Chương 12: Cuộc sống thường ngày

Chắc đây là mơ rồi, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ đối diện với Trùng tộc khi hoá thành biển máu và núi xác chết mà mặt không chút thay đổi.

Sau đó, Thi Nhược Hàm bị đánh thức bởi một gợn sóng nhẹ nhàng. Khi phát hiện tín hiệu thần kinh rằng cô ấy đã tỉnh, đồng hồ báo thức dừng lại.

Cô nằm một lúc, để tinh thần và cơ thể ổn định lại rồi mới ngồi dậy. Có vẻ như cơ thể vẫn còn còn lưu lại giấc mơ đẫm máu mệt mỏi kia. Cô không ngừng vung vũ khí để gϊếŧ chóc, bất luận bao nhiêu máu bắn tung tóe ở trên người cũng không dừng bước. Những cuốn sách giáo khoa cấp bậc khó chơi này khiến kẻ địch chỉ có thể biến thành miếng thịt trước mặt cây thương của kỵ sĩ bảo vệ cho cô-- Tuyệt vời làm sao, về sau cô cũng có thể làm được như vậy không nhỉ?

Thi Nhược Hàm nghĩ cơ hội chính thức được ra chiến trường bây giờ còn quá xa. Nói cách khác thì cô vẫn còn rất nhiều thời gian chuẩn bị.

Xác nhận thời khóa biểu, thay đồng phục học sinh, rửa mặt, sắp xếp đồ đạc, cuối cùng là xuất phát.

…Trong ký túc xá học sinh, một thú nhân hơi hoảng hốt tỉnh lại.

Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới nhìn thoáng qua em gái kia rất mềm mại nhưng lại mãnh liệt như vậy. Cố ý dàn dựng kế hoạch tứ cố vô thân cộng thêm cảnh tượng trọng thương còn không phải là vì hơi sợ hãi việc đưa vào Trùng tộc sao? Kết quả sao? Có lẽ là cô ta đã cầm đi toàn bộ vũ khí trong quân đội rồi nhỉ?

Ở trong mơ đối phương mới là chủ nhân. Cho nên nếu đối phương thật sự có loại ý nguyện mãnh liệt này vẫn có thể trở thành sự thật, bằng không vì sao có rất nhiều người đều đang theo đuổi giấc mộng trong sạch đây - - Tuy nói hiện tại kỹ thuật ba chiều đã phát triển đến 85% độ mô phỏng. Nhưng đồ giả nhân tạo vẫn không sánh bằng não bộ tự suy nghĩ.

Người đàn ông ngồi ở mép giường, hai tay dùng sức xoa xoa hai má.

Cứng rắn không được sau đó vẫn là mềm mỏng. Dù sao cũng không có người nào thích hợp với chức trùng mẫu hơn người phụ nữ này.

"Cậu đang ngơ ngẩn cái gì vậy, đến muộn lại không còn nước trái cây ngon." Một thú nhân khác luống cuống tay chân còn không quên nhắc nhở cậu ta.

"Dươиɠ ѵậŧ quá cứng nên mặc không vào quần." Cậu ta không sao cả rồi đứng lên, bắt đầu một ngày huấn luyện mới.



"Chào buổi sáng." Kim Loan chào hỏi cô.

"Chào buổi sáng." Thi Nhược Hàm ngồi xuống chỗ của mình, kích hoạt chip và thông tin chứng thực cá nhân của sách điện tử. Huyền phù thương sáng lên liên kết với mạng tinh thần.

Kim Loan thấy cách giờ học còn một khoảng thời gian rảnh, vì thế trả lời Thi Nhược Hàm: "Ôi, tôi cũng hy vọng tự mình đi mua đồ. Chỉ có thể để cho quản gia thông minh đi ra ngoài mua sắm cảm giác thật không thú vị...... Gần đây cậu ở ký túc xá làm cái gì vậy? Tôi đang nhàm chán đến rụng tóc rồi đây." Mái tóc ngắn màu vàng của cô ấy đã dài đến bả vai, tiện tay cầm lên một sợi quấn chơi.

