Chương 20: Phương hướng

Ngoại trừ một mảnh vải trong suốt được buộc quanh eo thì Tiểu Hàn chẳng mặc gì để che thân cả, anh ta để lộ ra làn da phiếm đỏ đầy dị thường của mình, hai ngón tay thon dài thô bạo không ngừng ra vào hậu huyệt, một chất dịch từ lỗ huyệt bắt ra, không biết là gel bôi trơn hay dịch đại tràng. Đồng thời, lớp vải mỏng bằng ren vừa lúc chặn đứng côn ŧᏂịŧ dựng đứng của anh ta, cái đó của Tiêu Hàn có phần nhỏ hơn so với máʏ яυиɠ ở trước mặt.

Thiếu niên thở hổn hển, mang theo chút khàn bởi sự xấu hổ và du͙© vọиɠ đang chiếm lấy tâm trí mình.

Thi Nhược Hàm cảm thấy có phần tiếc nuối, bàn tay của anh ta trắng nõn thon dài, đầu ngón tay trong trịa, thích hợp để chơi dương cầm hơn.

Những con thú nhân xung quanh đó cũng im lặng quan sát màn trình diễn mở đầu ấy, vài tên đàm luận với người bên cạnh xem người mới này trông thế nào, Thi Nhược Hàm lặng lẽ ngó nghiêng xung quanh, cô phát hiện một phần ba số người bắt đầu trở nên có phản ứng.

Sau đó, thiếu niên ngồi lên chiếc gậy massage khổng lồ, vì chỉ buộc trên mình một tấm vải ren trong suốt nên mọi người đều nhìn thấy rõ cái lỗ huyệt mềm mại vừa ướŧ áŧ vừa nóng hổi ấy nuốt thứ to dài kia vào thế nào, lỗ huyệt căng chặt, căng ra đến mức làm người ta sợ hãi. Theo sự di chuyển của cây gậy massage, những cấu trúc chi tiết ở bên trong càng trở nên rõ ràng, thành ruột đỏ bừng, không ngừng mấp máy.

Sau đó, khi được đưa vào toàn bộ, anh ta hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại trạng thái, cho đến khi chân mềm ra không còn chút sức lực, mới thấy chuyển động phun ra nuốt vào thật nhỏ.

Cái cách thiếu niên cố gắng hết sức để kìm nén du͙© vọиɠ của mình xuống khiến những thú nhân khác rất muốn đè anh ta ra chơi một cách tàn bạo, Thi Nhược Hàm lại một lần nữa cảm thấy có phần hơi tiếc nuối bởi sự thật là cô không có dươиɠ ѵậŧ. Trong vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, dường như người chủ trì không thích cái cách hiện trường trở nên im ắng, nên anh ta đã lấy ra một cây roi dài và mềm, thành thạo quất vào người Tiểu Hàn đang thủ da^ʍ. Tiểu Hàn bị đánh nhịn không được sợ hãi kêu lên, dưới sự kí©h thí©ɧ như vậy, thế mà lập tức bắn ra. Lỗ huyệt mạnh mẽ co rút, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa xuyên qua lớp vải ren bắn tung tóe lên bàn, dù thế nhưng Tiểu Hàn vẫn liên tục đâm rút gậy rung ra vào âʍ đa͙σ, sau vài lần quất roi, anh ta như buông thả hết tất cả mà rên lên sung sướиɠ.

Những con thú nhân ở phía bên dưới khán đài rốt cuộc đã cảm nhận được bầu không khí nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, liên tục la hét trợ hứng.

"Đánh tên kỹ nữ này tiếp đi!"

"Làm chết hắn! Hạ lưu!"

Thi Nhược Hàm vẫn lặng lẽ tiếp tục quan sát biểu hiện của mấy người này, và sau khi xác nhận bầu không khí đã đạt đến mức cao trào, cô liền nhanh chóng quay đầu rời khỏi đó, trước khi đi, Thi Nhược Hàm còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người thanh niên, cùng lời mời chào mua vé của người chủ trì, và tiếng huýt sáo ngày càng ồn ào của những người đàn ông.

Nghe ngóng cuộc trò chuyện lộn xộn của các thương gia, không khó để đoán rằng "Tiểu Hàn" đã bị bán vào hộp đêm, bọn họ đã sắp xếp vài con thú nhân trong dạng nguyên hình để làʍ t̠ìиɦ với anh ta cho đến khi dịch bắn đầy đất. Có khách muốn đích thân đến chỗ đó để bỏ tiền ra mua anh ta cả một đêm, chỉ cần không làm đến chết thì khẩu vị nặng gì cũng có thể.

Ở chợ đen này, chỉ với một nghìn một ngày là có thể hủy hoại tôn nghiêm của người khác.

Mà một lọ an thần có giá đến năm mươi nghìn tệ, quả nhãn cầu không rõ nguồn gốc kia có giá đến ba mươi nghìn tệ.

