Chương 4: Bịt mắt sẽ rơi

Phó Tử Lâm vẫn luôn là người đàn ông thành thục ổn trọng giàu có lại tình thú, Sở Thanh Nhiễm biết.

Anh và cô kém nhau bảy tuổi, cô 27, anh 34.

Về mặt sự nghiệp, anh là người thành đạt. Về cách đối nhân xử thế, anh luôn thong thả ung dung, tiến thoái có độ. Là một người khéo đưa đẩy.

Còn về mặt đối xử với phụ nữ, cô là lần đầu tiên buông bỏ phòng bị tiếp xúc với anh, anh hài hước thú vị, quan tâm săn sóc, cảm giác hoàn toàn khác Giang Thành Huyên.

Giang Thành Huyên luôn bá đạo, mà Phó Tử Lâm lại giống như nước suối, chậm rãi chảy vào đáy lòng, từ từ thấm nhuần con người ta.

Giống như hiện tại, cô đến nhà anh ở, tắm xong, mới vừa đóng tắt vòi hoa sen, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói trầm thấp truyền đến từ bên ngoài: “Anh có thể tiến vào không?”

Sở Thanh Nhiễm nghiêng người nhìn người phụ nữ trong gương, nước ấm cọ rửa thân thể khiến nó trở nên trong trắng lộ hồng, hai bầu ngực tuyết trắng đứng thẳng, tóc dài ướt đẫm dính trên da thịt, từng giọt nước lăn xuống.

Cô hơi hé miệng: “Được.”

Phó Tử Lâm khẽ vặn nắm cửa, cửa mở ra, anh cúi đầu, cầm khăn tắm trong tay, nhẹ giọng nói: “Lau mình đi.” Đập vào mắt đầu tiên là ngón chân xinh đẹp, ướt đẫm giẫm lên thảm lông trong nhà tắm.

Sở Thanh Nhiễm nhìn anh: “Vì sao không nhìn em?”

Phó Tử Lâm đột nhiên cười: “Sợ em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên cho em cơ hội đổi ý.” Anh vẫn sợ cô nhất thời xúc động, làm ra chuyện không thể quay đầu, anh không hy vọng cô phải hối hận.

Sở Thanh Nhiễm nhếch môi cười, nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu, nhìn em.”

Phó Tử Lâm chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt từ ngón chân một đường hướng lên trên, hai chân thẳng tắp, vòng eo mảnh khảnh, bầu ngực căng tròn, một thân thể hoàn mỹ không khác gì anh tưởng tượng, trắng nõn lại mê người.

Anh chỉ nhẹ nhàng xẹt qua, chớp mắt đã phủ khăn tắm nóng hầm hập lên người cô: “Đừng để cảm lạnh.”

Tóc cô ướt đẫm, Phó Tử Lâm cầm lấy khăn bông lau cho cô, sau lại dùng máy sấy sấy khô, cả quá trình dịu dàng lại săn sóc, như một tình nhân hoàn mỹ.

Chờ Sở Thanh Nhiễm thu dọn thỏa đáng, Phó Tử Lâm mới đi tắm rửa.

Tất cả đều rất thoải mái, bất luận là giường, hay là cảm nhận. Ngón tay Sở Thanh Nhiễm vuốt ve khăn trải giường, lẳng lặng chờ Phó Tử Lâm.

Trái tim lại bất giác đập nhanh, có hơi khiến người ta choáng váng.

Phó Tử Lâm tắm rất nhanh, mười phút sau đã ra. Trên eo quấn khăn tắm màu trắng, dùng chiếc khăn đã lau tóc cho cô để lau đầu, sau đó tự rót cho mình ly nước.

Có vẻ vì trong phòng quá mức yên tĩnh, cho nên anh gợi chuyện: “Lát nữa nếu có không muốn thì cứ nói một tiếng.”

Sở Thanh Nhiễm bật cười, lắc đầu nói: “Anh có vải đen không?”

Anh quay đầu: “Có.”

“Vậy anh che khuất đôi mắt em đi.” Cô vẫn có chút lừa mình dối người, không dám nhìn chính mình say mê rêи ɾỉ dưới thân một người đàn ông khác.

Phó Tử Lâm trực tiếp đồng ý, lấy một bộ áo ngủ màu đen từ trong tủ áo ra, dây lưng áo chính là màu đen, anh rút lấy, nhìn Sở Thanh Nhiễm: “Cái này được chứ?”

Sở Thanh Nhiễm nhận lấy, sờ thử, sau đó che mắt mình, không thấy gì cả.

“Liệu có khiến em không thoải mái không?” Anh hỏi, “Anh có bịt mắt.”

Sở Thanh Nhiễm từ chối: “Bịt mắt sẽ dễ bị rơi xuống.” Cho nên cô thà dùng vải đen buộc lấy cũng không muốn bịt mắt.

Sau khi che khuất ánh mắt, giọng anh trở nên phóng đại vô hạn bên tai cô, kí©h thí©ɧ khiến tim cô đập gia tốc.