Chương 14: Thẳng nam

“Vệ binh đâu?! Chém đầu con ranh này xuống!” L*иg ngực Thi Nhược Hàm phập phồng dữ dội, tức giận lên tiếng. Sau đó, cầm đồ dùng biểu diễn những binh lính Poker chen nhau lên. Ríu rít muốn phải bắt được Nữ vương trước mặt Alice. Lúc sau đơn giản truy đuổi, hai mảnh màn sân khấu che đi bóng dáng của binh lính.

Alice ngã ngồi trên đất, nhìn quang cảnh quen thuộc chung quanh rồi lẩm bẩm thốt lên: “Đây là, mình đã trở về sao... ?”

“Tốt! Buổi học này các em đều biểu hiện rất xuất sắc!” Cô Ninh vỗ tay: “Các em cũng vất vả rồi~ bây giờ có thể giải tán. Quay về nhớ học tập và chuẩn bị bài.”

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Kim Loan lên tiếng chào cô: “Hôm nay có chút việc, cậu đi về trước đi.”

Từ sau sự kiện kia, Thi Nhược Hàm cảm thấy Kim Loan thay đổi một chút. Nhưng đối phương thay đổi tốt thái độ nhanh như vậy. Nếu không thật sự là bận rộn, thì cô cũng không biết dùng dáng vẻ gì đối mặt cô ấy.

“Hả?” Quang não trên tay hơi nóng lên, có tin tức.

Cô chỉnh quang não thành miễn quấy rầy, cũng chỉ có giống vậy đặc chế bản tin gửi tới tin tức mới có thể rung lên. Nói là rung, nhưng càng giống như là một sinh vật khác ở trên tay có quy luật hô hấp, có một loại cảm giác chán ghét kì lạ. Cô đã có thể đoán được xác suất người gửi tin tức là ai. Chỉ là nói trước sau gì cô cũng đang bận chinh phục thế giới. Có làm bác sĩ thì thực lực cũng có tăng lên được đâu.

[Xin lỗi vì đã quấy rầy. Hôm nay em có rảnh không? Chờ em ở chỗ cũ. Tẫn Tinh Quan.]

Biết thì đừng quấy rầy đi! Nội tâm Thi Nhược Hàm âm thầm muốn ói. Nhưng vì giá hai cá học phân nàng đã tiếp nhận nhiệm vụ, mà nói được là làm được chính là đời người tín nhiệm là quan trọng nhất.

[Đúng lúc tôi vừa tan học, vậy bây giờ đi tìm anh.]

Không đúng, đây là đoạn đối thoại gặp mặt hạ yêu nha. Hơn nữa, tại sao mình quen miệng muốn ói như vậy.

Lần này cô quen đường đi tới trước cửa phòng làm việc này. Mặc dù có lễ phép gõ hai lần, nhưng không đợi được đáp lại mà trực tiếp đẩy cửa đi vào. Cô chính là một người tùy ý tự do phóng khoáng.

“Tẫn tướng quân, tôi tới rồi.” Thi Nhược Hàm lễ phép chào hỏi, sau đó cô tự mình ngồi vào chỗ ngồi.

Phòng làm việc vẫn còn lờ mờ, không có mở đèn, chỉ có mấy lũ từ ngoài cửa sổ thấu tiến vào ánh mặt trời cung cấp chiếu sáng. Những hạt bụi nhỏ li ti theo động tác của cô gái mà bay lên. Nhảy múa vi diệu theo quỹ đạo. Khi cô hoài nghi có phải người đàn ông đang ngủ hay không thì từ chỗ bóng mờ rốt cuộc có âm thanh.

Hôm nay nửa thân trên người đàn ông mặc một bộ trang phục đen bó sát người, phần dưới là quần túi hộp tương đối rộng rãi, lộ ra vóc người hoàn mỹ có sức lực mạnh. Hơn nữa như vậy muốn lộ không lọt trang phục thật sự là có chút sắc tình. Ví dụ như xương quai xanh nổi bật dọc theo từ sau tai. Cơ bụng tám múi, nhìn kỹ một chút còn có thể nhìn thấy đầṳ ѵú nhỏ hơi nhô lên.

Tẫn Tinh Quan quỳ một chân trước mặt Thi Nhược Hàm. Ánh mặt trời lọt qua khe hở chiếu thẳng vào mặt anh như là tín đồ trung thành đang cầu nguyện. Con ngươi màu tro thật giống như vô ky chất lưu ly châu, từ trong cơ hồ không thấy được tâm trạng gì.

“Hôm nay vẫn muốn tôi tiếp tục trị liệu sao?” Cô sờ vào Tẫn Tinh Quan.

