Chương 1: Châm chọc

Sở Thanh Nhiễm tỉnh lại, tầm mắt có chút mơ hồ, lông mi dài chớp chớp mấy lần mới dần tình táo lại.

Ánh đèn xung quanh đã tắt, toàn bộ cabin chìm trong bóng tối, yên tĩnh.

Cô liếʍ đôi môi khô nứt, nhớ tới giấc mơ vừa rồi lại có chút thẹn thùng, không nghĩ tới đang trên máy bay mà cô lại làm mộng xuân, là bởi vì đã lâu không gặp Giang Thành Huyên nên mới như vậy sao?

Sở Thanh Nhiễm lắc đầu, nghĩ đến người kia, khóe miệng lại bất giác cong lên.

Chắc anh không biết cô lén trốn đến gặp anh nhỉ.

Sở Thanh Nhiễm cởi dây an toàn, đứng dậy đến WC. Lúc sắp đến WC, cô lại nghe được tiếng mấy tiếp viên hàng không đang thảo luận chuyện gì đó.

Cô bước khẽ, đang chuẩn bị rảo bước tiến vào WC, bỗng nhiên nghe được một cái tên.

“Tôi nghe nói, Giang Thành Huyên sắp ngủ hết với đội ngũ tiếp viên hàng không rồi, đây là thật à?” Sở Thanh Nhiễm bất giác dừng bước, trong lòng nhảy dựng.

Một tiếp viên hàng không khác tiếp lời: “Vậy thì không, cô ngẫm lại xem Giang Thành Huyên lớn lên đẹp trai cỡ nào, lại hào phóng với phụ nữ, nghe nói cách đối nhân xử thế còn rất tốt, cô gái nào mà chẳng muốn dán lên.”

Mấy người cười trêu chọc: “Cô cũng muốn đúng không?”

“Đáng tiếc, không cùng một công ty hàng không, bằng không tôi cũng muốn làʍ t̠ìиɦ thử với người đàn ông này xem rốt cuộc có phải thật sự sướиɠ không.”

Sở Thanh Nhiễm há miệng, hoảng hốt chớp mắt, có vô số kích động muốn chạy đến hỏi, nhưng đến cuối cùng chỉ hóa thành hơi thở loạn lạc.

“Nhưng mà tôi nghe nói anh ta đã kết hôn rồi, bà xã hình như còn là giảng viên đại học, dậy môn kinh tế đó, chơi lớn thế không sợ bị vợ biết à?”

“Nghe nói giấu khá tốt, anh ta là một phi công, hàng năm bay khắp nơi bên ngoài, vợ anh ta lại chẳng thể theo anh ta mãi.”

“Có phải vợ anh ta xấu không?” Trong đó một cô gái hiếu kỳ hỏi.

Cô gái trước đó cười khẩy một tiếng: “Không xấu, vẻ ngoài không khác gì minh tinh, cực thanh thuần. Sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại trường giảng dạy môn kinh tế học, là một em gái rất xuất sắc.”

“Nói hay thế, cô gặp bao giờ chưa? Sao lại điều tra được tường tận vậy.”

“Có người muốn lên chính thất đấy, mấy tin tức này tôi đều nghe được từ miệng người nọ, nói là ai từng gặp qua vợ anh ta sẽ đều khen xinh. Cô ngẫm lại mà xem, ở trong giới tiếp viên chúng ta mà còn được khen xinh thì cái tầm nó ở chỗ nào.”

“Vớ được mặt hàng này, cô gái kia cũng thật thảm, không biết ông chồng đã đội cho mình bao nhiêu chiếc mũ.” Có người thổn thức.

“Chắc cô còn không biết, trước kia tôi từng thấy cô ấy một lần ở phía xa xa, một nhóm tiếp viên hàng không ngoan ngoãn gọi cô ấy là chị Sở đó. Thân như chị em vậy.”

“Chuyện này mà ở cổ đại, chẳng phải thật sự là chị em sao... Ha ha...”

Sở Thanh Nhiễm loạng choạng, gương mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy.

Mấy nữ tiếp viên đã đổi đề tài, nói đến đãi ngộ công ty, Sở Thanh Nhiễm không lại nghe được nữa, cô run rẩy về lại vị trí của mình.

Suy nghĩ rối loạn không ngừng đan xen trong đầu.

Trong chốc lát cô nhớ tới dáng vẻ Giang Thành Huyên ôm mình thủ thỉ bên tai, lát sau những lời mấy tiếp viên hàng không vừa mới nói lại ùa vào trong đầu.

Chồng cô nɠɵạı ŧìиɧ, mà hiện tại cô còn đang muốn tặng anh ta một niềm vui bất ngờ.

Đột nhiên, cô cảm thấy thật châm chọc.

Thì ra mình chỉ như con ngốc, bị người ta lừa gạt. Cô nhớ tới mình đã từng nói với Giang Thành Huyên, nếu anh nɠɵạı ŧìиɧ một lần, em cũng sẽ nɠɵạı ŧìиɧ một lần, như vậy em sẽ không còn đau lòng nữa, cũng sẽ có thể tha thứ cho anh.

Khi đó Giang Thành Huyên đã nói gì, anh ta ôm cô vào lòng, thô lỗ hôn lên môi cô, nói không cho người đàn ông khác chạm vào cô.

Hiện tại anh ta đã ngủ với hầu hết các nữ tiếp viên trong công ty rồi, ha, cô phải nɠɵạı ŧìиɧ bao nhiêu lần mới có thể nói ra được lời tha thứ đây.