không nghe Phùng Nguyên trả lời, lúc này ông mới nhớ ra vừa rồi khi Đại Hoàng sủa chuông đồng có vang lên, đó khẳng định không phải là Phùng Nguyên, sợ là có khách tới. Ông buông bình tưới, đi vào tiệm nhìn, lại thấy Khâu Từ cả người là máu đang cõng Nam Tinh cũng cả người là máu đi vào, Đại Hoàng nôn nóng mà đảo quanh bên cạnh.

Đào lão bản kinh hãi, chạy đến kiểm tra tình huống của Nam Tinh, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

Khâu Từ thấy Đào lão bản, cười cười, mỏi mệt đến gần như đã cạn kiệt sức lực, hắn nói: "Cát Hồng đã chết."

Đào lão bản ngẩn người, tức khắc lão lệ tung hoành, mừng cho Nam Tinh, cũng mừng cho Nam gia.

Cát Hồng đã chết, hết thảy đều kết thúc.

Hai mắt ông rưng rưng, run giọng nói: "Mau, mau cõng Nam Tinh vào trong."

Khâu Từ cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, khi nhìn thấy Đào lão bản cũng đã cảm thấy không còn sức, nhưng hắn vẫn lê hai chân như rót chì đi vào, cho đến khi thả Nam Tinh lên giường, mới ngã qua một bên. Hắn nghiêng người vỗ mặt Nam Tinh, một tay ôm lấy nàng, mừng cho Nam Tinh.

Người trong lòng ngủ thật sự trầm, đã không cảm giác được đau đớn, chỉ có lòng tràn đầy sung sướиɠ.

Ở trong mộng, Nam Tinh gặp cha mẹ nàng, còn có tổ phụ đã lâu không thấy.

Lúc này đây, cảnh trong mơ không có sụp đổ, không có biến thành bóng đè.

Nam Tinh ngủ say, khóe mắt có nước mắt lăn xuống.

&&&&&

Nam Tinh ngủ ba ngày, Phùng Nguyên mỗi ngày đều chạy tới thò đầu hỏi: "Còn chưa có tỉnh a? Còn chưa có tỉnh a, sẽ không biến thành mỹ nhân ngủ đi." Đang gọt củ cải trắng hắn nghĩ nghĩ, đẩy Khâu Từ một phen nói, "Mau đi hôn Nam Tinh một cái."

Khâu Từ một tay còn băng bó, khắp người đều là thương tích bị hắn đẩy, mặt mũi trắng bệch. Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Phùng Nguyên tò mò hỏi: "Sao anh lại thở dài?"

Khâu Từ nhìn hắn, nói: "Tôi than thở vì sao tôi lại bị trọng thương, bằng không liền có thể đánh cậu."

Phùng Nguyên sợ tới mức đánh rơi củ cải, kháng nghị nói: "Vì cái gì muốn đánh tôi?"

"Muốn đánh."

"Oa, anh quá không nói lý." Phùng Nguyên vung vẩy củ cải trong tay cho hắn xem, "Tôi còn cố gắng làm cơm trưa cho anh, anh đánh tôi, tôi liền bãi công, cho anh ăn đồ Đào lão bản làm."

Khâu Từ nghĩ đến tay nghề của Đào lão bản, ngữ khí ôn hòa: "Không đánh nữa."

"Hừ." Phùng Nguyên lại nghiêm túc nói, "Bất quá anh thật sự đi thử hôn Nam Tinh một cái xem, nói không chừng truyện cổ tích là thật thì sao?"

Khâu Từ "ờ" một tiếng, không nói cho hắn, hai ngày này mình đã sớm thử qua, dậy sớm hôn một cái, trước khi ngủ hôn một cái. Nhưng truyện cổ tích không có trở thành sự thật, Tinh Tinh cô nương vẫn ngủ, không chịu tỉnh lại.

Hắn đi đến cửa phòng Nam Tinh, gõ cửa, vô cùng hy vọng nàng có thể ứng một tiếng, nhưng không có động tĩnh. Hắn nói: "Tôi vào đó, Nam Tinh."