“Không phải, tôi muốn đưa em một món lễ vật.” Người đàn ông có chút hưởng thụ hé mắt, lấy từ quần hộp một hộp kim loại nhỏ. Đây là một loại hình thức hộp đựng tương đối phổ biến, đè ép cảm ứng khí của hai bên. Tầng kim loại bên ngoài hộp sẽ giống như mảnh giấy vậy, tán loạn sau đó tự hóa thành bụi.

Thi Nhược Hàm nhận lấy. Đột nhiên cảm thấy có chút tươi, túi đựng hoàn hảo lễ vật, cô đã rất lâu không có thu được liễu. Đời trước bạn cùng lứa tuổi cũng đang cố gắng học tập, mà đời này vì phòng ngừa phái nữ bị không có hảo ý lễ vật tổn thương, lễ vật là bị cấm chỉ đưa vào nhà trọ, đi trên đường đích thời điểm cũng thường xuyên có hộ vệ hoặc là huấn luyện viên đi theo, cũng không có thú nhân dám can đảm trực tiếp nối đồ tặng.

Hộp kim loại lộ ra một vật cứng màu đen, hơi lạnh trong lòng bàn tay, mấy giây sau bị cân bằng với nhiệt độ cơ thể, bên ngoài mấy đường nếp buộc đơn giản vòng quanh các kiểu hoa văn, ở dưới ánh sáng nước gợn lăng lăng —— Rốt cuộc bên trong sẽ là gì chứ?

“Bây giờ có thể mở ra tới xem một chút không?” Thi Nhược Hàm hỏi, sau khi được gật đầu đồng ý, cầm một thứ có cảm giác chuyển động.

Kim loại phiến giống như hoa vậy tầng tầng nở rộ, tầng dưới cánh hoa tự đi băng giải biến thành bụi bặm, mịn tránh phiến từ nàng giữa ngón tay dòng nước chảy —— tồn tại sở có ý nghĩa cũng là vì để cho ngươi có trong chớp nhoáng này đích tươi đẹp.

Sau đó, là một thỏi son nằm lẳng lặng ở trên tay.

Cô mở nắp son môi ra, màu sắc nghiêng về máu trâu đỏ, đưa lại gần đầu mũi ngửi một chút, là loại không mùi thơm, mát lạnh, nhưng là cũng rất ôn hòa, mùi thơm này giống như một vũ nữ lạnh nhạt, nhịp bước chập chờn sinh tư, nhưng mang khí chất người sống chớ gần.

“Mùi rất thơm…” Cô tự lẩm bẩm. Sau đó nhẹ nhàng nâng đầu của người đàn ông lên. Bôi nhẹ lên môi bôi anh một lớp. Người đàn ông không có phản kháng, môi đỏ tươi trên mặt của anh nhưng lại không hiện lên vi hòa. Ngũ quan thâm thúy và lông mi cong vυ"t đè xuống phần này khoe khoang, hiện ra sự xâm lược. Thi Nhược Hàm cười, từ trong thâm tâm khen ngợi: “Màu sắc cũng rất đẹp mắt.”

“Thích thì tốt.” Tẫn Tinh Quan trả lời: “Son môi là dùng máu từ tim của con du diên ngàn chân tinh chế ra.”

Hả? Du diên ngàn chân? Là loại dài hai thước đó, chân nhiều giống như bàn chải lên lông, trên người còn có mắt kép rậm rạp chằng chịt. Là trùng dạng ma thú sao? Đột nhiên Thi Nhược Hàm mỉm cười cứng nhắc.

“Tôi còn cải trang một chút, nếu như đẩy phần đáy ra, có thể thấy nút bấm khẩn cấp.”

Sao? Son môi truyền được tin? Nụ cười Thi Nhược Hàm hơi cứng lại.

Đây là loại tâm trạng gì đây, dở khóc dở cười sao. Rõ ràng màu sắc hòa khí mùi cũng thơm như vậy, tuyệt đối có thể coi như là đồ trang điểm tiêu chuẩn nhất. Nhưng là lại là dùng máu côn trùng nhuộm. Hơn nữa mục đích chủ yếu lại là phát tin... ? Mặc dù không cảm thấy ý định không tốt, nhưng sự phát triển này thật sự có chút vượt qua trí tưởng tượng của cô.

Có hại. Một suy nghĩ, nên dùng làm hại ai đó.

Tẫn Tinh Quan nắm tay cô, môi đỏ tươi in lên da cô. Thi Nhược Hàm nhìn khuôn miệng này hồng chợt có chút bắt đầu hoảng hốt. Giữa cô và anh cũng làm qua hành vi kịch liệt vậy rồi, nhưng ngay cả một cái hôn cũng không có trao đổi qua. Cô làm sao sẽ nghĩ những thứ này... Là bởi vì môi của anh ra tưởng tượng sự mềm mại sao? Hay là ánh mắt của anh khiến cho cô cảm thấy có chút bi thương?

“Ngồi lên đùi tôi.” Thi Nhược Hàm nhìn từ trên xuống yêu cầu anh: "Đừng để tôi chờ lâu."