Thi Nhược Hàm rời khỏi nơi náo nhiệt, quay trở về con đường chính, mặc dù các cửa hàng xung quanh được trang trí theo những phong cách khác nhau, nhưng dường như nó đã mất đi vẻ tươi mới. Chẳng những thế, bởi vì xem tiết mục ban nãy nên bây giờ khi nhìn vào đồ ăn cô còn chẳng thấy cảm giác ngon miệng.

Có hai việc cô tương đối để ý, một, làm sao để dựng lên được một gian hàng an toàn, hai là chiếc vòng tròn ở giữa khu chợ đen là cái gì.

Thi Nhược Hàm chẳng thèm hỏi những người qua đường, bởi cô biết đầu óc của mình không tài nào mà thông thái được như mấy lão già đó, bây giờ để lộ ra việc mình là người mới thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, có khả năng bị lừa là rất cao.

Càng đi về phía vòng tròn ở giữa khu chợ, sẽ thấy các cửa hàng càng thưa thớt dần, nhưng chất lượng rõ ràng được cải thiện lên rất nhiều, nếu vừa rồi là chợ đêm bán hàng rong, thì bây giờ nó lại biến thành một khu thương mại. Phong cách được thống nhất là được làm bằng kim loại, trừ mặt tiền cửa hàng thì phía sau lưng hoàn toàn là một màu “đen nhánh”, sản phẩm được trưng bày ở bên ngoài, sản phẩm tương tự nhau sẽ có giấy hướng dẫn sử dụng.

Chẳng qua là không có bất kì đồ vật nào giá dưới một nghìn tinh tệ, phần lớn là hàng chục nghìn, có vài lọ đựng một thứ chất lỏng gì đó có giá khoảng hai đến ba nghìn, lớn hơn còn lên đến bốn mươi vạn tinh tệ. Dù thế cũng không ảnh hưởng đến việc thú nhân đi tới đi lui lựa chọn, chủ gian hàng có vẻ không có ý định tiếp đón, dường như để yên cho bọn họ sờ cho biết cảm giác.

Nhìn xuyên qua những kẽ hở của gian hàng, có thể nhìn thấy không gian bên trong chỉ có một màu “đen nhánh", không, nói như vậy cũng không đúng, bởi chúng vẫn còn có những tia sáng nhỏ phát ra, như thế không gian giữa khu chợ là vũ trụ trống rỗng. Chỉ là nhìn quanh không gian bốn phía không thấy những thiên thể thường thấy, ít nhất vẫn là hình ảnh ban ngày nhiều mây. Nói cách khác, nơi này cho cô cảm giác như đang ở giữa vũ trụ bao la.

Thi Nhược Hàm nhìn sơ qua các cửa hàng, chủ yếu được chia ra làm các loại, thượng phẩm nhu cầu hằng ngày, chiến lợi phẩm trên chiến trường và các mục phụ. Chẳng hạn như có một cửa hàng ghi lên sản phẩm của mình là "Chế Phục Thu Được Từ Tháp Thế Giới", sau đó gắn giá 100 vạn tinh tệ, cũng thật mất nhân tính.

Còn một thứ nữa là, nhãn dán bên ngoài chia thành hai màu đỏ và trắng, có lẽ không phải chia theo giá trị sản phẩm hay chất lượng sản phẩm, độ hiếm chăng? Tóm lại, những thứ có tiền tố vừa dài vừa khó đọc đều dán nhãn màu đỏ.

Thành thật mà nói thì nơi này quá tẻ nhạt, mặc dù cô chưa trông thấy hết tất cả, nhưng kể từ lúc đến đây Thi Nhược Hàm chưa tiếp xúc được với ai tử tế cả, hơn nữa khiến tinh thần cô căng chặt, khó tránh khỏi việc cảm thấy hơi phiền muộn.

Hiểu rõ làm thế nào để mở cửa hàng ở đây rồi nên cô muốn đăng xuất khỏi đây. Không biết bên ngoài kia đã qua mấy tiếng, Thi Nhược Hàm khẽ nhíu mày, bước chân cũng trở nên bực bội hơn. Điều Thi Nhược Hàm không biết là hầu hết những tên già đời đã sử dụng máy quét công năng để nhìn rõ thanh trạng thái của cô, mà ba số hiệu phòng vệ đã hoàn toàn thể hiện được Thi Nhược Hàm đích thực là một quý nhân sử dụng quang não cao cấp, không có lợi ích tất nhiên sẽ không lại đây tìm xui xẻo, vì thế tinh tệ của người nào đó mới được bảo toàn.

