Chương 21: Những người kì lạ

Đêm đã khuya, từ cửa sổ có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng lờ mờ. Thi Nhược Hàm ngồi thẫn thờ trong cabin, khắp nơi trên người đều là sự mệt mỏi không thể diễn tả. Một lúc sau, cô dùng tinh thần lực rút ra mấy sợi tơ dài, sau đó ghép chúng thành những bức vẽ đơn giản khác nhau. Sau khi thư giãn một lúc, cô mới chậm rãi trèo ra ngoài, cẩn thận đóng lại cửa phòng.

Mấy ngày sau, sau khi học xong cách chế thuốc an thần, cô đã nộp đơn xin tài liệu cho cô Ninh, người phụ nữ luôn dịu dàng này đã đồng ý yêu cầu của cô như thường lệ. Dưới nụ cười dễ thương, Thi Nhược Hàm biết rằng đã không còn đường để quay lại nữa.

“Muốn đăng ký những lọai thuốc này sau này em chỉ cần đến phòng y tế là được. Đây là thông tin liên lạc của thầy Mặc Sênh, em lưu một chút, sau này có thể tự mình đi xin.” cô Ninh rút ra một tấm danh thϊếp mỏng từ Quang Não của mình rồi đưa tấm danh thϊếp đến trước mặt Thi Nhược Hàm. Sau khi thấy cô ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn, Cô Ninh ấn hai lần chuông rồi mở cửa phòng y tế.

Vẫn là nơi quen thuộc ấy, từ chỗ này có thể nhìn thấy được cửa sổ của sân tập. Mặc Sênh đang ngồi trước máy tính không biết phải làm chút cái gì, anh ngẩng đầu lên và tình cờ bắt gặp ánh mắt của hai người. Nhưng anh lại chào hỏi rất tự nhiên, Thi Nhược Hàm không nhịn được thở dài, vẫn là tố chất tâm lý của người chưởng thành mạnh mẽ hơn.

“Như vây ư, tôi sẽ cử người qua đó. Số định mức của mỗi tuần cũng sẽ được bắt đầu trước sao?” Mặc Sênh dùng đôi mắt vàng nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, lại cười tiếp tục nói: “ tôi không nhìn lầm, thật sự là một cô gái ưu tú.”

Thi Nhược Hàm vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn và đáp lại một cách qua loa. Nghe những lời nói vui vẻ giữa cô Ninh và Mặc Sênh. cô dần dần mất tập trung, đây chẳng phải là cảnh tượng bị kéo đến nhà họ hàng để chúc tết ở kiếp trước sao? Cái này cô biết, chỉ cần duy chì mỉm cười đợi bố mẹ nói chuyện là được, yes, Ninh ma ma!

Mặc Sênh đã nhận thấy được biểu hiện của cô, anh lười biếng nói: “ như vậy đi, cô Ninh cô đi trước, tôi sẽ dạy cho cô ấy một vài vấn đề cần phòng tránh. Hiện tại bao bì của một số loại thuốc đã được thay đổi, tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra cái gì nguy hiểm.”

“ vậy được, làm phiền cậu rồi, đúng lúc tôi còn một bản báo cáo chưa viết xong.” người phụ nữ bên cạnh cũng ân cần trả lời cuộc trò chuyện, nhân tiện nói với Thi Nhược Hàm mấy câu, sau đó cô ấy thật sự đã rời đi!

phòng chăm sóc sức khỏe lúc này yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Thi Nhược Hàm đang chờ xem anh ta muốn nói cái gì, mà Mặc Sênh lại bắt đầu xử lý công việc của mình. Đây là đang ra oai phủ đầu với cô, cô biết,nhưng ký ức bị bố mẹ trừng phạt quá sâu nên cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, sợ người đẹp này sẽ đột nhiên lạnh giọng nói: “ sai chỗ nào!”.

“ tôi cảm thấy gần đây em đang tránh mặt tôi?” cuối cùng Mặc Sênh cũng ngẩng mặt lên khỏi màn hình, anh xoa xoa thái dương, thuận tiện vén mái tóc màu xanh lục của mình ra sau tai. Anh ta có vẻ rất mệt mỏi, nằm xuống chiếc ghế làm việc trông rất thoải mái, sau đó lạnh lùng mở miệng: “ đừng lo lắng, hôm nay chỉ nói chuyện suy nghĩ trong lòng thôi. Nhưng mà, nếu có một chút tình huống đặc biệt gì thì tôi cũng rất đón chờ?”

Thi Nhược Hàm chỉ muốn quay trở về làm việc càng sớm càng tốt, cô vẫn giữ nụ cười không nóng không lạnh đó để đánh Thái Cực Quyền: “ tôi không có cố ý tránh mặt thầy, chỉ là tình trạng phụ nữ bị thương ít hơn thôi.”