Mặc dù Tẫn Tinh Quan cảm giác có chút mê hoặc, nhưng anh vẫn làm theo. Người đàn ông đứng lên, lần này cô có thể nhìn thấy toàn thân anh rõ ràng, hai chân thon dài thẳng tắp, đồ bó sát người bao quanh bắp thịt căng. Khi giơ tay lên còn có thể thấy từng đường cơ trong phúc ngoài tà —— cám dỗ muốn chết, Thi Nhược Hàm lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng.

Thú nhân cẩn thận ngồi lên thiếu nữ mảnh khảnh, không dám lấy sức nặng cơ thể đè lên người cô. Vì vậy duy trì mới trạng thái căng thẳng, chỉ dám thoáng tiếp xúc. Lần này hoàn toàn là đổi vị trí với lần đầu tiên gặp mặt. Dù là Thi Nhược Hàm bị mắt nhìn xuống, vẫn không hiện ra là thế yếu. Ngược lại là Tẫn Tinh Quan rũ tròng mắt, tránh được tầm mắt.

Người đàn ông thoa môi son ngồi ở trên đùi, làm sao lại giống phú bà bọc con vịt vậy chứ.

“Anh làm rất tốt.” Hai tay Thi Nhược Hàm vịn eo của chó đực họ Tẫn. Bắp thịt bên kia hoàn toàn không có mềm mại, ngược lại thì rắn chắc, đàn hồi vô cùng tốt: “Sau đó, hôn tôi.”

Tẫn Tinh Quan không nói một câu. Anh từ từ cúi người, môi son lạnh lùng thoang thoảng một tia một chút nào đất chui vào lỗ mũi...

Hai bờ môi nhẹ nhàng chạm vào nhau. Môi người đàn ông hết sức mềm mại ướŧ áŧ, hô hấp nóng bỏng răng môi giao hội đang lúc tập trung. Thi Nhược Hàm có chút kinh ngạc với sự thận trọng của người đàn ông, chỉ vỏn vẹn hai mảnh thịt chà sát thì tỏ ra vẻ thỏa mãn sao?

Sau đó anh dần dần dùng sức, cánh môi bị hôn đến biến dạng, như là có thể cảm nhận được hàm răng của đối phương. Tẫn Tinh Quan nóng bỏng đất hôn, nhưng bởi vì không đúng cách mà cảm thấy vô cùng nóng nảy. Bàn tay khô ráo nâng gò má cô gái, trên tay vết chai làm cho làn da mềm mại của cô cảm thấy có chút nhột. Cô đưa đầu lưỡi ra, đầu lưỡi ẩm ướt không sức lực chui vào bên trong môi Tẫn Tinh Quan.

Cuối cùng Tẫn Tinh Quan biết tập trung hôn môi, đầu lưỡi anh lớn hơn so với cô. Đầu lưỡi người đàn ông linh xảo móc vào đối phương, liếʍ làm hút, Thi Nhược Hàm thì trở về kính hắn, dùng đầu lưỡi liếʍ qua đối phương miệng đích mỗi một nơi thịt non, lại câu chuẩn bị thượng ngạc, mỗi lần đối phương muốn phải bắt được cô, lại bị cô giống như con cá vậy linh hoạt chạy đi.

Dường như Thi Nhược Hàm cảm thấy tần suất nhịp tim dần dần chậm trở lại, cô buông môi đối phương ra, cuối cùng vang dội mυ"ŧ một chút.

“Anh vẫn muốn làm kỵ sĩ của tôi sao?”

“Muốn. Nghĩ đến cả tim ở đây cũng đau.” Tẫn Tinh Quan tiếp tục hôn, lại bị cô tránh.

Thi Nhược Hàm nhìn thẳng ánh mắt anh, giọng điệu cố ý kéo nhẹ lại và kéo dài ra: “Vậy tôi cũng muốn làm một giao dịch…”

“Nói cho tôi làm sao an toàn vào chợ đen, tôi sẽ để cho anh kỵ sĩ cho tôi. Còn có thể dùng tinh thần thương để khai thông một chút tinh thần lực cho anh nữa, thế nào?” Không ngoài dự đoán Tẫn Tinh Quan hơi nhíu mày. Thật ra chợ đen cũng không khó vào, chi bằng nói chính phủ thật ra có âm thầm quản lý. Có điều phòng ngừa đối phương phản theo dõi id quang não cần phải thật tốt suy tính, và thân phận phái nữ...

“Quang não, có thể làm toàn bộ tin tức mô phỏng tinh thần thương chứ ? Vậy dùng một loại phương thức khác giúp anh khai thông, anh cảm thấy thế nào?”

Tẫn Tinh Quan cảm thấy nhiệt huyết sôi sục, gà nhỏ đã cứng rắn, một phiếu này mình làm!