Chương 22: Thuốc Thư Hoãn

Chuyển phát nhanh trong trường thật sự rất nhanh, khi cô trở về kí túc xá thì đã được giao đến, ngoại trừ chất lỏng cơ bản, còn có sẵn một thiết bị xử lý cùng với mấy chục lọ rỗng, những thứ này chất đầy ắp phòng sách của cô.

Bộ tiền xử lý nhìn có vẻ giống một nồi cơm điện rò rỉ hơn nữa vô cùng nhẹ, kết hợp lỗ hỏng phần đáy và bình rỗng cùng nhau rồi đổ chất lỏng vào, đóng nắp lại nhấn nút bấm một cái thì sẽ tự động xử lý. Sau khi xử lý xong sẽ còn phát ra một tiếng “Đinh” nhắc nhở, sau đó có thể chuẩn bị cái bình tiếp theo…

Thi Nhược Hàm tận hưởng bữa tối không thay đổi sau đó lập tức bắt tay vào làm.

Không hề có nhầm lẫn, cũng không có bất kỳ hoàn thành ngoài ý muốn, thật là thuận lợi đến mức để người ta thất vọng.

Cô nhìn vào lọ nhỏ chứa chất lỏng phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lam nhạt này trên tay, có chút hơi sền sệt khi lắc lư sẽ có một ít dính vào tường giống như kết cấu glycerin. Ngửi được mùi thơm một loại của hoa cỏ, toàn bộ trông có vẻ không giống dùng để uống mà dùng để thoa lên mặt.

Mang theo cái lọ nhỏ này, cả người Thi Nhược Hàm tê liệt thả lỏng ngã trên ghế sô pha.

Xuyên qua cái lọ nhìn ra ngoài, mọi thứ đều nhuốm màu nước nhìn không rõ lắm.

Sau đó cô tính thử nhấp một ngụm, cảm giác đậm đặc đúng như trong tưởng tượng có chút ngọt lịm, chất lỏng chảy qua kẽ răng và vòm họng thì bị đầu lưỡi khéo léo lật lại, hương hoa thơm phức tràn ngập cả mũi và miệng, được che phủ bởi nhiệt sau đó tính lưu động đã thay đổi nhiều thế là lập tức nuốt xuống, vị ngọt nhẹ còn sót lại khắp trong khoang miệng, dư vị hơi mang theo chua ngọt.

Nghĩ tới những câu kia của blogger ẩm thực lớn luôn nói một lọ năm vạn nhỉ, một nhấp này của cô ấy chính là ba nghìn đồng.

“Haizz…”

Đột nhiên, bên tai truyền tới một tiếng thở dài, khoảng cách gần đến mức vùng da trên cổ cô ngay lập tức nổi lên một mảng sởn gai ốc khiến cả người căng thẳng, Thi Nhược Hàm một cử động cũng không dám, mở hết giác quan lại phát hiện xung quanh so với trước kia không hề có gì khác biệt.

Không toại nguyện mong muốn của cô , loại âm thanh to lớn đó lại lần nữa vang lên, ngôn ngữ nói ra không giống với bất kì một loại nào cô đã từng nghe, nhưng theo bản năng cô có thể hiểu được ý nghĩa là gì…

[ Thu hoạch],[ Vùng vẫy],[ Bỏ mạng],[ Loài người],[ Không thể],[ Dê]...

Trong phút chốc, có luồng thông tin cực kỳ lớn xuyên qua đại não của cô, cơ quan mềm mại này tựa như bị phóng điện một chiều phá sập, đầu óc trống rỗng. Từng từ vô nghĩa không thể hiểu được xuyên qua màng nhĩ trực tiếp vang vọng trong đầu, cộng hưởng sóng âm chồng lên nhau, niêm mạc hình thành so với móng tay cào vào bảng đen còn muốn làm cho người ta buồn nôn.

Trong lúc hỗn loạn, Thi Nhược Hàm chỉ có thể bị động chịu đựng, thức ăn trong tú dạ dày đã trào lên cổ họng, khung xương toàn thân giống như được cẩn thận chồng lên, chỉ cần hơi động một tý thì sẽ rơi nát bấy.

Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thế này, vì sao là tôi, mau dừng lại đi, đừng đừng đừng đừng.

Linh hồn gào thét mà tiếng thì thầm bên tai từ đầu đến cuối không dừng lại.

Đừng đừng đừng mau dừng lại đi Aaaa——!

Chẳng qua là đã dùng hết toàn lực chịu đựng, não sôi sục đau nhức như nhau.

Không biết qua bao lâu, giọng nói dần dần biến mất, cả người Thi Nhược Hàm đều bị ướt đẫm mồ hôi không ngừng thở hổn hển. Ngoại trừ não ra mọi sợi cơ trên bắp thịt đều đã đau đến tột cùng, thậm chí ngay cả năm ngón chân nắm quyền cùng không làm được.

