Chương 13: Chợ đen

Thi Nhược Hàm nhận ra sự kiêu ngạo của bản thân sẽ khiến cô phải gánh hậu quả. Chẳng hạn như cô chưa bao giờ nhìn thẳng vào ý chí to lớn của người phụ nữ. Vậy nên bây giờ mới bị tìm ra sơ hở.

“Tôi biết cậu là một đứa trẻ hư phải không?” Kim Loan nhìn thẳng vào mắt cô: “Alice, đây không phải là một câu chuyện phổ biến. Vậy thì cậu là Hoàng hậu Q cơ hay Alice?”

Cô muốn trở thành người có quyền lực lớn trong hệ thống này hay bạn muốn trở thành một kẻ nổi dậy lật đổ mọi thứ?

Đột nhiên cô hơi bối rối. Dựa vào sự hiểu biết của cô về thời đại này, cô không biết phụ nữ sử dụng robot để nhập ngũ sẽ khó khăn như thế nào hoặc có thể đó là điều cấm kỵ. Nhưng nếu cô tiếp tục im lặng thì đó là ngầm đồng ý. Thái độ của Kim Loan thực sự làm cô hơi ngạc nhiên, đây chắc chắn không phải khí thế mà phụ nữ bản địa bình thường có. Chợ đen cũng không phải là điều mà những phụ nữ bản địa nên biết, ít nhất thì tất cả mọi người đều chưa từng nói cho cô những điều này.

Tuy nhiên, có thể nói rằng việc Kim Loan tiết lộ bản thân trước cũng là một cơ hội cho cô.

"Đương nhiên tôi muốn diễn Hoàng hậu Q cơ.” Cô đáp lại bằng một câu vô nghĩa.

Kim Loan thản nhiên đứng đối diện với cô: “Tôi đang tiết lộ thân phận của tôi, có thể nói cũng là một sự thẳng thắn… Tôi từng học ở đây với tư cách là ứng cử viên dự bị của Ban an toàn và hạnh phúc, hiện tại, tôi chỉ muốn đưa cậu đi đúng đường thôi.”

Nhìn bề ngoài Ban an toàn và hạnh phúc là một tổ chức đảm bảo quyền lợi cho phụ nữ.

“Tôi không đi sai đường, phải không?” Cô trả lời một cách khó khăn.

“Nếu cậu nghĩ có thể giải phóng phụ nữ bằng cách học tập và có nhiều người thì vẫn còn quá sớm.” Kim Loan cung cấp thêm thông tin: “Tôi biết loại ánh mắt đó, cậu đã chăm chỉ học các loại kỹ năng để đưa thú nhân đó vào ký túc xá, thu phục thiếu gia nhà họ Mặc, có mối quan hệ thân thiết với tướng quân… Chỉ với điều này thì hoàn toàn không đủ. Vì vậy, từ bỏ đi.”

Hả? Đồng tử của Thi Nhược Hàm giãn ra. Ôi ôi ôi-- ? ! ! Giải phóng phụ nữ? Hả?

“Có lẽ cậu nghĩ rằng tháp Thế giới hay nơi này, bất cứ ở đâu cũng có an ninh và hạn chế, nhưng đây chính là rào cản để bảo vệ cậu. Nếu không có nó, có lẽ cậu sẽ bị cưỡиɠ ɧϊếp khi mới trưởng thành về mặt tìиɧ ɖu͙©, cho đến khi chết.”

Cái gì? Sao tự nhiên lại thành chủ đề nóng vậy? ? Tôi có thể tua quay lại có được không?

"Nếu cậu vẫn còn chấp mê bất ngộ, dù tôi có là người dự bị thì tôi vẫn có tư cách để bắt cậu."

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ mình sắp đi tù sao?! Cô ấy đang nói cái gì còn tôi đang làm gì vậy? Hoàn toàn vô lý? Có phải cái người này đạp phải chân ga và lao thẳng lên bầu khí quyển phải không?!

"Không, chờ đã, trước tiên chờ chút đã!" Thi Nhược Hàm vỗ vào vai Kim Loan: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này!”

Lúc đầu Kim Loan còn hung hăng, nhưng sau khi bị cắt ngang như vậy, tất cả lời nói khác đều bị nghẹn lại trong cổ họng.

Thấy đối phương đã mất nhịp, Thi Nhược Hàm mới nói: "Trước hết, về việc cậu là người của Ban hạnh phúc và an toàn... hay gì đó, vì nó quá dài. Chỉ là, thân phận của cậu, tôi vẫn khá ngạc nhiên. Tuy nhiên, tôi chưa từng nghĩ đến những gì cậu nói sau đó."

“Tôi chỉ là một người phụ nữ nên nghĩ rằng những con robot mà đám thú nhân chơi rất ngầu. Vậy nên tôi cũng muốn thử thôi.”

Kim Loan nghi hoặc nói: “Nhưng cậu nhìn chúng tôi rất kỳ quái.”

“Đó là bởi vì các cậu cảm thấy không ổn khi nghĩ đến việc thử sử dụng robot thôi.”