"Tôi cũng không làm gì, chỉ có điều nội dung sau khi chuẩn bị bài tập, đặc biệt là chế tạo thuốc Thư Hoãn thì tôi rất có hứng thú." Thi Nhược Hàm nửa thật nửa giả trả lời, cũng nói một ít lời nhảm. Nói nhiều sẽ tiết lộ nhiều tin tức hơn, nói quá ít thì có vẻ qua loa. Không nghĩ tới xã giao lại làm người ta mệt mỏi như vậy. Nhưng bây giờ cô cũng có thể cưỡi xe nhẹ đi đường quen*.

*Cưỡi xe nhẹ đi đường quen: Việc quen thì dễ làm, quen tay làm nhanh, thông thạo, quen việc.

Hiển nhiên Kim Loan bị dọa nhảy dựng lên. Có điều nhìn thái độ hoàn toàn không sao cả của đối phương cũng biết mình ngạc nhiên. Cô ấy hoàn toàn không muốn tán gẫu về học tập. Vì thế mới nói tiếp: "Không biết khi nào mới có thể kích hoạt quyền hạn mua sắm trong quang não đây... Cho dù không thể ra khỏi cửa, ít nhất có thể dựa vào việc dạo phố ảo để lãng phí chút thời gian. Nếu không thật sự chịu không nổi, trong tháp ít nhất còn có một cái phố buôn bán nho nhỏ."

Thi Nhược Hàm cảm thấy thật sự là không thú vị. Cho dù kiếp trước cô cũng rất thích tiêu tiền để gϊếŧ thời gian, nhưng hiển nhiên hiện tại không thể so sánh nổi. Đầu tiên sử dụng tinh thần lực thú vị hơn nhiều so với ngành chế tạo đại pháo trên không. Tiếp theo, vì sao cô phải lén lút trốn tránh đám thú nhân kia? Tại sao cô không thể bao trọn cả con phố này để tự mình hưởng thụ? Hoặc là tự mình tạo ra một con phố buôn bán chuyên dụng cho nữ giới mà thú nhân và Trùng tộc không được đi vào?

Những người phụ nữ này hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này. Bởi vì nếu cô có tư tưởng như vậy nhất định là không thích hợp.

"Bây giờ tìm một kỵ sĩ rồi để anh ta bảo vệ cậu là được rồi."

Kim Loan bắt đầu thở dài: "Cái này cũng khó nha, tôi cảm thấy bọn họ rất dọa người."

May mắn cô Ninh đã nhanh chóng đi vào phòng học, cắt đứt đề tài này.

"Hôm nay dạy học chính là tiết thứ nhất học khống chế việc thu phát hormone, mời mọi người nghiêm túc học tập..." Cô Ninh giống như đang để vào bên trong rảnh bàn giảng một con chip. Máy chủ vừa được kích hoạt, huyền phù thương trước mặt các cô đều xuất hiện một bản huỳnh quang nửa trong suốt. Thời gian thật đã phản lại dáng vẻ của bảng đen.

"Tí nữa lại nói." Kim Loan vừa nhỏ giọng vừa nhanh chóng nói xong một câu này, tư thế ngồi trở nên ngay ngắn, nghiêm túc.

Trước đó Thi Nhược Hàm đã xem qua đại khái về chương điều khiển hormone này, trong đầu vẫn còn lại một chút kiến thức. Bây giờ kết hợp với giáo viên giảng giải có vẻ như là chỉ cần một chút đã hiểu- - Bắt đầu từ kiếp trước, cô đã không thích kiến thức lý luận, nhưng lại thích thực hành. Chẳng qua bất luận là nhẫn nại, hay là học tập cũng có thể là nhẫn nại học tập. Nếu kiên quyết làm, cô cũng có thể làm được tám chín phần trên mười phần.