Chẳng lẽ là thuốc Thư Hoãn thất bại…? Cô liếc nhìn cái lọ nhỏ được cầm trong tay, thế mà dưới cơn đau tột cùng đã bị cô làm ra vài vết nứt, vẫn y như cũ là nước màu xanh da trời nhàn nhạt và hương hoa dễ chịu.

“Tiểu Bạch, lại đây.” Cổ họng khô khan, nói một câu nói cũng rất khó khăn: “Xem xét lọ chất lỏng này một chút.”

Quản gia thông minh nhặt nó lên ngực chiếu ra một tia sáng, quét lên xuống sau đó có giọng nói điện tử đưa ra kết luận: “Đã để ngài chờ lâu, đây là một lọ thuốc thư hoãn chất lượng khá cao, nồng độ hẳn là bằng mức độ chất lỏng gốc. Thuận tiện, nhắc nhở nhỏ rằng tinh thần lực của ngài đã cạn kiệt, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe."

Tinh thần lực của mình sao có thể vì một cái lọ xoa dịu liền cạn kiệt! Huống chi lúc chế tạo hoàn thành còn cảm thấy đặc biệt dồi dào, cũng không phải vấn đề thành phẩm. Thi Nhược Hàm đã từ từ khôi phục sức lực, nhưng vẫn không nghĩ được chuyện gì đang xảy ra. Nếu không mang cho cô Ninh xem trước, chắc chắn là không dám thử dù chỉ uống một chút.



“Rất tốt nha, bạn học Thi, không hổ là em, thế mà lại làm được ngay lập tức.” Nụ cười cô Ninh sáng rực xoa xoa tóc cô: “Hơn nữa hỗn hợp các chất rất tốt đó. Nếu nồng độ thấp hơn một chút nữa thì sẽ hoàn hảo.”

Nụ cười Thi Nhược Hàm không thay đổi nhưng trong lòng lại có chút cứng nhắc, vẻ mặt cô lộ ra chút khó xử tường thuật chuyện hôm qua một chút. Thật không ngờ cô giáo chỉ có chút tiếc nuối, lập tức nói ra: “Thế này đi, ù tai và nhức đầu… Mặc dù tương đối hiếm thấy, nhưng thể chất của em có lẽ bị dị ứng với thuốc Thư Hoãn. Có cần cô hẹn gặp thầy Mặc Sanh cho em làm kiểm tra toàn thân không?”

“Không cần ạ, chẳng qua chỉ là dị ứng thôi nên cô yên tâm ạ.” Mới không phải dị ứng. Chắc chắn hông thể nào là dị ứng.

“Ngày kia chính là buổi tiệc chào mừng tân sinh viên. Lễ phục và quần áo diễn xuất có lẽ đã được giao đến ký túc xá. Em về mặc thử một chút, nếu mà muốn thay đổi thì có thể thực hiện càng sớm càng tốt.” Cô Ninh trả thuốc Thư Hoãn lại cho cô: “Cái lọ có vài vết nứt, khi chế tạo phải chú ý an toàn.”

Tạm biệt cô Ninh, một tưởng tượng có chút đáng sợ hình thành trong tâm trí.



Nói không chừng là linh hồn và thể xác chưa đủ tương thích…? Dùng thuốc thư hoãn tinh thần lực là để cho tinh thần lực tương thích hơn với cơ thể, tôi đã sử dụng, giống như nhét miếng thịt hình vuông vào bên trong cái lỗ hình tròn…

Vốn tưởng linh hồn xuyên qua thì không có quan hệ, nhưng xem ra không quá giống nhau chẳng qua cho dù coi như là phù hợp, thì cái kia cũng hẳn chỉ có nhức đầu thôi, quả nhiên điểm mấu chốt cuối cùng là ai đang nói mà sao tôi lại nghe thấy.

Có điều đồ làm ra không có vấn đề thì trực tiếp sản xuất hàng loạt tiếp đến bắt tay chuẩn bị mở cửa hàng chợ đen. Sau khi có tiền liền có thể lặng lẽ thăm dò kênh truy cập mới và làm sao giải quyết loại vấn đề này. Bất kể thời kỳ nào, cơ bản có tiền mới sống yên phận, chỉ có điều đời này cô may mắn sở hữu năng lực như vậy.

Trước khi cô lái robot còn phải giải quyết nhiều như vậy… Sau bữa tiệc chào đón sẽ được yên tĩnh học tập một năm, liền phải diễn tập thực chiến để chia thành các lớp lớn hơn, ở lại với các thú nhân để huấn luyện chăm chỉ cùng nhau hơn nữa, cho đến cuối cùng ra chiến trường chiến đấu với Trùng tộc.

Thi Nhược Hàm đã quyết định rồi, không sống trên chiến trường thì chết trên chiến trường.