"Nếu vậy thì chuyện này sao phải học nhiều thứ như vậy, chắc chắn còn có thể gọi cái khác đi?"

“Đó là khả năng khởi động robot.”

“Vậy... vậy tại sao cậu lại thân thiết với đám thú nhân đó vậy? Vậy không phải là cậu muốn thành lập một đội quân để nổi dậy sao?"

“Là để họ dạy tôi cách khởi động robot thôi.”

Lần này là học sinh Kim Loan náo động. Thi Nhược Hàm thở dài, hóa ra đối phương cũng đang giả vờ mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại đột nhiên giống như một quả bóng xì hơi. Từ một đao phủ kiên định trở thành một cô bé bất lực, có chút cảm thấy hơi dễ thương. Cô vỗ nhẹ vào lưng để giúp cô ấy bình tĩnh lại.

Vốn dĩ, cô tưởng rằng việc cô xuyên không và là một cô gái đầy mưu mô sẽ bị vạch trần, nhưng cô không ngờ đó chỉ là một sự hiểu lầm.

“Tôi xin lỗi đã làm cậu lo lắng.” Thi Nhược Hàm hỏi: "Cậu thấy sao nếu đến phòng tôi nói chuyện? Bên ngoài nóng quá."

Trở về ký túc xá, khi Kim Loan đang âm thầm nhìn qua cách bố trí nội thất, Thi Nhược Hàm đã chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ.

Trước mặt hai người bày ra một chiếc bánh ngọt mềm mại cùng một tháp tráng miệng bánh macaron ba tầng, đổ đầy sữa vào cốc sứ trắng của mình, Thi Nhược Hàm nói thẳng: “Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ngay từ đầu, hôm nay tôi rất ngạc nhiên.”

“Cậu thật lãng mạn, cái này nên gọi là... là buổi trà chiều à?"

“Trà chiều kiểu Anh không đủ tiêu chuẩn.”

“Ừm, quả nhiên thói quen này rất xưa rồi. Nhưng nói chậm rãi cũng tốt…”. Kim Loan cắn một miếng bánh, sau đó uống hết một ngụm sữa để làm dịu đi vị ngọt: “Không, đây không phải trọng điểm, vốn dĩ lúc đầu tôi cũng là học viên của tháp Thế giới, nhưng được phân công vào ban, trở thành ứng cử viên. Nhiệm vụ đầu tiên là đến Trường quân đội số 1 xem tình hình.”

“Cậu là đối tượng được chăm sóc chủ yếu, ai nói cậu mang danh thiên tài? Nếu cậu nổi loạn, chúng tôi sẽ gặp khó khăn.” Kim Loan thở dài như một bà thím trong xóm, lại cắn miếng bánh và uống một ngụm sữa bò.

Tuyệt vời! Cô ấy đã tự mình nói ra tất cả, nhưng bí mật như vậy có thực sự tốt không? Nếu tôi chỉ nói dối cô ấy, sau đó sẽ được bảo vệ hoàn toàn? Tại sao đột nhiên tôi lại cảm thấy có chút lo lắng cho ban vậy?

“Tôi vẫn coi cậu như một người bạn! Trước khi quyết tâm, càng nghĩ càng buồn.”

Thi Nhược Hàm cảm kích Kim Loan: “Tôi xin lỗi.”

Nhưng tôi không thể quên việc kinh doanh: “Tôi rất quan tâm đến thị trường chợ đen mà cậu nói trước đây”.

“Hả?!” Kim Loan suýt nữa bị nghẹn vì một miếng bánh, sau đó lúng túng nói: “Cậu còn nhớ à... Cứ nói đùa thôi.”

“Vì là tôi nghĩ tôi là bạn cậu… Nên làm ơn, tôi đến chợ đen vì tôi muốn xem tình hình thế giới hoặc mua một số đồ cổ. Cậu cũng biết đấy, tôi rất thích văn hóa cổ đại mà.” Cô chắp hai tay lại, dùng giọng điệu và vẻ mặt của cô ấy chân thành nhất có thể.

Kim Loan cẩn thận nhìn kĩ biểu cảm của cô, nhưng không nhìn ra được gì, nên cô quyết định thành thật nói: “Chợ đen là nơi ngoài vòng pháp luật, bán đủ loại thứ, ma túy, thuốc mới chưa được công bố, nguyên liệu độc lạ... Thậm chí còn có nướ© ŧıểυ của phụ nữ, sau khi bộ não quang học bật chế độ ba chiều, cậu có thể nhập một số thao tác vào đó... Bản thân tôi cũng không biết sử dụng nên đừng nhìn tôi như vậy. Tôi thực sự không biết.”

Đó chẳng phải là trở thành triệu phú bằng cách đi tiểu mỗi ngày sao?

Không, mình đang nghĩ đến thứ vô liêm sỉ gì chứ.

