Chương 9: Trả đủ rồi thì cũng nên rời đi thôi.

Đầu dây bên kia im lặng, Thanh Vũ nén hết hơi thở dài, giọng nói đầy mệt mỏi.

“Anh xin lỗi! Chúng ta…”

Lời nói chưa dứt, đầu dây bên kia vang lên tiếng đổ vỡ. Anh hốt hoảng gọi tên cô, gọi mãi cũng vẫn không có câu trả lời. Vội vàng tắt máy, anh lập tức rời khỏi bệnh viện, lái xe thật nhanh trở về khách sạn.

Đứng trước cửa phòng của Tú Anh, gọi cửa mãi cũng không thấy tiếng trả lời. Thanh Vũ phải chạy xuống quầy lễ tân để mượn chìa khóa dự phòng. Cánh cửa mở ra, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt khiến Thanh Vũ hoảng loạn. Tú Anh ngồi đó, đôi mắt nhắm nghiền, đầu dựa xuống giường, trên cánh tay đang không ngừng chảy máu.

Dòng máu đỏ tươi chảy ra thành một vũng, bên cạnh là mảnh vỡ của chiếc bình hoa đang dính máu. Cô lễ tân hốt hoảng đến tái mặt, cả người run rẩy không kịp phản ứng. Thanh Vũ lao tới, bế thốc cô dậy, ôm chặt cô vào lòng rồi chạy như bay ra ngoài.

_____________

Sáu giờ sáng…

Ngọc Vy tỉnh lại thì thấy mình nằm trong phòng bệnh. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô nhăn mặt vì khó chịu. Cô muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay lại đang cắm dây chuyền dịch. Ngọc Vy thở dài, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà trắng xoá. Đêm qua… cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cửa phòng bật mở, nữ bác sĩ trẻ tuổi đi vào. Theo lịch trình, mỗi sáu giờ sáng hàng ngày sẽ tiến hành đo huyết áp cho bệnh nhân. Vậy nên hôm nay là ngày trực của cô ấy. Sau khi tiến hành đo huyết áp, cô ấy hỏi cô vài câu sau đó liền vui vẻ mỉm cười.

“Cô thật là có phúc! Chồng của cô chăm sóc cho cô rất chu đáo, cũng rất lo lắng cho cô.”

“Chồng?”

“Đúng vậy! Anh ấy rất đẹp trai và rất chu đáo.”

Chồng sao?

Chồng của cô đã đi cùng với người anh ấy yêu rồi thì làm sao mà ở đây lo lắng cho cô được. Vậy nên… Người mà cô ấy đang nói đến là Thanh Phong.

“Cô yếu quá, sức khoẻ không đủ. Phải cố gắng ăn uống và nghỉ ngơi nhiều một chút thì mới tốt cho cả mẹ và con.”

Lỗ tai Ngọc Vy nghe lùng bùng, cô ấy vừa nói… Vừa nói là cả mẹ và con. Cô, cô có con sao? Cô có thai rồi sao? Là… Là con của anh ấy…

Vừa lúc đó, Thanh Phong từ bên ngoài đi vào, trên tay là lặt vặt những thứ mà anh mua cho cô. Nhìn thấy anh đi vào, cô y tá mỉm cười gật đầu với hai người rồi ra khỏi phòng. Ngọc Vy nhìn anh, môi cười nhưng ánh mắt lại đang dậy sóng.

Thanh Phong đặt mọi thứ lên bàn sau đó cẩn thận đỡ cô ngồi dựa lưng vào gối.

“Em thấy sao rồi?”

“Em có thai rồi sao?”

Động tác của Thanh Phong ngưng lại. Anh cúi đầu, giấu hết bao nhiêu cảm xúc vào đôi mắt sâu thẳm ấy. Chỉ là… chỉ là cổ họng nghẹn đắng, trái tim như bị ai bóp nghẹn đến khó thở vô cùng.

“Phong! Nói cho em biết đi, em có thai rồi đúng không?”

“Vy! Em đừng kích động, sức khỏe của em…”

“Thanh Vũ đã biết chưa?”

“Biết rồi!”

Ngọc Vy lắc đầu, hai giọt nước từ khoé mắt rơi xuống. Cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên. Anh dang tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Không sao đâu! Đừng lo lắng.”