Chớp mắt bữa tiệc đã sắp đến, cô mang quần áo biểu diễn được chỉnh sửa hoàn mỹ vào hậu trường tiến hành chuẩn bị. Đây là chiếc váy dài đỏ tươi rất khoa trương, bài xì phé hoa văn màu đen và thêu chỉ mạ vàng đủ để nhìn ra được giá trị cao của nó. Thi Nhược Hàm mặc bộ quần áo này quả là không nhích được một bước, cô duỗi cơ thể ra do máy móc vì cô trang điểm ở trên. Máy móc này nhìn giống như một nửa quả trứng gà, lấy cằm đặt trên bệ đỡ nó liền tiến hành hoạt động trang điểm dựa theo mặc định. Tất nhiên, sẽ được tinh chỉnh dựa theo hình ảnh của những người khác nhau.

Trong gương cô lộ ra vẻ yêu diễm hoàn toàn khác so với thường ngày, phấn mắt đỏ kéo dài đuôi mắt, nhấn mạnh vẽ bọng mắt. Lớp son trên môi trông giống như một trái tim màu đỏ, mà sự va chạm màu sắc trên chiếc váy lớn làm lộ ra bộ ngực và khuôn mặt trắng như tỏa sáng của cô. Khi cô không cười thì hiện ra vẻ lạnh nhạt lại khó hòa hợp. Nhưng lúc cô khẽ mỉm cười thì chính là một nhân vật phản diện độc ác điển hình.

“Hôm nay cậu trông thật tuyệt nha. Nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị xinh đẹp thật tốt~” Kim Loan mới mặc toàn bộ trang phục biểu diễn đi tới, sau khi vòng quanh cô một vòng cười hì hì lại nói tiếp: “Nữ vương bệ hạ, có vẻ như có một cô gái quê mùa đã xông vào đây.”

Kim Loan vào vai mèo Cheshire, để luôn giữ vẻ mặt tươi cười nên cố ý vẽ khóe miệng dài hướng lên trên, gần như chạm đến trái tai trông rất giống nhân vật phản diện thứ hai.

Thi Nhược Hàm cũng phối hợp chỉ nhếch một bên khóe miệng: “Vậy hãy mau bắt lấy cô ấy rồi chém đầu cô ấy đi!”

Lúc đó, diễn viên đóng Alice cũng đến, cô ấy gọi là Lam Ngọc Yên, là một cô gái có hơi nhút nhát. Cô ấy cũng phối hợp làm dáng Tây Thi đau buồn ôm tim nhíu mày, sau đó nói: “Trời ơi! Vậy trước khi chết xin để cho tôi được ăn một chiếc bánh lòng đỏ trứng của dì Mary một lần nữa đi.”

“Phụt, dì Mary ở đâu trong tình tiết vở kịch nhỉ.” Kim Loan vỗ Lam Ngọc Yên một cái, chuông cả người trên dưới đều vang lên.

“Rõ ràng mèo Cheshire cũng không yên lặng tố cáo trong tình tiết vở kịch.” Người sau bị vỗ lảo đảo một cái, chẳng qua là nhỏ giọng đáp lại.

Thi Nhược Hàm hắng giọng một cái: “Vậy tôi không giả vờ nữa, thật ra tôi chính là dì Mary, lần này đến đây chỉ muốn xem cậu như thế nào làm bài tập trong kỳ nghỉ.”

Trong lời trêu chọc của hai người còn lại, Thi Nhược Hàm từ từ chìm vào cảnh đẹp, khiến cô thực sự đem câu chuyện càng kể càng hoang đường, từ tinh thần thất thường của dì Mary đến việc mèo Cheshire bắt chước người sống. Từ Alice là vật thí nghiệm vũ khí quốc gia đến những quân lính poker đều là khách của dì Mary. Cuối cùng lại thêm một quân lính poker nhưng thật ra là Long Vương ngụy trang, lập tức là con rể của nhà Mary.

Giữa lúc ba cô gái đều cười đùa cùng nhau. Cô Ninh lặng lẽ xuất hiện báo với họ sẽ sớm lên sân khấu.

Thi Nhược Hàm nghe một thú nhân đang tự đàn tự hát ở đằng xa. Ngoài ra còn có rất nhiều cô gái áo quần lố lăng đi đến khu vực chờ. Khi bài hát tiến vào hồi kết, bọn họ cũng chuẩn bị lên sân khấu.

===========================

Cảm giác luôn đánh máy rời Akko. Có phải là cốt truyện không tốt lắm không. Có chút đau lòng q▽q

Có muốn hay không muốn đẩy nhanh tiến trình để mở một cuốn sách tiếp theo, nhưng không có bước đệm mà trực tiếp nhảy vào thì kết quả chắc sẽ rất hỗn loạn. Vậy nên vẫn là viết một chút tính một chút đi.

Nhân tiện, trước đây chỉ có thể dựa vào VPN miễn phí để duy trì dáng vẻ sinh hoạt này một chút. Bây giờ làm rồi đúng giờ đăng bài nên rất hữu ích.