"Bài học hôm nay chỉ nói đến đây thôi, hy vọng các bạn học có thể lĩnh hội thật tốt, ngày mai trong giờ học tôi sẽ giảng giải nửa đoạn sau." Cô Ninh tắt màn hình, ngoài cửa sổ vẫn sáng rực, bởi vì những thứ giảng thật sự rất đơn giản, gần như là một đoạn cắt thành vô số đoạn cho các bạn học hiểu, cho nên những thứ này nhiều nhất chỉ kiên trì giảng giải ba bốn giờ sẽ kết thúc.

Sau đó, giáo viên cũng ngồi xuống: "Mấy tuần tiếp theo có thể sẽ hơi vất vả. Hôm qua chúng ta đã nói qua tình huống đơn giản của buổi dạ hội chào đón tân sinh viên. Bây giờ chính là quyết định quan trọng của vở kịch. Các em có ý kiến gì không? Ví dụ như bạn Thi Nhược Hàm?" Giáo viên cười híp mắt ném câu chuyện với cô, mà cô đối với việc thiên vị như vậy ngoại trừ thở dài trong lòng cũng dần quen dần.

"Em thích câu chuyện của Alice hơn. Là câu chuyện Alice ở xứ sở thần tiên." Cô nội tâm bổ sung một câu, thật ra là thích Alice điên loạn trở về hơn. Đây là một trò chơi mà cô đã chơi khi còn nhỏ, Alice là một bệnh nhân tâm thần. Sau khi đi du lịch đến xứ sở thần tiên đã khám phá ra âm mưu của bác sĩ chính và quá trình chữa lành.

Trong mấy giờ kế tiếp, các nàng cùng nhau thảo luận nội dung vở kịch cùng nhân số, lại bởi vì hạn chế thời gian mà thay đổi rất nhiều nội dung vở kịch - - Tóm lại, sau khi kết thúc bước đệm, sẽ đến đoạn phân công nhân vật quan trọng nhất.

Trải qua một chút xung đột nhỏ, diễn vai Alice chính là một nữ nhân nàng không nhớ rõ tên lắm, Kim Loan chọn trúng nhân vật mèo Cheshire

Sau khi mọi người lựa chọn xôn xao, cũng chỉ còn lại có một ít vai quần chúng và Hoàng hậu Q cơ bị coi là nhân vật phản diện tẩy trắng. Tuy rằng khuôn mặt Thi Nhược Hàm không phải là dáng vẻ ung dung quý phái. Nhưng khí chất cứng rắn coi như phù hợp với thiết lập của con người, vì thế cô vui vẻ tiếp nhận.

Thi Nhược Hàm vẫn không nhớ rõ tên người, địa danh, ngày tháng, cho nên nội dung kế tiếp cô xem chính là: Cô Ninh sắp xếp một cô gái không quen biết làm tổ trưởng, lại chọn hai cô gái không quen biết làm tổ viên bắt đầu biên soạn kịch bản. Người thứ tư và thứ năm không quen biết phụ trách lựa chọn trang phục diễn xuất. Người thứ sáu sắp xếp thời gian tập luyện. Người thứ bảy…

"Vậy bạn Thi Nhược Hàm, em tới làm giám sát đi." Cô Ninh đột nhiên gọi tên cô khiến cho cô trong nháy mắt lấy lại tinh thần. Có điều nhờ cuộc sống trung học ban tặng, năng lực vừa thất thần vừa nắm bắt tin tức của cô còn chưa biến mất, mặc dù đối với công việc phiền toái này có chút phiền chán, nhưng vẫn đáp ứng.

Nhưng nếu đổi góc độ ngẫm lại, có thể kéo gần khoảng cách với những nữ sinh này, cũng không tính là việc xấu.