“ vậy thì tôi yên tâm rồi, nếu như bị chán ghét, tôi chắc chắn sẽ rất buồn.” người đàn ông dùng giọng điệu chậm chạm và dính nhớp nói, nghe có vẻ hơi bệnh hoạn, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến cô không thể cười nổi: “ nghe nói Tẫn Tinh Quan chuẩn bị cho em một cabin liên kết?”

Nếu như tôi đột nhiên không trả lời bạn, thì bạn nên xem lại xem câu hỏi trước đó là con người có thể trả lời được sao?.jpg

“ thầy thật là tin tức nhạy bén, nhưng em chỉ là muốn chơi một chút trò chơi thôi.” Thi Nhược Hàm cười nhẹ đáp.

Mặc Sênh đột nhiên cười nhẹ, có vẻ tậm trạng sẽ tốt hơn khi nhìn thấy cô ấy khó chịu: “ quả thực, ‘ trò chơi’ có chút đốt tiền, vừa lúc tôi có thể cũng đang chơi, nếu có cái gì câu hỏi có thể đến nhờ tôi giúp đỡ.”

“ vậy thì cảm ơn thầy trước nhé.”

Khi sự kiên nhẫn dần mất hết, Mặc Sênh cuối cùng cũng nói với cô rằng có thể đi rồi, khi cửa phòng chăm sóc sức khỏe từ từ đóng lại sau lưng cô, nụ cười trên môi anh chợt tắt, không thể nói là chán ghét người này hay thứ gì khác, cô ấy chỉ đơn giản cảm thấy những thứ này giả dối này thật rắc rối, đặc biệt là khi cô ấy vẫn còn đang trăn trở về những vấn đề khủng khϊếp này.

Tâm trạng có chút không tốt cô ấy quyết định một mình đi ra ngoài thông khí, dù sao thì cho dù cô ấy có tiếp thu hay từ chối, thì cách đó không xa luôn có người canh gác bảo hộ cô ấy, tệ hơn nữa thì vẫn có quang não có thể bảo hộ lúc nguy cấp.

Buổi học của nữ sinh sẽ kết thúc vào khoảng hai đến ba giờ chiều, tuy chuyện này làm mất một chút thời gian,nhưng hiện tại cũng chỉ mới gần bốn giờ, lớp thú nhân cũng vừa lúc bắt đầu. Phần lớn thời gian buổi chiều họ đều dành để rèn luyện kỹ năng chiến đấu và sử dụng vũ khí, phòng y tế nằm ngay bên cạnh phòng luyện tập, hiện tại cô đi qua có thể nhìn thấy người đàn ông bị rèn luyện đến toàn thân da thịt không còn sức lực mà ngã xuống một đám lại đến một đám.

Cô ấy đi lên khán đài, gần trăm trỗ ngồi trước mặt hiện tại chỉ có một mình cô ngồi. Nhưng chẳng mấy chốc cô liền cảm nhận được trong một góc ở phía xa cũng có người ngồi xuống. Có lẽ là giáo quan cùng đi tới, cô khéo léo phớt lờ anh ta, tập mắt tập trung lên những người đàn ông trên sân khấu.

Bọn họ chia làm những nhóm khác nhau và luyện tập các nội dung khác nhau. Nhưng khi phát hiện có một cô gái đang ở cách đó không xa xem bọn họ thì tất cả mọi người đều trở nên thận trọng lên. Có phải cô ấy đến đây để chọn một hiệp sĩ thay thế không? Ôm một chút kỳ vọng nhỏ bé, mấy người luyện tập càng chăm chỉ hơn. Làn da màu bánh mật, cơ bắp nhô ra, cặp mông đầy đặn căng ra bởi quần khi chạy, gió khẽ lay động mái tóc, đôi tai đầy lông. Khi ánh mắt Thi Nhược Hàm tập trung nhìn vào thì họ chợt như không thể cử động được. Đặc biệt là khi họ cố gắng hết sức để làm hài lòng cô, thậm chí có lúc còn không cẩn thận làm lộ ra trỗ thịt nhô lên dưới đũng quần mình.

Nhưng mà bọn họ vẫn đang tập luyện, sau khi ngắm đủ cái đẹp, cô ấy lại đi xem các động tác võ thuật. Nhưng lần này cô ấy đã được mở rộng tầm mắt, bởi vì cho dù chỉ là cuộc luyện tập của năm nhất thì cũng không chỉ là võ thuật tay chân. Mà là cuộc thi đấu xem ai có thể sử dụng vũ khí và thiết bị trên tay tốt nhất. Chỉ cần tinh thần lực của bạn chậm hơn người khác một giây, bạn liền có khả năng phải bị người khác đánh trúng.