“E… Em… Anh ơi! Em phải làm sao đây?”

“Em bình tĩnh lại đi! Bất kể là em quyết định thế nào thì anh cũng sẽ ủng hộ em.”

“Anh… Em… Em… không muốn! Em không muốn tiếp tục nữa, em đau lòng lắm rồi.”

Ba năm chịu đựng, ba năm tự dối lòng, bao nhiêu đó đã đủ lắm rồi. Cô không muốn, không muốn sống trong cuộc hôn nhân không có tình yêu này nữa, đau lắm, đau lòng lắm. Cứ tưởng có thể li hôn để bắt đầu cuộc sống mới, vậy mà…

Vậy mà bây giờ cô lại có thai.

Nếu li hôn, con của cô sẽ không có ba. Nếu tiếp tục, thằng bé lớn lên sẽ phải sống trong một gia đình không có tình yêu, cô sẽ sống trong sự thương hại… Cô không muốn, không muốn như vậy đâu. Nhưng li hôn, li hôn rồi con của cô… Con của cô phải làm sao đây?

“Anh… Em phải làm sao đây? Em muốn li hôn, nhưng… con của em, con em phải làm sao?”

“Em cứ bình tĩnh trước đã. Suy nghĩ cho kĩ rồi hãy quyết định.”

“Em… Em không biết… Em không biết nên làm gì nữa!”

“Nghe anh nói! Nếu như em thật sự muốn li hôn, anh sẽ đưa em đi khỏi đây. Ngọc Vy! Anh sẽ bảo vệ và che chở cho mẹ con em cả đời, được không?”

“Anh…”

“Ngoan! Không khóc nữa! Cũng không cần vội. Suy nghĩ cho kĩ, xem bản thân muốn gì! Hửm.”

Ngọc Vy gật đầu, anh đưa tay lau nước mắt cho cô. Chỉ là cô gái à, cô có biết trái tim anh ấy đau thế nào không? Anh ấy nghĩ, nếu cô rời đi, quãng đời còn lại anh sẽ chăm sóc và bảo bọc mẹ con cô cả đời. Nếu cô muốn ở lại, hạnh phúc đó, anh sẽ thay cô giành lấy. Chỉ cần là việc cô muốn, anh nhất định sẽ làm cho cô. Dù đối nghịch với cả thế giới, anh chỉ cần cô vui vẻ là đủ rồi.

Mặt trời đã lên, vài tia nắng nhảy nhót bên ngoài ô cửa sổ. Trong phòng bệnh, chàng trai ấy ân cần chăm sóc cho cô. Cô nhìn anh, càng nhìn lại càng thấy đau lòng. Chàng trai này đã âm thầm ở bên cô rất nhiều năm rồi. Những việc mà anh làm cho cô còn nhiều hơn là người mà cô gọi là chồng nữa. Vậy mà… Cô lại chưa một lần nhìn về phía anh.

“Anh à!”

“Sao ấy?”

“Chúng ta… đi thật xa được không?”

Thanh Phong nhíu mày nhìn cô như muốn tìm kiếm một sự khẳng định. Anh sợ cô nhất thời nông nỗi mà đưa ra quyết định khiến bản thân sau này phải hối hận. Cô mỉm cười nhìn anh, đôi mắt trong veo không pha chút ý vị nào khác, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khiển người nghe đau lòng.

“Đau lòng nhiều năm như vậy chắc là do nghiệp duyên ở kiếp trước. Kiếp này trả đủ rồi thì cũng nên rời đi thôi. Yêu anh ấy nhiều năm như vậy, kết quả vẫn là không thể thắng được một người đã từng bỏ anh ấy mà đi. Vậy anh nói xem, nếu cứ tiếp tục có phải là em sẽ càng thua thê thảm hơn không?”

“Em trưởng thành thật rồi.”

“Không phải trưởng thành, mà là vì đã trải qua nhiều chuyện đau lòng nên tự khắc sẽ biết thương bản thân mình một chút thôi.”

“Dù em quyết định thế nào thì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Cảm ơn anh!”

Người cô yêu đã không yêu cô… Vậy thì cô tự học cách yêu bản thân mình là được.

“Bé con… Con sẽ không trách mẹ chứ?”