Quần áo và thân thể Nam Tinh đều đã nhờ bảo mẫu rửa ráy thay đồ, hiện tại Nam Tinh nằm trên giường, trừ bỏ trên mặt có vài vết thương nhỏ, nhìn không ra nàng vừa mới trải qua trận huyết chiến, thật giống như đang ngủ, an an ổn ổn, lại thoải mái.

Khâu Từ ngồi ở mép giường nhìn nàng, nói: "Nam Tinh, cô rốt cuộc đi đâu rồi, ngay cả cá cũng không tìm thấy cô. Cô nhanh tỉnh lại đi, không tỉnh, tôi muốn điên rồi."

Nam Tinh không hề có phản ứng.

Khâu Từ lầm bầm lầu bầu nói: "Được rồi, xem ra cô không sợ tôi điên."

Hắn cúi người hôn lên trán nàng một cái, nói: "Hoàng tử tới hoàng tử tới, Tinh Tinh công chúa cô còn không chịu tỉnh."

Nam Tinh vẫn ngủ ngon lành, hoàn toàn không có ý đồ phản ứng hắn.

Khâu Từ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nếu không phải tư thế ngủ của Nam Tinh quá tốt, lại thêm Đào lão bản nói mỗi lần nàng mệt mỏi đều là dùng ngủ để khôi phục thể lực, hắn thật sự sẽ lo lắng phát điên.

"Hoàng tử đâu?"

Khâu Từ ngồi một lúc lâu bên cạnh giường nghe tiếng, sửng sốt, nghiêng đầu nhìn, Nam Tinh hơi mở mắt nhìn hắn, lại hỏi: "Sao tôi không thấy?"

Khâu Từ tức khắc cười, cúi người hôn mạnh lên môi nàng một cái, mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói: "Đây nè, thấy không?"

Nam Tinh cười: "Da mặt thật dày."

Khâu Từ cười nhìn nàng, hỏi: "Ngủ ngon sao?"

"Ừm, tôi mơ rất nhiều giấc mơ đẹp." Nam Tinh vẫn cứ nằm, dư vị tất cả giấc mộng, "Thật lâu không nằm mơ như vậy."

Nàng chậm rãi ngồi dậy, nói: "Tôi đã nghỉ ngơi tốt, có sức lực mở sinh đồ cho Nam thị chúng ta."

—— cởi bỏ tử trận, mở sinh đồ, để toàn bộ thân nhân bị vây trong trận đều có thể chuyển sang kiếp khác.

Có lẽ một năm, hai năm sau, nàng đi ở trên đường, thấy trẻ con, chính là một người Nam gia.

Trong phòng ngoại trừ hai người, không biết khi nào lại có tiểu Hắc tiểu Bạch, còn có hai cá âm dương cũng bơi vào. Khâu Từ đang vui vẻ ôm Nam Tinh nhẹ nhàng thở dài một hơi, vô cùng chân thành mà nói với chúng: "Hay là ta dạy cho các ngươi chơi mạt chược?"

Nếu không, hắn sao có thể an tâm cùng Nam Tinh yêu đương.

&&&&&

Ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng màu ngân bạch trải khắp đình viện, quan cảnh tựa như 5 giờ sáng ngày mùa hè, vô cùng yên lặng.

Khâu Từ, Đào lão bản, Phùng Nguyên dọn đống bàn ghế trong viện đi, đứng ở hành lang nhìn Nam Tinh trong đình viện, không có ai mở miệng, sợ quấy nhiễu sự an tĩnh này.

Trên mặt đất trong viện, có một phù văn thật lớn, Nam Tinh vẽ ước chừng nửa giờ, một chút cũng không dám sai sót.

Bút điểm chu sa, vẽ đến cả viện đỏ rực, được ánh trăng màu bạc chiếu rọi, tựa như ánh trăng cũng biến thành màu hồng phấn.

Hồi lâu sau, Phùng Nguyên mới mở miệng hỏi: "Nam Tinh tiểu thư đây là muốn làm cái gì?"

"Mở sinh đồ." Đào lão bản nói, "Người Nam gia sau khi rời khỏi tử trận, còn chưa tính là đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, Nam Tinh còn phải mở sinh đồ cho họ, chỉ dẫn những bước đi chuyển sang kiếp khác."