Ngay lúc cô đang mải mê quan sát, thì linh lực khuếch tán liền nhắc nhở cô có người đến gần, khí chất của người này rất kỳ lạ, Không phải người nào cũng có ấn tượng. Ban đầu cô ấy còn không quan tâm đến anh ta, nhưng cô không nghĩ tới anh ta gan lớn đến mức trực tiếp ngồi bên cạnh mình.

Bị không khí kỳ lạ bao vây, Thi Nhược Hàm hơi cau mày, chỉ cảm thấy người này thật thô lỗ, cô lạnh lùng mở miệng: “ tôi nhớ rõ, tôi chưa cho phép anh ngồi ở trỗ này thì phải?”

Đáp lại câu hỏi của cô là một giọng nói xa lạ, khác với sự thanh tịnh của Bạch Bội, sự trầm ổn của Tẫn Tinh Quan và sự quyến rũ của Mặc Sênh, đây là một giọng nói vừa chính trực lại vừa hoang dã, tràn đầy dũng khí: “ đúng là không có, nhưng mà tôi nghĩ là cô sẽ không để ý tới.”

Cảm giác kỳ lạ!

Hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó, lại giống như chưa từng nghe qua, cảm giác vừa quen thuộc lại mơ hồ này...Lông mày của Thi Nhược Hàm vẫn chưa giãn ra, cô trực tiếp quay sang nhìn. Người này lớn lên rất bắt mắt, tóc đen mắt đen, làn da trắng sáng. Đó là sự kết hợp mà cô ấy quen thuộc nhất. Đồng thời đường nét trên khuôn mặt của anh ta trông rất ôn hòa, giống người châu Á hơn. Lúc này, anh ta đang mỉm cười với vẻ mặt tàn nhẫn, trông giống như một thằng du côn. Tiếc là cô đã qua tuổi thích loại hình này rồi.

“ trên người cô có một loại cảm giác rất quen thuộc.” chàng trai hư nghiêm túc nhìn cô rồi nói, cũng không bị ngăn chặn bởi cái nhìn không tốt: “ trước kia tôi có từng gặp qua cô không? Cô nghĩ gì về thế giới năng lượng?”

“ tôi không biết gì về thế giới năng lượng cả.” Thi Nhược Hàm không muốn tiếp nói chuyện cùng anh ta nữa, chủ yếu vì càng nói, cảm giác quen thuộc càng rõ ràng và càng cảm thấy rất khó chịu. Cô theo bản năng trống tránh bầu không khí không hợp lý này.

trong mắt chàng trai lóe lên sự khó hiểu, thái độ cũng trở nên thản nhiên hơn: “ hóa ra cô chưa đọc qua quyển [ Rừng Cự Lộc], thật xin lỗi vì đã nói đến chuyện nhàm chán này. Đến lúc tôi nên đi luyện tập rồi, hẹn lần sau gặp lại!”

Trên khán đài chỉ còn lại có hai người, sự ngại ngùng cũng dần phai nhạt khi anh ta rời đi. Ánh mắt của Thi Nhược Hàm nhìn theo bóng lưng anh ta. Anh trở lạị hàng đợi một cách bình thường, những thú nhân khác lần lượt kéo đến, nhiệt tình thảo luận điều gì đó. Thậm chí có một số thỉnh thoảng còn liếc nhìn qua. Sau giờ giải lao họ hòa vào dòng người hối hả.

Nhưng cô có linh cảm, chàng trai này sau này sẽ rất quan trọng, mà những gì cậu ta nói chắc chắn có chứa một lượng thông tin khổng lồ, chỉ là hiện tại vẫn chưa biết làm thế nào để rút ra. Vả lại, làm sao mà anh ta lại có thể làm giáo quan để cho anh ta đến gần cô như vậy? Lẽ nào tất cả thú nhân đều có thể đến gần mình như vậy sao?

Nhưng cô không có ý định đi sâu vào tìm hiểu chỉ vì một việc nhỏ như vậy, nếu không cô sẽ rất mệt.

Đại khái bởi vì ánh mặt trời thay đổi thành có chút khô vàng, cũng là thời điểm mà đầu bếp Mễ Lâm thích đi dạo nhất.cũng gần đến giờ ăn tối của lũ thú nhân, mặc dù cô chưa từng nhìn thấy qua căn-tin, nhưng để không gây náo loạn, Thi Nhược Hàm quyết định hôm nay như thế này quay trở về. Tâm trạng đã bình tĩnh trở lại rất nhiều, tinh thần lực cũng từ vừa rồi trở nên biến đổi rất lớn. Trở về ăn xong bữa tối có thể thử làm dịu một chút.

Tên thú nhân tóc đen mắt đen lạnh lùng nhìn người phụ nữ rời đi, trong đám người hỗn loạn, bóng hình màu trắng cực lỳ bắt mắt, anh ta có thể cảm nhận được sự khác biệt từ cô, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Kế hoạch vẫn có thể tiến hành như bình thường.