Hôm nay cô và Kim Loan đã lâu rồi mới trở về ký túc xá, nhưng quả thật cảm thấy nhàm chán. Cũng không phải có bất mãn gì với đối phương, chẳng qua là có chút tĩnh mịch khó có thể nói rõ mà thôi - - hẳn là cũng có chút thương xót một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ*.

*Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ: Tình yêu thương giữa con người với con người – đoàn kết, quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau.

"Lúc trước cậu nói là có hứng thú với thuốc Thư Hoãn đúng không? Tôi cũng có chút, dung nhập tinh thần lực vào chất lỏng đặc thù làm thành nước thuốc, những thú nhân kia uống vào là có thể trấn an tinh thần lực, nghe có chút thần kỳ." Kim Loan và cô đi song song trên đường. Các cô tan học sớm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thú nhân đang được huấn luyện trên lớp. Tới nơi này nhiều ngày như vậy, các cô đều đã miễn cưỡng quen với ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng. Cho nên bây giờ còn có thể tùy ý nói chuyện phiếm không chớp mắt.

Thi Nhược Hàm thấy cô ấy lại nói đến chuyện này, không khỏi hơi có chút hăng hái: "Đúng vậy, chẳng qua phải ở nửa học kỳ sau mới có thể học, hơn nữa tôi đang nghĩ, nếu tinh thần lực có thể truyền chức năng qua lời nói. Vậy trong quá trình rót vào có chút thay đổi, có phải có thể tạo ra hiệu quả khác không..."

"Thật lợi hại, tôi hoàn toàn không nghĩ tới đó." Kim Loan khen ngợi: "Chỉ có điều chờ chúng ta học xong cái này về sau sẽ có nhiệm vụ hằng ngày rồi. Khi đó phỏng chừng có thể có càng nhiều chuyện có thể làm, tôi nhớ rõ một lọ thuốc Thư Hoãn nguyên dịch đại khái có thể có giá năm vạn tinh tệ sao?"

Thuốc Thư Hoãn cũng không phải nữ giới làm một chai mua một chai, mà là bình đầu tiên qua tay nữ giới gọi là nguyên dịch. Tiếp theo lại dựa theo tỷ lệ pha loãng thành hàng thông dụng, nguyên dịch là năm vạn. Nếu như là bản thông dụng đại khái là năm mươi. Có điều cái này cũng không thể hiện việc nguyên dịch và bản nồng độ thông dụng chính là 1000:1, ước chừng cũng chính là 100:1. Bởi vì đặc tính tinh thần lực mà thuốc Thư Hoãn cơ hồ không có khả năng bị tinh khiết. Mà nguyên dịch lại vô cùng hiếm thấy, cho nên giá cả mới tăng vọt.

Trực giác của Thi Nhược Hàm có chút kỳ quái, cô thử thăm dò: "Sao đột nhiên cậu nói tới tiền? Không phải chúng ta căn bản không cần tiêu tiền sao?"

Kim Loan thấy thế cười giảo hoạt, lộ ra răng nanh nho nhỏ, cô ấy thần bí trả lời: "Thì ra cậu không biết, làm bạn tốt, tôi sẽ nói cho cậu biết~"

Sau đó, nhẹ nhàng ghé vào tai Thi Nhược Hàm, làm như mê hoặc: "Chợ đen. Nghe rất giống nơi đứa trẻ hư sẽ đến phải không?"

Thi Nhược Hàm giật mình, nhìn ánh mắt màu trà của cô, chỉ cảm thấy tứ chi đều có chút lạnh như băng.

=====================

Tất cả đồ dùng cần thiết của phụ nữ đều không cần tốn tiền, chỉ cần nói một tiếng với quản gia thông minh là có thể lập tức phân phối, vật tư hiếm thì cần chờ phân phối.

=====================

Gần đây POPO không biết chuyện gì xảy ra, trang web bên này của tôi cảm giác đã sụp đổ. Cái này là thật sự tùy duyên đổi mới QAQ