Phùng Nguyên hiểu rõ: "Thì ra phù văn này là dùng để mở sinh đồ, nhưng nhiều người như vậy, sẽ rất khó chỉ dẫn đi?"

Hắn là người của hai giới âm dương, biết sinh đồ, nhưng ngày thường một người hai người đi còn được, đây là hơn 300 người, vậy cần đến bao lớn năng lực. Nam Tinh tiểu thư thật sự rất không đơn giản nha.

Rất nhanh Phùng Nguyên liền biết Nam Tinh mở sinh đồ như thế nào, phù văn đã hoàn thành, tử trận hiện ra dáng vẻ vốn có của nó.

Đó là một tấm lưới rất lớn, từng sợi chỉ gắn kết nhau, kín không kẽ hở, ngay cả một ngón tay cũng duỗi không ra. Bên dưới tấm lưới lớn màu đỏ kia, có mấy trăm hồn phách bị trói chặt, ngay cả xoay người cũng không có chỗ.

Nhưng họ không kêu rên, cốt khí người Nam gia cho dù là qua mấy trăm năm, cũng sẽ không biến mất.

Bọn họ lẳng lặng ngồi dưới tấm lưới lớn, như là chưa từng nghỉ ở nơi này quá lâu.

Nam Tinh ở trong mộng gặp họ vô số lần, nhưng chưa lần nào nhìn thấy bộ dáng họ bị nhốt trong tử trận, chớp mắt thấy lòng chua xót, nàng gánh vác tính là cái gì? Nàng có khổ thì ít nhất cũng có tự do, tộc nhân bị nhốt trong tử trận, vượt qua mấy trăm năm không có tự do, mới là thật sự khổ.

Khâu Từ đã sớm đứng bên cạnh chuyền cái chai đựng máu Cát Hồng qua, thấy Nam Tinh ngây ra, nhẹ giọng nói: "Nam Tinh, mau cởi bỏ tử trận đi."

Nam Tinh nhẹ nhàng gật đầu, nhận lấy cái chai. Nàng lấy bút chấm máu, đi đến trung tâm tử trận, máu dần dần ngưng tụ dưới ngòi bút, hình thành giọt, rốt cuộc thong thả mà rơi khỏi ngòi bút, vào trong tử trận.

Tựa như vẽ rồng điểm nét bút cuối cùng cho mắt, tử trận nháy mắt "sống" lại, một thông đạo như đôi mắt nứt ra.

Nam Tinh giơ tay thi chú, niệm những lời khó hiểu. Phùng Nguyên bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có gió, quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh ngạc.

Đồ cổ trong tiệm bỗng nhiên bay ra từng đôi mắt, chui vào "đôi mắt" của tử trận. Hắn đột nhiên nhớ ra, đó là đôi mắt từ đồ cổ, đều là do Nam Tinh thu thập được.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Nam Tinh từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu chuẩn bị cho người Nam gia chuyển kiếp.

Đôi mắt có thể tìm ra Cát Hồng, cũng có thể kéo người Nam gia ra khỏi tử trận, trở về sinh đồ.

Trong tình huống đang truy lùng kẻ thù, nguy hiểm khắp nơi, nàng còn có thể suy xét đến điểm này.

Phùng Nguyên minh bạch vì sao Nam Tử An sẽ lựa chọn Nam Tinh tới cứu Nam gia khỏi thiên kiếp.

Đổi lại là hắn, cũng sẽ không chút do dự mà lựa chọn nàng.

Khi những đôi mắt đó lại đi ra khỏi tử trận, đã không còn là một đôi mắt, mà là từng bóng người từng bước được kéo ra.

Đó là người của Nam thị nhất tộc.

Nam Tinh nhìn những người đi ra từ tử trận, đều là thân nhân của nàng, những người nàng quen thuộc.

Nam Tinh nhìn trong đám người thân đang lục tục đi lên sinh đồ, thấy cha mẹ đã chia lìa 800 năm.

"Cha, mẹ."

Bọn họ tựa hồ nghe thấy nữ nhi gọi, chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng trên mặt Nam Tinh, hiền từ nhìn nàng.