Khi đi được nửa vòng của "Hố Đen Thiên Hà", một tòa nhà thoạt nhìn thì rất đặc biệt lập tức xuất hiện. Nó cao hơn hẳn những cửa hàng khác, phía trên còn có đỉnh nhọn khoa trương, cửa kính có màu trắng ngà trong suốt. Điều hấp dẫn nhất chính là cửa sau ở ngay bên cạnh cửa của hố đen kia, kéo dài vào sâu bên trong khoảng năm đến sáu mét, còn có một cái gì đó như hình người nho nhỏ đang phát sáng. Thỉnh thoảng lại có vài người ra vào ở cửa chính, phía trong nhà là một vùng ánh sáng dịu nhẹ, khá khó để nhìn vào.

Thi Nhược Hàm ở cách đó không xa yên lặng quan sát vẻ mặt của những người ra vào nơi này một lúc, xác nhận không phải nơi nào kỳ quái, sau đó cũng chuẩn bị đi vào. Cho đến khi đi tới trước cửa mới có thể nhìn ra được những vật liệu màu trắng ngà này thật ra còn tản ra chút quang mang vụn vặt. Hơn nữa điêu khắc ra rất nhiều hoa văn phức tạp được đặt song song, chút lưu quang liền theo đường ống chảy xuôi.

Đang tải... Đang tải... Thành công, xin chào, vương tôn khách quý. Nơi này là phòng nghỉ riêng của ngài.

Xuyên qua vùng sáng chính là căn phòng trắng tinh khiết trống rỗng. Ánh sáng mạnh chiếu liên lục làm cho cô có chút chói mắt, đầu choáng váng, làm cô liên tưởng đến chiếc xe taxi đời trước liên tục vượt qua trong mưa to.

"Xin chào, tôi là hướng dẫn viên chuyên trách của ngài. Chào mừng ngài đến khu lễ tân tầng một. Vui lòng chọn dịch vụ ngài cần--" Trong vài giây khi cô điều chỉnh tầm nhìn của mình, một quả cầu ánh sáng sáng hơn đã bay đến trước mặt cô. Sự bùng nổ đột ngột của ánh sáng đã thành công làm cô gần như nổ tung, nhanh chóng lựa chọn hình tượng định chế của người dẫn đường, cũng nhanh chóng thay đổi quả cầu ánh sáng thành - ừm, một chiếc ô.

Quên đi, chuyện ô nói chuyện cũng không phải không thể tiếp nhận.

Có vẻ như người dẫn đường cũng có hơi mơ hồ, ô là thiết bị ít người sử dụng nhất, nhiều người thích thiết lập thành mèo này, hồ ly này hoặc các loại động vật lông mềm nho nhỏ, hoặc là hình dáng con người. Nếu không thì chính là vòng tay, dây chuyền, loại vật trang trí này.

Lúc người dẫn đường duy trì yên lặng, cô tiếp tục nhìn xuống. Quả nhiên nơi này có mở cửa hàng tư chất, bình thường khách hàng sẽ giao nộp trước 50 vạn tinh tệ hoặc là chờ giá trị thế chấp để có thể nhận được một vị trí cửa hàng, hơn nữa sau khi mỗi tháng nộp 5 vạn tinh tệ làm tiền thuê, nếu là khách hàng cao cấp, với thân phận này có thể miễn mục này. Nhưng mỗi tháng ngoài tiền thuê nhà còn phải trả thêm 50 ngàn làm chi phí bảo trì và xã giao.

Cho nên nói Tẫn Tinh Quan cho cô 10 vạn tinh tệ, cho dù cô mở một cửa hàng chơi chơi cùng lắm chỉ được một tháng, mà mua đồ cũng có thể kẹt ở giữa vật phẩm cấm kỵ và vật phẩm hiếm. Không thể không nói ở phương diện nào đó, vị tướng quân này cũng không phải vô ích.

Ngoài ra cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng được ưu ái đối với khách hàng cao cấp. Ví dụ như giá cả thu hồi tăng lên, có thể mang theo hướng dẫn viên bên người để phòng ngừa có sự việc bất ngờ, quyền ưu tiên thăng cấp, chuyên gia giám định vân vân.

Mặc dù có rất nhiều thứ chi tiết nhỏ không đáng để kể nhưng cũng không làm cho rõ ràng, ít nhất cô vẫn có một chút phương hướng cố gắng. Tài chính khởi đầu trước tiên cứ lấy từ hệ thống thu hồi, bán thuốc Thư Hoãn nguyên dịch với giá 10 vạn. Chắc chắn sẽ bị ép giá, việc này cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Vật phẩm cũng bắt đầu từ nguyên dịch, tiếp theo tăng thêm chức năng hoặc là nghiên cứu thêm một vài sản phẩm mới, có chút tiền là có thể mua sắm. Sản phẩm nâng cao tinh thần lực, thuốc tránh thai, chu kỳ khoảng một năm hẳn là dư dả.

Về phần dịch cơ bản ban đầu chắc nên xuống tay từ chỗ cô Ninh.

Sau khi liệt kê danh sách trong đầu, cô không chút do dự liền đăng xuất.