Chương 13: Bởi vì tôi yêu anh ấy.

Thanh Vũ tan làm thì liền lái xe về nhà. Chỉ là hôm nay lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Vừa bước vào bãi đỗ xe, tiếng chuông điện thoại trong túi anh lại reo lên.

Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, trong lòng anh lại thấy nặng nề. Đã hai tuần trôi qua, đây là lần đầu tiên cô ấy gọi cho anh kể từ sau ngày chuyện xảy ra. Lúc này đây, anh có nên nghe điện thoại của cô hay không?

Tiếng chuông vừa tắt, lại thêm một hồi chuông khác vang lên. Nén chặt tiếng thở dài, anh nhấn nút nghe.

“Anh nghe!”

“Thanh Vũ! Anh có khoẻ không?”

“Anh ổn! Em gọi cho anh có chuyện gì sao?”

“Không có! Chúng ta… Gặp nhau một lát được không?”

Anh trầm mặc không trả lời. Với anh bây giờ, dù chấp nhận hay là từ chối đều khó như nhau. Anh muốn gặp cô, nhưng lại sợ Ngọc Vy phát hiện, sợ cô ấy lại đau lòng. Dù sao thì phụ nữ khi mang thai rất dễ bị tổn thương.

“Tú Anh! Xin lỗi! Anh phải về nhà.”

Cổ họng cô gái ấy nghẹn đắng, đến cả một chữ cũng không thể thốt ra. Cô quên mất, quên mất anh còn có một nơi phải trở về, nơi đó không có cô. Rõ ràng là cô đã nói sẽ buông tay, rõ ràng đã nói sẽ không day dưa với anh nữa, rõ ràng là cô nói, vậy tại sao bây giờ cô lại đau lòng?

Cả hai rơi vào một khoảng trống im lặng đến đáng sợ. Cuối cùng thì Tú Anh là người cúp máy trước. Thanh Vũ nhìn điện thoại, khẽ bật ra một tiếng thở dài. Cuộc đời này, sao lại có những mối duyên oan trái đến vậy? Đã định sẵn là hai người không thể bên nhau thì tại sao lại cứ để họ phải gặp gỡ.

Nén lại những cảm xúc nghẹn ngào, anh vội lái xe về nhà. Ở đó, vẫn còn có một người đang đợi anh trở về. Chỉ tiếc là người đó lại chẳng phải người con gái mà anh thương. Trong cuộc hôn nhân này, giữa anh và cô ấy đến cùng là mối quan hệ như thế nào nhỉ? Phải chăng giữa hai người chính là nghiệp duyên…

Điện thoại lại lần nữa reo lên, Thanh Vũ nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Đang ở đâu?”

“Anh! Em đang lái xe về nhà.”

“Tới chỗ tao được không? Tao có vài chuyện muốn nói với mày.”

“Vâng! Anh đang ở đâu?”

“Chỗ cũ!”

“Được! Em qua liền.”

___________

Trong ngôi nhà ấm cúng, Ngọc Vy đang ngồi xem tivi thì điện thoại nhận được tin nhắn của Thanh Vũ. Anh ấy nói phải đi gặp Thanh Phong có chút việc, bảo cô cứ ăn cơm trước không cần đợi. Ngọc Vy nhẹ nhàng lướt những ngón tay trên màn hình, soạn một tin nhắn trả lời anh. Xong việc, cô tắt tivi rồi chuẩn bị ra ngoài.

Bước chân ra khỏi nhà, vừa mới mở cổng, Ngọc Vy đã gặp lại một vị khách mà cô không muốn gặp chút nào. Tú Anh đứng đó với đôi mắt ửng đỏ, cả người đều nồng nặc mùi rượu. Ngọc Vy đưa tay lên che mũi, ánh mắt khó hiểu nhìn người đang đứng trước mặt mình.

“Cô… Tới đây làm gì?”

“Tôi… Chúng ta… Nói chuyện một chút được không?”

Chần chừ một lúc, Ngọc Vy cũng gật đầu đồng ý. Cô cũng muốn xem thử, đến cuối cùng thì cô ấy muốn nói gì.

“Vào đi!”

Tú Anh theo Ngọc Vy vào nhà. Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách. Với cương vị là một người chủ nhà, Ngọc Vy vẫn rất sự lấy nước ra mời khách. Tú Anh ngồi đó, đôi mắt say rượu cứ chăm chăm nhìn vào tấm ảnh cưới được treo trên tường cách đó không xa. Rõ ràng lần trước nó đã vỡ, vậy mà bây giờ…

Cô tự bật cười vì cái lòng ghen tị vớ vẩn của mình. Phải rồi, cô ấy mới là vợ anh, còn cô lại chỉ là nhân tình. Từng nghe nói, một thằng đàn ông dù có trải qua bao nhiêu cuộc dạo chơi đi nữa thì cuối cùng vẫn sẽ về với vợ của mình mà thôi. Hoá ra câu nói đó là thật.

Đặt ly nước xuống bàn, Ngọc Vy ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tú Anh nhìn cô, giọng nói trầm trầm vang lên.

“Cô ốm quá!”

“Tôi bị nghén.”

“À! Tôi suýt quên mất cô đang có thai.”

“Cô gặp tôi có chuyện gì?”

“Tôi… Xin lỗi! Tôi biết không nên nói với cô những lời này. Nhưng… Tôi thật sự không thể buông bỏ anh ấy.”

Không gian rơi vào im lặng. Hai người phụ nữ ngồi đối diện với nhau, trong ánh mắt của cả hai đều mang theo một cảm xúc khó tả. Ngọc Vy đưa tay lên che bụng, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái phía đối diện.

“Cô nói với tôi mấy lời này để làm gì?”

“Cô đừng hiểu lầm! Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn tìm một người để tâm sự thôi. Tôi khó chịu lắm.”

“Tâm sự? Cô đến đây, nói với tôi là không thể buông bỏ chồng của tôi mà gọi là tâm sự sao?”

“Ngọc Vy! Tôi…”

“Trần Tú Anh, cô có biết luật hôn nhân không vậy?”

Tôi biết!"

“Vậy thì cô biết đạo đức của một người đàn bà là gì không?”

“Tôi biết!”

“Nếu đã biết, tại sao lại còn muốn chen chân vào gia đình tôi?”

“Bởi vì tôi yêu anh ấy!”

Ngọc Vy bật cười xót xa. Đến đây nói với cô là cô ta yêu chồng của cô. Buồn cười quá đi mất. Thử hỏi trên đời này có ai giống như cô ta hãy không chứ?

“Yêu sao? Trần Tú Anh, nếu như cô thật sự yêu anh ấy thì đã không lựa chọn bỏ rơi anh ấy mà đi đâu.”

“Tôi không muốn bỏ đi, không muốn bỏ rơi anh ấy…”

“Nhưng cô cũng vẫn lựa chọn đi theo ước mơ của mình đó thôi…”

“Tôi qua đó để trị liệu!”

Tú Anh gần như hét lên, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra. Ngọc Vy bất động không kịp phản ứng. Cô ấy… ra nước ngoài để… Trị liệu sao?

“Cô… Cô nói dối!”

“Tôi không có nói dối. Nếu như cô không tin, tôi sẽ cho cô xem.”

Nói rồi, Tú Anh lấy ra một sấp giấy đưa cho Ngọc Vy. Ngọc Vy bán tính bán nghi mà nhìn vào tờ giấy hiện bà chữ “KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM”. Bên trong đó để kết quả ung thư giai đoạn giữa…

“Ngọc Vy! Thời gian của tôi… Không còn nhiều nữa rồi!”