Trong mắt Nam Tinh tức khắc có nước mắt, gần trong gang tấc, lại xa tận thiên nhai.

"Tinh nhi, con phải chăm sóc bản thân cho tốt." Cho dù chia lìa mấy trăm năm, làm phụ mẫu không nỡ dứt bỏ nhất, vẫn là nữ nhi của mình.

Nước mắt Nam Tinh lăn xuống gò má, nhẹ nhàng gật đầu. Nàng nhìn theo thân nhân bước lên con đường đi qua kiếp khác, càng lúc càng xa.

Là không nỡ chia xa, cũng là vui vẻ.

Cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ gặp lại nhau, tuy rằng có khả năng gặp mặt mà không nhận ra nhau, nhưng hơn 300 người Nam gia, sẽ không bị nhốt lại một chỗ nữa.

Đến khi toàn bộ người Nam gia đã chuyển sang kiếp khác, ánh sáng của tử trận kia tan dần đi, hóa thành bụi đất, hoàn toàn biến mất không thấy, hết thảy cũng đều kết thúc. Khâu Từ thấy Nam Tinh vẫn lưu luyến, nhẹ nhàng sờ đầu nàng, nói: "Có thể buông gánh nặng rồi, Nam Tinh."

"Ừm." Nam Tinh chớp mắt có chút mờ mịt, cuộc sống lặp đi lặp lại 800 năm bỗng nhiên sắp phát sinh biến hóa, không biết sau này sẽ thế nào. Nàng nhớ tới người vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, nghiêng người nhìn hắn. Không, không có gì phải mờ mịt, quãng đời còn lại của nàng, có Khâu Từ.

Cũng không cô độc.

Khâu Từ cúi đầu chống trán nàng, nói: "Cô nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nhịn không được mà ôm cô."

"Vậy anh ôm tôi một cái đi." Nam Tinh không chờ hắn ôm, đã gối lên l*иg ngực dày rộng của hắn, như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Tôi lại muốn ngủ rồi."

"Vậy ngủ đi." Khâu Từ lại hỏi, "Cùng nhau?"

Nam Tinh nhịn không được rời khỏi ngực hắn: "Đăng đồ tử."

Khâu Từ cười, tiếng cười sang sảng. Nam Tinh thích hắn cười như vậy, luôn có thể làm tâm tình nàng tốt lên. Nàng nhón chân ấn một hôn lên môi hắn, nói: "Chúng ta kết hôn đi."

Cát Hồng đã chết, tử trận đã giải, chú thuật tổ phụ lưu lại trên người nàng cũng đã biến mất.

Từ nay về sau, nàng cũng có thể giống một người bình thường, có thọ mệnh cùng thân thể người thường. Sống cuộc sống của người bình thường, cùng Khâu Từ già đi, chết đi.

Cùng nhau có được kiếp sau.

Nhưng mà chuyện kiếp sau, nàng không muốn suy xét, quãng đời còn lại chỉ muốn ở bên hắn, sống một đời bình an.

Chân chính tự do tự tại mà sống.

"Được, kết hôn." Khâu Từ cúi người ôm lấy nàng, thấp giọng, "Sau đó tôi phải ngắm lưng của cô thật kỹ, nghĩ cách xóa mấy vết thương đó đi."

Nam Tinh không nghĩ tới hắn còn đang nhớ thương thương tích của mình, không có lúc nào là không suy nghĩ cho nàng, ngay cả nàng đều vui vẻ đến quên mất thương tổn, hắn vẫn còn nhớ rõ.

Nàng nghĩ đến vừa rồi cha mẹ dặn dò, có chút hối hận không có kéo Khâu Từ tới nói cho họ, có người sẽ chăm sóc cho nàng, họ không cần lo lắng nữa.

Người này thật tốt, thật tốt.

Vẫn luôn đứng ở hành lang Đào lão bản và Phùng Nguyên nhìn bọn họ, ngay cả Phùng Nguyên cũng nhịn không được nói: "Thật tốt quá."