Tuy chỉ nhận được thông tin ở mức độ này từ Kim Loan nhưng cô cũng đã rất hài lòng, ít nhất cô biết chợ đen có tồn tại, nhưng hiện tại ngoại trừ biện pháp tránh thai ra, những thứ nhất định phải mua ở chợ đen thực sự không cần thiết… Không muốn tìm đàn ông chó nào thì không cần phải tìm. Nhưng có lẽ ở chợ đen có thứ gì đó có thể tăng cường sức mạnh tinh thần.

“Chính là như vậy, nghe có chút đáng sợ.” Thi Nhược Hàm không có hỏi thêm nữa, nếu không sẽ tỏ ra có ý đồ. Ngay cả cô gái này tự nhiên cũng sẽ cảm thấy có gì đó không ổn, cô không muốn bị thẩm vấn như một kẻ nổi loạn nữa.

Tiếp theo là thời gian thưởng thức trà chiều.

Bánh bông xốp, mềm mại, ngọt ngào của bơ và êm dịu của gia vị, cắn một miếng, cú sốc khi chất béo và năng lượng nổ trong miệng mang lại niềm vui được khắc trong gen. Tiếp theo là sự kết hợp khéo léo làm tan chảy cặn giữa môi và răng bằng cách uống một ngụm sữa, là sự kết hợp dù ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán.

“Nhưng tôi cũng có thể hiểu được sự lo lắng của cậu.” Kim Loan đã no và uống sữa từng ngụm nhỏ. “Dù sao thì, tôi có thể sẽ chết trong một năm nữa.” Thông qua Thi Nhược Hàm, ánh mắt cô tập trung vào một người không quen biết.

“ Chết sao, ý cậu là...?”

Kim Loan lười biếng đáp: “Chỉ là chết thôi, con người biến thành một thứ như nước sốt thịt hay gì đó… Cho nên tôi mới nói thà ở trong tháp còn hơn.”

Chiếc bánh trong miệng đột nhiên mất đi mùi vị, Thi Nhược Hàm cảm thấy khó nuốt. Thức ăn thừa ngứa ngáy trong cổ họng, cô giả vờ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Phụ nữ được bảo vệ tốt, làm sao có thể chết vào lúc này như vậy?"

“Chính vẻ ngoài điềm tĩnh của cậu khiến tôi nghi ngờ, lúc này cậu nên sợ hãi mới phải.” Kim Loan đổi chủ đề đầu tiên như thường lệ: “Dường như gần đây Trùng tộc đang thay thế một hoàng đế mới cho Trùng tộc. Nên xung đột biên giới dần giảm đi. Trường học của chúng ta bây giờ đều giống như chim sợ cành cong, cậu cũng biết lúc đó hơn một nửa ngoài dựa vào thành tích, tố chất, thì cũng cần phải luyện tập thực tế."

“Lần này, phụ nữ chúng tôi cũng cần tham gia…” Cô kéo dài giọng, hàm ý sâu xa trong câu nói khiến Thi Nhược Hàm có chút nổi da gà: “Nhưng không cần phải lo lắng, tôi nghĩ có lẽ tình huống nguy hiểm đến tính mạng chỉ vài phần trăm thôi? Nên thoải mái đi."

Nhìn ánh mắt và nét mặt của cô ấy khi biết tin, có vẻ như cô ấy thực sự không nghĩ đến việc nổi loạn.– Kim Loan.

Đừng mà!! Đừng để tôi, một người không phải thủ lĩnh phải chơi lại trò chơi xác suất như vậy, Thư Lê Cao!!— Thi Nhược Hàm.

=======================

☆ Ban cho rằng Kim Loan có kỹ năng tốt nên cô đủ tư cách để trở thành một người giám sát, nhưng cô cũng chỉ là một người phụ nữ 15 tuổi và không thể ngồi yên khi biết bạn mình có thể nổi loạn. Nếu nhân vật chính coi việc huấn luyện thực tế là một cơ hội thoát khỏi cuộc chiến mà vui vẻ thì cô ấy sẽ có một suy nghĩ thảm bại.

☆ Cuộc diễn tập lần này nhằm hướng đến những người phụ nữ xuất sắc ra chiến trường kiêm ứng cử viên hậu phương. Hơn nữa hướng dẫn Trùng Hoàng mới làm việc một lưới bắt hết, có nguy hiểm đến tính mạng có nghĩa là Trùng Hoàng mới làm việc thành công.

☆ Cho dù đi chiến trường làm hậu cần, cũng là vũ trang hạng nặng và không ra tiền tuyến. Chuyên phụ trách kịp thời khai thông tinh thần lực cho bộ đội tinh nhuệ từ đó để đứng vững ở vị trí an toàn.

=====================

Lại viết tiếp hai chương ăn thịt khiến cho não úng nước. Hơn nữa tác giả cũng không muốn hao tổn tế bào não thành dạng gì để viết được nội dung cốt truyện hợp lý.

Đi chợ đen lấy thuốc tránh thai thì đừng sợ.

Nhân tiện, Popo lại phụ sự mong đợi của tôi, trang web mở ra hôm nay vẫn chỉ có chữ viết, ngoại trừ mã nghiệm chứng thì ngay cả một tấm hình cũng không có.