Đào lão bản nhẹ nhàng gật đầu, hiền từ mà nhìn bọn họ, ông rốt cuộc có thể yên tâm, Nam Tinh cũng biến thành một người bình thường, có thể cùng Khâu Từ sống một cuộc sống bình thường.

Đình viện, tiếng chuông di dộng vang lên.

Khâu Từ đang ôm ấp Nam Tinh nghe thấy là chuông của mình, cầm di động nhìn một cái, tâm lại nhấc lên.

"Làm sao vậy, Mạn Mạn, có phải ca ca tôi làm sao rồi hay không?"

Điện thoại đầu kia thanh âm khẩn trương đến độ cương cứng, nhưng không che dấu được vui mừng.

"A Từ, ca ca của cậu tỉnh rồi!"

Khâu Từ hơi ngây người, mặt mũi dần dần giãn ra, thở phào thật mạnh.

Hắn nghiêng đầu nói với Nam Tinh: "Nam Tinh, ca ca tỉnh rồi."

Nam Tinh hoàn hồn, cũng cười, duỗi tay nắm lấy tay hắn, nói: "Đi, chúng ta đến bệnh viện đi."

"Ừm." Khâu Từ nắm lại tay nàng, nắm thật chặt, cười nói, "Tôi muốn đi nói cho ca ca và Mạn Mạn, bọn họ vừa có thêm đệ muội."

Trên đôi tay nắm chặt của hai người, hai chiếc nhẫn lóe sáng dưới ánh trăng, rực rỡ.

Như trái tim hai người, thuần tịnh tựa minh nguyệt.

Sau này, không còn cái gì có thể tách bọn họ ra nữa.

&&&&&

Sáng sớm giữa đông gió lạnh đến thấu xương, Phùng Nguyên sáng sớm đã bị Đào lão bản sai phái, đi mua mười mấy thùng giấy loại cực bự, mang vào trong tiệm, liền thấy Đào lão bản đang đem mấy món đồ cổ các đời trên kệ ra chà lau sạch sẽ, đã bày một bàn.

Hắn hoảng sợ, nói: "Đào lão bản, ông lấy đồ của Nam Tinh ra bày đầy một bàn, không sợ cô ấy đánh ông a?"

Đào lão bản nhìn hắn lúc kinh lúc rống, nói: "Nam Tinh đã cùng Khâu Từ đi hưởng thụ thế giới của hai người, đánh cái gì."

"Ờ......" Phùng Nguyên xách thùng giấy vào, nói, "Hèn chi hôm nay an tĩnh như vậy, aizzz, cũng không ai làm cơm trưa, nhớ tay nghề của Khâu Từ quá." Hắn thấy ông còn mải mê chà lau, hỏi, "Ngài lão sai tôi đi mua nhiều thùng như vậy làm gì?"

"Đem vụn gỗ nhét vào đi, sau đó bỏ mấy món đồ cổ này vào, vụn gỗ trải cho rắn chắc một chút, đừng làm chúng va chạm nhau."

Phùng Nguyên tò mò hỏi: "Đây là muốn chở đi đâu sao?"

"Nam Tinh nói, mấy thứ này đã vô dụng, nhờ ta quyên cho viện bảo tàng."

"Nếu tôi là viện trưởng nhất định sẽ vui chết luôn." Phùng Nguyên vừa nói vừa nghĩ nghĩ đến biểu tình lúc nhận đồ của viện trưởng, liền cảm thấy vui vẻ a, hắn lại hỏi, "Nam Tinh tiểu thư cùng Khâu Từ đi đâu rồi?"

Đào lão bản đan cẩn thận cầm đồ cổ cười cười, nói: "Ai biết được."

Ánh nắng sớm ấm áp của mùa đông chiếu vào từng góc của con hẻm nhỏ, ấm áp, lại an tĩnh. Đào lão bản nhìn dương quang bên ngoài, khẽ cười nói ——

"Thời tiết thật tốt."

—— toàn văn xong

Lời editor: hết rồi đó, tìm không có phiên ngoại, có cảm giác như ăn cái lẩu xong không có bánh ngọt tráng miệng.

Apr 2021 – kỷ niệm tròn một năm nhảy hố "nghề" edit truyện.